Phong Tư Lạc gọi Thuyết thư tiên sinh lại: "Tiên sinh, có thể kể cho ta nghe về Nhị lưu tiên môn được không?"

Thuyết thư tiên sinh chắp tay thi lễ: "Nhị lưu tiên môn có đến mấy chục môn phái, không biết tiên tử muốn nghe về môn phái nào?”

Phong Tư Lạc hỏi: "Trong số những môn phái đó, môn phái nào có tài nguyên phong phú nhất?”

Thuyết thư tiên sinh nghe vậy, cơ mặt thoáng giật giật, cố gắng lắm mới kìm nén được nụ cười. Đây là lần đầu tiên bản thân nghe thấy điều kiện lựa chọn thẳng thắn như vậy.

Lục Nhân Gia thắc mắc: "Vì sao ngươi lại muốn tìm hiểu về Nhị lưu tiên môn?"

"Phải chuẩn bị trước chứ, phải nghĩ kỹ, lỡ như không vào được Côn Luân thì phải đi đâu tiếp.”

"Không cần đâu." Lục Nhân Gia bảo Thuyết thư tiên sinh lui xuống: "Ngươi nhất định có thể vào được Côn Luân."

Phong Tư Lạc ngạc nhiên nhìn hắn, khoảnh khắc này nàng như nhìn thấy cha mình ở Lam Tinh.

Cha nàng luôn tràn đầy niềm tin vào nàng. Năm đó khi nàng thi đại học, lúc điền nguyện vọng nàng cứ lo lắng không thể vào được trường đại học mình mong muốn, lúc ấy cha nàng cũng nói như vậy: "Con nhất định có thể vào được trường đại học X."

Phong Tư Lạc đánh giá Lục Nhân Gia, thật ra nhìn kỹ thì hắn và nàng có vài phần giống nhau.

Lục Nhân Gia bị nàng nhìn chằm chằm, ban đầu hắn còn có thể giả vờ không để ý đến, nhưng lâu dần vành tai hắn dần đỏ ửng, cả người không được tự nhiên.

"Ngươi đang nghĩ gì vậy?" Hắn hỏi.

"Ta đang suy nghĩ, ngài có thiếu nữ nhi không? Hay là ta nhận ngài làm nghĩa phụ nhé?”

Lục Nhân Gia: "... Không."

"Vậy làm cha nuôi?"

"... Thời gian không còn sớm nữa, đi thôi." Lục Nhân Gia không quay đầu lại, bước ra khỏi trà lâu, dáng vẻ giống như đang chạy trối chết.

"Ông nội cũng được mà?"

Tuy rằng Côn Luân cách Triều Thành rất xa, nhưng với tu vi của Lục Nhân Gia, hắn chỉ mất nửa ngày đã có thể đến nơi. Chỉ là hắn muốn Phong Tư Lạc được trải nghiệm nhiều hơn, nên mới dẫn nàng thong thả đi.

Phong Tư Lạc cũng muốn tìm hiểu thêm về Lục Nhân Gia thần bí này, nên không có ý kiến gì, hai người cùng nhau lên đường, quan hệ lúc gần lúc xa, như xa nhưng lại gần.

Lục Nhân Gia vẫn chăm sóc nàng như con gái, nhưng với những thăm dò ẩn ý của nàng, hắn luôn né tránh, cũng không bao giờ tiết lộ nửa lời về bản thân.Cuối cùng hai người cũng đến Côn Châu, nơi Côn Luân tọa lạc. Phong Tư Lạc lập tức bị một đám người nhiệt tình vây quanh.

"Cô nương này, đến tham gia thí luyện của Côn Luân phải không?"

Phong Tư Lạc gật đầu, tò mò nhìn bọn họ. Bọn họ càng thêm nhiệt tình, ra sức chào mời nàng mua đồ.

"Cô nương có muốn mua tin tức không? Ta có ‘Cẩm nang thí luyện Côn Luân’, nội dung thí luyện các năm của Côn Luân đều có ở trong đó, còn có ‘Cẩm nang thu đồ đệ Côn Luân’, danh sách những người ở Côn Luân sẽ thu nhận đệ tử trong năm nay đều có ở trên đó, một quyển ba mươi linh thạch, hai quyển chỉ cần năm mươi linh thạch.”

Bán đắt như vậy sao không đi cướp luôn đi?

