Bệnh viện trung tâm Thụy Thành, sau một đêm nguy kịch, cuối cùng Tống Khôn Phúc cũng tạm thời ổn định.
Dụ Hoài Ninh cả đêm qua không ngủ ngon, lo lắng cho thương thế của ông cụ. Trời vừa tờ mờ sáng, cậu đã từ Đào Khê chạy đến bệnh viện. Liên tục hai ngày mệt mỏi vì đi đường, dù có là thân thể bằng sắt cũng khó mà chịu nổi.
Đợi đến khi mọi chuyện tạm lắng xuống, Dụ Hoài Ninh tựa lưng vào ghế sô pha trong phòng bệnh, vô thức thiếp đi. Mãi đến hoàng hôn, cậu mới dần tỉnh lại.
Nhìn tấm chăn lông phủ trên người, Dụ Hoài Ninh có chút ngây người.
Trên giường bệnh vang lên giọng hỏi thăm: “Hoài Ninh, ngủ đủ rồi sao?”
“Ông ngoại.” Dụ Hoài Ninh vội vàng đứng dậy, đưa tay che mắt rồi ngồi xuống bên cạnh giường bệnh. “Ông thấy đỡ hơn chút nào không? Sao không gọi con dậy?”
“Ông ổn hơn nhiều rồi.” Tống Khôn Phúc thấy cháu ngoại quan tâm thật lòng, trong lòng không khỏi ấm áp. “Bạn của con nói hai ngày nay con ngồi xe vất vả, tối qua cũng không nghỉ ngơi tốt, nên bảo để con ngủ thêm một lát.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT