Tiên sinh kể chuyện nhận được không ít tiền thưởng nên mặt mày mừng rỡ: “Hai tháng sau là ngày các tông môn lớn thu nhận đồ đệ, lão hủ bất tài, từ hôm nay sẽ bắt đầu nói về tình hình đại khái của các tông môn lớn, mong các vị sẽ ủng hộ nhiều nhiều.”
Phong Tư Lạc vứt một khối linh thạch vào giữa sân khấu để ủng hộ, quán trà này đi theo thời thế, nàng vừa hay muốn nghe ngóng một ít chuyện!
Tiên sinh kể chuyện chấp tay hành lễ với nàng, kể từ từ: “Nói đến các tông môn lớn, tất nhiên phải kể từ thập đại nhất lưu tiên môn…”
Phong Tư Lạc cầm giấy và bút, vừa nghe vừa ghi chép.
Thần Hi Giới có địa phận rộng rãi, người sống đông đúc, vô số tiên môn lớn nhỏ sát nhau, dựa vào thực lực tổng hợp, các tiên môn được chia thành thập đại nhất lưu tiên môn, nhị lưu tiên môn đứng thứ mười.
Nhất lưu tiên môn là nơi ai ai cũng tranh sứt đầu mẻ trán để được vào, thuộc đỉnh cao trong các tiên môn đỉnh cao, tuy nhị lưu tiên môn không bằng nhất lưu tiên môn, nhưng cũng thuộc dạng như trường cấp ba trọng điểm, người tu tiên cũng đổ xô để vào, sau đó còn có tam lưu tiên môn và các tiên môn không nhập lưu khác, nếu phải giới thiệu từng cái thì chắc có mấy đêm mấy ngày cũng không kể hết.
Phong Tư Lạc chỉ hứng thú với nhất lưu tiên môn và nhị lưu tiên môn, tuy tư chất của cơ thể này tệ nhưng người tu tiên ngoài nhìn tư chất ra, thì các hạng mục năng lực tổng hợp và tâm tính cũng rất quan trọng, nàng vào nhị lưu tiên môn cũng không vấn đề.
Nếu có thể, nàng muốn tranh vào thập đại nhất lưu tiên môn, dựa vào kinh nghiệm hai trăm năm lừa gạt của nàng, ngoại từ hoàng tộc Cơ gia của Trung Châu thì chỉ còn thập đại tông môn giàu nhất!
Đối với một người nghèo rách mồng tơi mà nói, điểm này rất quan trọng.
Nhưng trong thập đại tông môn, nơi nàng có thể vào không nhiều. Phổ Độ Tự toàn là hòa thượng, nàng sẽ không vào, còn Thiên Sách môn thì cả ngày thần kinh bất ổn, nàng cũng không thích, Thăng Tiên Môn là môn phái lúc trước của cơ thể nàng ở, sư phụ trước, Hoài Thắng vẫn luôn muốn thải bổ* nàng nhưng sau đó bị nàng một dao đâm chết xuất thân từ môn phái này, nàng có ám ảnh tâm lý với môn phái này nên tuyệt đối sẽ không đi, còn Quảng Lâm môn và Toàn Chiếu môn đã bị nàng lừa hết không ít đồ, vẫn không nên đến.
*Cướp của người khác qua việc giao hoan có thể cướp tu vi, sinh khí,thọ khí ...
Phong Tư Lạc gạch hết năm tông môn rồi nhìn năm cái còn lại u sầu.
Trong năm tông môn này, nàng hiểu rõ Côn Luân nhất, đây là môn phái mà nam nữ chính ở, được miêu tả tường tận trong sách, Côn Luân là môn phái có điều kiện tổng hợp tốt nhất trong tất cả môn phái. Nhưng vì là môn phái của nam nữ chính, nếu gia nhập vào Côn Luân thì có thể sẽ bị cuốn vào câu chuyện của các nhân vật chính. Là một pháo hôi, nàng vô thức muốn rời xa hội nhân vật chính.
Phong Tư Lạc vẽ một cái vòng ở Côn Luân, rồi vẽ tiếp một cái nữa, cuối cùng quyết định gạch đi.
Lục Nhân Gia vẫn luôn quan sát nàng, thấy nàng vẽ vòng tròn trên Côn Luân, ấn đường của hắn giật một cái, mắt thấy Côn Luân sắp bị gạch đi thì Lục Nhân Gia đưa tay ấn đầu bút lại, Phong Tư Lạc đưa một ánh mắt nghi hoặc cho hắn.
“Tiên sinh kể chuyện nói không tường tận, ta hiểu về thập đại tông môn nhiều hơn, ngươi có nghi vấn gì thì cứ hỏi ta.” Hắn lấy bút trong tay nàng đi rồi viết đại vài từ trên giấy sau đó tiếp tục cầm bút, không có ý định đưa cho nàng.
Phong Tư Lạc mừng rỡ, sau đó chỉ bốn tông môn còn lại để hỏi.