“Ta còn biết nội dung thí luyện của Côn Luân năm nay đấy, các ngươi có muốn mua không?” Phong Tư Lạc hỏi với vẻ mặt không cảm xúc

“Ngừng…” Mấy người kia lập tức giải tán, một lần nữa đi tìm mục tiêu kế tiếp.

Phong Tư Lạc chỉ đứng trên đường một lát, đã thấy bọn họ bán được kha khá bộ cẩm nang, không ít người móc linh thạch ra mua ngay tại chỗ. Phong Tư Lạc vô cùng hâm mộ, cách này còn hơn cả đi cướp, vừa an toàn lại nhanh chóng.

Lục Nhân Gia đưa cho nàng một xâu kẹo hồ lô đỏ tươi, trong giọng nói mang theo ý cười: "Thiếu linh thạch?"

Phong Tư Lạc: "..." Ngay cả người này cũng bắt đầu chê cười nàng nghèo rồi.

————

"Ở Côn Luân, ngươi có sư phụ nào mà mình ngưỡng mộ không?" Lục Nhân Gia hỏi nàng.

"Có chứ, Luyện Hạo chân quân tinh thông luyện khí, Tĩnh Dao chân quân tinh thông luyện đan, Bạch Mạo chân quân của Ngự Thú Đường..." Phong Tư Lạc liệt kê ra rất nhiều người, Luyện Hạo chân quân tuy nhìn có vẻ nóng nảy, nhưng đối xử với đồ đệ rất tốt và hào phóng. Tĩnh Dao chân quân bề ngoài nhìn lạnh lùng, lời nói lại cay nghiệt, nhưng đối xử với đệ tử lại rất chu đáo, quan trọng là cũng rất hào phóng. Bạch Mạo chân quân lại càng hoà đồng với các đệ tử, lúc ban đầu khi đọc tiểu thuyết nàng đã rất thích bọn họ.

Tuy nhiên, bọn họ đều là Nguyên Anh chân quân. Mặc dù khi thu nhận đồ đệ, bọn họ không quá coi trọng tư chất nhưng cũng sẽ không thu nhận một người có tư chất kém cỏi như Ngũ Linh Căn Luyện Khí tầng 2 trong đại hội thu nhận đồ đệ. Điều này nàng tự hiểu rõ.

Với tư chất hiện tại của nàng, nếu không có gì bất ngờ thì nhiều nhất cũng chỉ có thể vào Ngoại môn. Đệ tử Ngoại môn ban đầu chỉ được các sư phụ tập thể dạy dỗ, tạm thời không có sư phụ riêng. Muốn bái sư thì phải đợi sau khi vào Côn Luân, rồi từ từ tính toán. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web ty tnovel. ( truyện trên app T Y T )

Nghe xong một loạt cái tên, Lục Nhân Gia khẽ nhíu mày. Những người nàng liệt kê ra tuy không tệ, nhưng nàng lại không hề nhắc đến Tư Khuê Phong nơi có người mạnh nhất Côn Luân.

Hắn ho khan một tiếng, thăm dò hỏi: "Ngươi biết Tư Khuê Phong chứ?”

"Biết chứ!"

"Vậy tại sao ngươi không nhắc đến người của Tư Khuê phong?" Lục Nhân Gia tỏ vẻ có chút để ý: "Ngươi cảm thấy người của Tư Khuê Phong không tốt sao?”

Người của Tư Khuê Phong đúng là không tệ, nhưng hai đồ đệ của Tư Hằng, một người là đại đồ đệ nam phụ Nguyên Sầm, một người là nhị đồ đệ nam chính Diễn Văn, sau lần thí luyện này còn có thêm tiểu đồ đệ là nữ chính Phong Khanh Liên. Tư Khuê Phong nơi ba người này tề tụ, nàng điên rồi mới muốn đến đó.

Nàng lắc đầu: "Hai người của Tư Khuê phong đều là thiên chi kiêu tử, ta không dám mơ tưởng."

"Hai người?" Lục Nhân Gia ngạc nhiên nhìn nàng, Tư Khuê phong tính cả hắn rõ ràng là ba người, vì sao nàng lại nói là hai người?

Mặc dù mấy năm nay hắn không thu nhận đồ đệ, nhưng hắn cũng chưa từng công khai nói là không thu nhận đồ đệ. Chẳng lẽ chỉ vì nhiều năm nay hắn không thu nhận đồ đệ, nên nàng trực tiếp bỏ qua hắn?

Hơi không vui rồi đó!

