Dụ Hoài Ninh hơi nheo mắt, trong đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Giây tiếp theo, Thời Tranh vốn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng, “Trì tiên sinh, chuyện nào ra chuyện đó. Chính trợ lý của ngài là người nói năng lỗ mãng trước.”
Người đàn ông khẽ cong môi mang ý cười, nhưng cả người lại toát ra khí thế khiến kẻ khác không dám phản bác. Trong chốc lát, bầu không khí rơi vào im lặng, không ai dám lên tiếng.
Dụ Hoài Ninh nghe thấy Thời Tranh lên tiếng bênh vực mình, tâm trạng dịu đi một nửa. Cậu nhìn thẳng vào mắt anh, trong đáy mắt ánh lên tia vui vẻ.
Dụ Tiện nhìn hai người “mắt đi mày lại”, vẻ mặt càng thêm khinh thường. Hắn liếc qua nguyên thạch A đang bị bỏ lơ, trong đầu bỗng nảy ra một ý xấu, liền lên tiếng khiêu khích, “Này, nguyên thạch B tao nhất định phải lấy! Nếu mày đã khẳng định nguyên thạch A là ‘viên ngọc bị phủ bụi’, vậy thì cứ trực tiếp đấu thầu mà lấy đi?”
Hắn đưa mắt nhìn quanh một vòng, còn không quên khéo léo kích động đám đông xung quanh, vừa mỉa mai vừa khiêu khích, “Mày tự nhận bản thân là người thạo nghề, còn nói mình may mắn trời ban. Biết đâu được, khối đá bình thường này rơi vào tay mày lại có thể cắt ra báu vật đấy! Mọi người thấy có đúng không?”
“Những lời này đều do tôi nói, cắt cái gì chứ!” Anh Lâm nhíu mày, “Lần này rõ ràng là nguyên thạch B tốt hơn, cậu muốn để Tiểu Dụ tốn tiền vào nguyên thạch A à? Không đời nào!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play