Mắt thấy nàng không hỏi câu nào về Côn Luân, Lục Nhân Gia hơi để tâm, nhưng sự khó chịu đó chỉ lướt qua.
Lần này hắn đến cũng là vì muốn tìm một tông môn và một sư phụ đáng tin cho nàng, sau khi đưa nàng đến tông môn đó thì duyên phận giữa nàng và hắn cũng kết thúc. Nàng vĩnh viễn sẽ không biết được thân phận thật sự của Lục Nhân Gia là Tư Hằng, nàng cũng không biết nàng đã từng là Tư Lạc, nàng sẽ có một khởi đầu hoàn toàn mới, cuộc sống mới.
Dựa vào tính cách dễ gây chuyện và dung mạo dễ thu hút người khác của nàng, hắn nhất định phải tìm cho nàng một tông môn mạnh mẽ và sư phụ đáng tin cậy, sư phụ đối xử tốt với đồ đệ, tình cách cũng phải tốt, không có chuyện hay việc gì bậy bạ,vừa phải bảo vệ được nàng còn phải quản được nàng nữa.
Liệt kê hơn mấy chục điều kiện trong lòng, Tư Hằng nghiêm túc xét duyệt bốn tông môn còn lại.
“Môn chủ của Thiên Long môn thoạt nhìn ôn hòa nhưng bản tính cứng rắn, trong môn phái là người có tính cách nói một là một, đối xử rất nghiêm khắc với đệ tử trong môn phái.” Hắn chắc chắn môn phái như này, Tư Lạc sẽ không ở quen.
Quả nhiên, Tư Lạc lắc đầu mạnh, trực tiếp gạch Thiên Long môn đi.
“Thiên Đạo tông tôn sùng khổ tu…”
Tôn sùng khổ tu, là có tiền cũng không cho nàng xài, Phong Tư Lạc nghèo rớt mồng tơi yếu ớt nói: “... Thế thì thôi vậy.” Nàng còn có một thanh Ma Đao phải nuôi, rất cần linh thạch, thiên tài địa bảo, thần binh lợi khí…
“Chưởng môn của Vân Tiêu tông sắp hết tuổi thọ, người có năng lực và tư cách không ít, về sau chắc sẽ có một trận rồng tranh hổ đấu.”
Nói đến đây, Phong Tư Lạc nhớ đến một số tình tiết truyện liên quan đến Vân Tiêu tông, không thể chỉ dùng một chữ loạn để miêu tả được, ở đó còn có một nam phụ quan trọng, nàng dứt khoát gạch bỏ, không muốn dính vào trong.
“Còn có Cửu Thiên cung…”
“Không, không, không, chỗ này không cần nói nữa.” Trong Cửu Thiên cung có người hận nàng đến ngứa cả răng, nàng không muốn vào. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web ty tnovel.
Trên giấy chỉ còn đúng một môn phái: Côn Luân.
Tư Hằng ngẩn ra trước, sau đó biểu cảm có chút kì lạ, hắn ung dung nói: “Côn Luân, vẫn khá ổn.”
Phong Tư Lạc nhức đầu, nếu đi thì có thể sẽ bị dính với nam nữ chính, còn không đi, nhưng Côn Luân tốt thật.
Lúc nàng đang do dự thì bên cạnh truyền đến một tiếng cười lạnh, bàn bên cạnh là những thiếu niên mười mấy tuổi, cô nương duy nhất mặc váy dài màu vàng nhạt: “Có những người đúng là không biết liêm sỉ, vậy mà dám chỉ trỏ chọn lựa với nhất lưu tiên môn, với tu vi Luyện Khí tầng hai đó, chắc chắn tư chất cực kì tệ, đừng nói là nhất lưu tông môn đến tam lưu tông môn cũng không bước vào được.”
Phong Tư Lạc xoay đầu sang nhìn lại quay về: “Có những người không có liêm sỉ thật, nghe trộm mà cũng dám quang minh chính đại đến vậy, da mặt dày thế mà chỉ tiếc là tu vi không đến chốn, chỉ mới có Luyện Khí tầng sáu, tư chất chắc chắn tệ muốn chết, nhưng dựa vào da mặt dày đến nghe trộm quang minh chính đại, chắc vẫn có thể vào tam lưu tông môn.”
Mặt cô nương mặc váy dài màu vàng nhạt khó chịu ngay, người tu vi cao hơn nhìn người có tu vi thấp, thường sẽ nhìn ra được ngay, người tu vi thấp nhìn người tu vi cao hơn, thường sẽ không nhìn ra tu vi cụ thể được, sao nàng có thể nhìn ra bản thân là Luyện Khí tầng sáu chứ?
Nàng ta rút kiếm ra chỉ Phong Tư Lạc: “Ngươi câm miệng!”