Hai người trừng mắt nhìn nhau, người bên cạnh cũng đang nói chuyện về việc Côn Luân thu nhận đồ đệ. Một tên mặt trắng tràn đầy mong mơ nói: "Không biết năm nay Tư Hằng tôn giả có thu nhận đồ đệ không nhỉ? Thật hy vọng có thể bái nhập môn hạ của ngài ấy, dù chỉ là đệ tử ký danh, ta cũng cam tâm tình nguyện.”

"Đáng tiếc, Tư Hằng tôn giả đã hai trăm năm không thu nhận đồ đệ, chúng ta sợ là không có phúc phận này." Người mày rậm mắt to mặc mặc đồ màu xanh thở dài nói.

"Liêu huynh là Thiên Linh Căn, biết đâu tôn giả lại phá lệ thì sao?" Người cao gầy nói.

"Vương huynh không biết rồi, từ sau khi Tư Lạc ngã xuống, tôn giả đã phá hủy Ma Đao, ngài ấy đã bế quan hai trăm năm ở Tư Khuê Phong. Hai trăm năm đại hội thu nhận đồ đệ, ngài ấy chưa từng xuất hiện, lần này sợ là cũng sẽ không xuất hiện." Người mày rậm mắt to nói: "Thúc tổ của ta cũng là đệ tử Côn Luân, ông ấy nói với ta như vậy.”

Mọi người ở bàn bên cạnh đồng loạt thở dài. Phong Tư Lạc kinh ngạc đứng dậy, trong đầu lặp đi lặp lại lời của người mày rậm mắt to: Tư Hằng bế quan hai trăm năm ở Tư Khuê Phong!!!

Tư Hằng chẳng phải nên phi thăng từ hai trăm năm trước sao? Vì sao lại bế quan hai trăm năm ở Tư Khuê phong?

Trong tiểu thuyết, rõ ràng hắn đã phi thăng từ hai trăm năm trước khi cốt truyện chính thức bắt đầu mà!

Vì sao?

Lòng Phong Tư Lạc rối bời, hỏi thẳng mấy người bên cạnh: "Xin hỏi, ý của các vị là Tư Hằng tôn giả hiện tại vẫn còn ở Tư Khuê phong, chưa ra ngoài à?”

Lưu Thúc Quyền nghe thấy giọng nói mềm mại, lập tức quay đầu nhìn lại, thấy một thiếu nữ xinh đẹp khoảng mười mấy, da trắng như ngọc, mặt như trăng sáng trên trời, dáng người thướt tha yểu điệu, cộng thêm nốt ruồi đỏ hình ngọn lửa sống động như thật giữa trán, thật đúng là một chữ "đẹp" cũng không đủ để hình dung!

Nhận ra ánh mắt mình có chút thất lễ, Lưu Thúc Quyền vội vàng thu hồi tầm mắt, mỉm cười đáp: "Cô nương nói không sai.”

Phong Tư Lạc mờ mịt ngồi xuống, trong đầu hỗn loạn.

Lưu Thúc Quyền và hai người kia lén nhìn nàng. Người tu tiên không có ai xấu, nhưng xinh đẹp đến mức này, bọn họ cũng rất ít gặp, huống chi cô nương này còn nhỏ tuổi, nếu qua thêm vài năm nữa, e rằng từ khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ để miêu tả nàng, nốt ruồi đỏ giữa trán kia xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Lục Nhân Gia lạnh lùng liếc nhìn ba người bọn họ, ba người đồng thời giật mình, mồ hôi lạnh toát ra cũng không dám nhìn trộm nữa, vội vàng trả tiền rồi rời đi.

Ánh mắt đó thật đáng sợ!

Chỉ là nhìn vài lần thôi mà? Bọn họ cũng không có ác ý, chỉ là đơn thuần thưởng thức mà thôi, cần gì phải hung dữ như vậy? Người đó là cha nàng à?

————

Nghe tin Tư Hằng chưa phi thăng, trong lòng Phong Tư Lạc vô cùng lo lắng. Ban đầu nàng định ở đây chơi mấy ngày, nhưng bây giờ cũng chẳng còn tâm trạng nữa, cầu xin Lục Nhân Gia đưa nàng đến chân núi Côn Luân.

Lục Nhân Gia nhìn nàng một lúc, cuối cùng cũng không từ chối, hắn đưa tay đặt lên eo nàng: "Thất lễ rồi.”

Gần như chỉ trong nháy mắt họ đã đến nơi phải mất vài ngày mới đến, hai người xuất hiện tại một thị trấn dưới chân núi Côn Luân.

