“Tư Lạc mong chờ mòn mỏi, cuối cùng cũng không đợi được tình lang Tư Hằng tôn giả, nuốt hận núi La An…” Tiên sinh kể chuyện thở dài một hơi rồi gập quạt lại, uống một ngụm nước.
Phong Tư Lạc: “...”
Lục Nhân Gia: “...”
“Đến khi Tư Hằng tôn giả đến nơi, chỉ thấy được xương cốt của hồng nhan, Tư Lạc hồng nhan bạc phận, không chỉ người chết đạo tan, đến ba hồn bảy phách cũng bị Ma Đao hấp thụ hết, đến cơ hội âm dương cách biệt cũng không có, câu chuyện tình yêu sầu bi triền miên đó, cuối cùng đã kết thúc bằng một bi kịch như thế…”
Phong Tư Lạc: “...”
Lục Nhân Gia: “...”
“Tư Hằng tôn giả bi thương tột cùng, nhớ lại những khoảnh khắc mà cả hai bên nhau, tình yêu càng sâu đậm thì sự hận thù càng sâu. Tư Hằng tôn giả đã phá hủy Ma Đao ở nơi Tư Lạc chết, từ đó trở đi, Ma Đao gây nên gió tanh mưa máu hàng ngàn năm của Thần Hi giới đã biến mất triệt để, không còn xuất hiện lần nữa. Mà trái tim của Tư Hằng tôn giả cũng đã lạnh, từ đó trốn vào Tư Khuê phong của núi Côn Luân, chưa từng rời khỏi đó, thật là một người si tình đáng thương mà.” Đôi mắt của tiên sinh kể chuyện ngấn đầy nước mắt, ống tay dài che mặt như là đang đau lòng cho bi kịch này.
Trong quán trà chất đầy người, không ít người rất cảm động, những cô nương nhạy cảm sớm đã lấy nước mắt rửa mặt.
Hai người đương sự đang ngụy trang nhìn nhau im lặng, Lục Nhân Gia cầm ly nước giữ tư thế sắp uống nước, nhưng từ đầu đến cuối cũng chưa uống, đến khi câu chuyện hoang đường kết thúc, hình như Lục Nhân Gia cũng hoàn hồn, hắn uống hết ly nước không biết đã nguội lạnh từ khi nào.
“Thì ra Tư Hằng tôn giả yêu Tư Lạc đến vậy à, đúng là tình yêu cảm động trời đất.” Trong lòng Phong Tư Lạc nghĩ may là Tư Hằng đã phi thăng rồi, nếu hắn biết người khác bịa đặt hắn như vậy, không biết có tức đến nỗi bay từ thượng giới xuống không.
“Khụ khụ…” Lục Nhân Gia bị sặc, vừa ho vừa khua tay với Phong Tư Lạc, Phong Tư Lạc đổ một ly nước rồi đưa đến bên miệng hắn, hắn nhận lấy rồi uống, cuối cùng cũng thở được một hơi, mặt hắn cứng ngắc, nói: “Mấy câu chuyện này toàn là nói bậy hết, ngươi đừng tin.”
Phong Tư Lạc liếc nhìn cái tai ửng hồng của hắn, trong lòng nghĩ sao hắn kích động đến vậy? Chẳng lẽ là người sùng bái Tư Hằng?
Nàng gật đầu, chắc là vậy rồi, cho dù Tư Hằng trong truyện đã phi thăng hơn trăm năm thì người sùng bái hắn vẫn phân bố khắp giới tu chân. Là người sùng bái của Tư Hằng, nghe thấy có người ghép thần tượng với một nữ nhân xấu xa, việc tức giận đến kích động cũng là lẽ đương nhiên.
Thật ra Tư Hằng cũng không tính là nhân vật chính, vì hắn không xuất hiện nhiều trong tiểu thuyết, chỉ có vài lần ít ỏi nhưng cảm giác tồn tại của hắn vẫn rất mạnh. ( truyện trên app T•Y•T )
Sau khi Tư Hằng phi thăng được hai trăm năm, tình tiết mới chính thức bắt đầu, nữ chính rời khỏi Phong gia đến Côn Luân bái sư, Tư Hằng đặc biệt từ thượng giới xuống thu nữ chính làm đồ đệ, những lần xuất hiện về sau, toàn bộ đều là xuất hiện là để xoay chuyển tình thế, giải cứu nam chính hay nữ chính trong tình thế cấp bách.
Đối với nữ chính mà nói, Tư Hằng là bạch nguyệt quang của nàng ta, là sự lưu luyến chôn sâu trong đáy lòng nhưng không dám để ai biết nàng ta tơ tưởng hắn. Cho dù sau này nàng ta yêu nam chính, mỗi lần nàng ta gặp Tư Hằng, sự vui mừng và dè dặt đó đều lộ ra sự khác biệt mà nàng ta dành cho Tư Hằng.
Có lẽ là do tác giả miêu tả Tư Hằng quá hoàn hảo, cũng có lẽ là do những biểu hiện khác thường của nữ chính với Tư Hằng mà độc giả vẫn luôn lưu luyến Tư Hằng. Thậm chí còn có không ít độc giả nói, hi vọng tác giả viết đến sau khi nữ chính phi thăng thì sẽ ở bên sư phụ của nàng ta. Đương nhiên, tác giả của câu chuyện đó không viết như vậy, vì tác giả hoàn toàn không tưởng tượng được người như Tư Hằng khi yêu vào thì sẽ như thế nào.
Để Phong Tư Lạc nói thì, Tư Hằng giống như một người giả* vậy, nhiều lúc như không có dao động cảm xúc, hắn còn giống hòa thượng hơn cả hòa thượng trong Phổ Độ Tự, chuyện như yêu đương đúng là không thể rơi vào đầu hắn.
*chỉ tồn tại trong tưởng tượng.
Lúc đó Tư Hằng truy sát nàng nghìn dặm mà mấy người này còn có thể tưởng tượng nàng yêu đương với Tư Hằng, trí tưởng tượng méo mó thật.
Nàng lắc người một cái để vẫy đi hết một đống da gà, chuyên tâm tìm thông tin trong đó: “Tiền bối, vậy Ma Đao đó đã bị hủy rồi sao?”
“Ừm.” Lục Nhân Gia nhìn nàng: “Sau khi Tư Lạc chết, Ma Đao bị… Tư Hằng hủy trước mặt mọi người, Ma Đao đã không còn trên thế gian này nữa.”
Ma Đao màu trắng trong linh phủ kêu lên ong ong, dường như đang gào thét: Ta vẫn còn ở đây này!
Phong Tư Lạc an ủi nó bình tĩnh: “Nếu như vậy thì lời tiên sinh kể chuyện nói cũng không hoàn toàn là bậy bạ.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web ty tnovel.
Lục Nhân Gia: “... Điểm này là thật nhưng còn lại là giả.”
Từ lời đầu tiên tiên sinh kể chuyện bắt đầu nói câu đầu tiên thì hắn đã muốn dẫn nàng đi rồi, nàng vừa mất trí nhớ mà đã phải nghe câu chuyện người khác bịa đặt bậy bạ giữa hắn và nàng, hắn có chút xấu hổ.
Nhưng bất lực là nàng rất có hứng thú muốn nghe, hắn không cứng rắn được nên đành ở lại.
Sau khi nghe xong, hắn cảm giác tâm ma sắp sinh rồi, cái gì mà lung tung vậy.