Phong Tư Lạc vứt hai tờ phù chú nhanh như chớp, cô nương mặc váy dài màu vàng nhạt nhanh chóng lùi về sau, nhưng Phong Tư Lạc sớm đã dự đoán trước phản ứng của nàng ta, nên nàng ta đã đạp lên hai tờ phù chú khác mà Phong Tư Lạc đã vứt ra trước đó.
Hai tờ phú chù đó, một tờ là bạo liệt phù, khiến cho mái tóc dài mượt mà của cô nương mặc váy dài màu vàng nhạt biến thành tóc xoăn phồng*, tờ còn lại vẫn đang cháy và phát ra một mùi hương khó ngửi.
*
Cô nương mặc váy dài màu vàng nhạt không bị thương gì nặng nhưng mái tóc xoăn phồng này cùng với mùi hương khó ngửi đó, khiến nàng ta rất mất mặt.
Khiến nàng ta nhục nhã hơn, đường đường là Luyện Khí tầng sáu vậy mà bị một người mới Luyện Khí tầng hai áp chế trong một chiêu, không có chút sức để phản kháng.
“Ngươi… Ngươi…” Nhưng cô nương mặc váy dài màu vàng tức đến nói không nên lời. ( truyện trên app t.y.t )
Phong Tư Lạc quạt gió, nhăn mũi: “Ôi trời, thúi quá đi, ai không có liêm sỉ đến vậy, thúi vậy mà còn dám chạy ra ngoài làm người ta thấy ghê.”
Mọi người đều dùng ánh mắt đánh giá nhìn cô nương mặc váy dài màu vàng nhạt, nàng ta hét với mấy người đi cùng: “Các ngươi ngốc hết rồi à? Không thấy ta bị người khác bắt nạt à? Sao còn không giúp?”
Mấy thiếu niên nhìn nhau, người thấp nhất trong họ là Luyện Khí tầng bốn, đối phương chỉ có một người Luyện Khí tầng hai, nếu họ cùng lên không phải quá ức hiếp người ta rồi sao?
Do dự được một chút, mấy người đó vẫn hướng về phía Phong Tư Lạc, sắc mặt Tư Hằng lạnh ngắt, định ra tay. Phong Tư Lạc nhìn hắn lắc đầu, nàng tùy tiện vứt ra một xấp phù chú, có cô nương mặc váy dài màu vàng làm ví dụ, mấy thiếu niên đương nhiên không dám đụng vào phù chú, họ vội vàng trốn đi.
Các phù chú khác màu nhẹ nhàng bay đến mọi nơi, cô nương mặc váy dài màu vàng nhạt lộ ra một nụ cười chế nhạo, vừa nãy là nàng ta xui nên mới trúng chiêu đó, bây giờ xem nàng làm thế nào, tên gà Luyện Khí tầng hai kia!
Phong Tư Lạc cũng nở một nụ cười, trông phù chú như đang bay bổng rơi khắp nơi nhưng thực chất mỗi nơi tờ phù chú rơi xuống đều được nàng tính sẵn, nơi phù chú rơi xuống vừa đúng tạo thành một trận pháp đơn giản.
Uy lực của trận pháp được hình thành đương nhiên sẽ mạnh hơn một tờ phù chú, khi những thiếu niên muốn tránh khỏi phù chú để đến gần với nàng hơn thì trận pháp khởi động, những thiếu niên hoàn toàn rơi vào trung tâm tấn công của trận pháp, bị nổ đến mặt xám mày tro, choáng váng đầu óc, cuối cùng còn bị trận pháp đá ra ngoài, cùng nhau ngã ra khỏi bên ngoài quán trà, nửa ngày cũng không bò dậy được.
Sắc mặt của cô nương mặc váy dài màu vàng nhạt còn ở lại trong quán trà duy nhất chấn động, nàng ta chỉ Phong Tư Lạc mà nói không được một lời.
“Ngươi còn chưa đi à? Cần ta tiễn ngươi một đoạn không?” Phong Tư Lạc mỉm cười cầm một tờ phù chú lên, nàng ta sợ đến nỗi liên tục lùi bước.
“Đứng lại.”
Nàng ta sợ đến run cả người, ngoan ngoãn đứng lại: “Làm, làm gì?”
“Trả tiền.”
Nàng ta thấy có chút tủi nhục, nhưng nhìn vào gương mặt mỉm cười của Phong Tư Lạc, nàng ta cắn răng, vứt lại tiền rồi chạy đi.
Phong Tư Lạc gom phù chú lại, bây giờ tính tình của nàng đã tốt lắm rồi, nếu là lúc trước, đừng nói là mấy đứa con nít ranh này, cho dù là tổ tông của chúng nó đích thân đến đây thì cũng chỉ có nước kêu nàng là ông nội.
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Hằng: Ta tuyệt đối không có ý đồ riêng, cũng không cố ý bới móc, nhưng các môn phái khác không tốt thật, Côn Luân thì khá ổn.
Phong Tư Lạc: Ta tin ngươi mới lạ, tên xấu xa.