"Nơi này thuộc khu vực quản lý của Côn Luân, chỉ cần ngươi không ra khỏi thành trấn này, ngươi sẽ an toàn. Đừng chạy lung tung, ở đây an tâm chờ đến khi thí luyện bắt đầu là được." Lục Nhân Gia buông nàng xuống, đưa nàng đến nơi an toàn, hắn cũng nên rời đi rồi.

"Đa tạ tiền bối đã quan tâm chăm sóc dọc đường, tiểu nữ tử ghi nhớ trong lòng. Sau này nếu tiền bối có việc cần, nếu việc đó trong khả năng của vãn bối, không trái với đạo tâm của vãn bối, vãn bối nhất định sẽ không từ chối." Phong Tư Lạc cúi người, hành lễ với hắn.

Đợi nàng đứng thẳng, người đã đồng hành cùng nàng hơn một tháng kia đã biến mất, cứ thế mà đi ngay cả tên cũng không để lại.

Phong Tư Lạc nhìn về phía bầu trời phía đông, nơi đó là dãy núi trùng điệp ẩn hiện trong mây mù, thấp thoáng những đình đài lầu các, mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc du dương vọng lại, tựa như tiên cảnh.

"Côn Luân." Nàng lẩm bẩm, đây là lần đầu tiên nàng đến Côn Luân. Thần Hi giới thật sự quá rộng lớn, kiếp trước khi xuyên thư, nàng đã đi rất nhiều nơi, nhưng cơ bản đều ở khu vực phía tây.

"Tư Hằng." Nàng tự giễu cười, trước kia nàng vội vàng đến đây, nhưng bây giờ nàng mới chợt hiểu ra đến đây thì sao chứ, nàng cũng không thể xông lên hỏi hắn vì sao không phi thăng.

Tư Lạc đã chết, hiện tại nàng là Phong Ty La, không quen biết Tư Hằng tôn giả.

Ngẩng đầu lắng nghe tiếng nhạc một lúc, Phong Tư Lạc xoay người bước vào thành trấn, đã đến rồi thì cứ an tâm vậy.

Ở một nơi khác, Lục Nhân Gia mặc y phục đỏ đi qua trận pháp hộ sơn của Côn Luân, khi vào đến Côn Luân đã biến thành Tư Hằng tôn giả mặc y phục trắng, mang giày trắng.

"Cung nghênh tôn giả." Các đệ tử Côn Luân đồng loạt cúi người hành lễ.

Giải quyết xong một chuyện trong lòng, Tư Hằng cảm thấy nhẹ nhõm. Tuy nhiên, chưa đi được mấy bước, lông mày hắn lại hơi nhíu lại, hắn còn phải tìm cho nàng một sư phụ thích hợp.

"Luyện Hạo, Tĩnh Dao, Bạch Mạo..." Tư Hằng đọc lần lượt tên những người Phong Tư Lạc yêu thích: "Nhanh chóng đến Tư Khuê Phong.”

Mấy trăm năm không được Tư Hằng tôn giả triệu kiến, những người được gọi tên nào dám chậm trễ, sau khi sửa soạn chỉnh tề liền vội vàng chạy đến Tư Khuê Phong, nghiêm trang như đang tiếp nhận kiểm duyệt.

Nguyên Sầm ra nghênh đón, dẫn bọn họ vào phòng: "Sư phụ bảo mọi người cứ tự nhiên.”

Luyện Hạo và những người khác: ???

Tự nhiên? Tự nhiên kiểu gì?

"Sư phụ bảo, mọi người cứ như bình thường là được." Nguyên Sầm giải thích, y cũng không hiểu hành động này của sư phụ.

Luyện Hạo và những người khác nghiêm chỉnh ngồi trong phòng gần một canh giờ, thấy Tư Hằng tôn giả thật sự không xuất hiện, bọn họ cũng không dám tự ý rời đi, bèn nghe lời mà tự nhiên.

Không lâu sau, cả đám người đều lộ nguyên hình. Tĩnh Dao mỉa mai Bạch Mạo, Luyện Hạo nổi nóng cãi nhau với một người khác, những người còn lại thì có người chơi đùa cùng nhau, có người đứng xem trò vui, đại sảnh ồn ào như cái chợ.

Tư Hằng tôn giả vẫn luôn quan sát bên trong lắc đầu: Chỉ bằng đám người này, cũng muốn làm sư phụ của Tư Lạc?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play