Đến khi trời tối, Vân Thụ Hoài với vợ chồng Vân Thanh Tùng mới từ ngoài ruộng về.
Thấy Vân Thanh Sam đi huyện đã về, mọi người bèn hỏi thăm sức khỏe Vân Dịch Thần thế nào.
Vân Thanh Sam kể sơ cho cả nhà, tới khi biết sức khỏe Vân Dịch Thần đã chuyển biến tốt đẹp, Vân Thụ Hoài mới yên lòng.
Ăn cơm xong, Vân Thanh Sam lấy đồ mua được ở huyện ra.
“Thằng Ba, sao con mua nhiều đồ dữ vậy?” Lưu Xuân Phương nhìn anh ấy xách ra túi lớn túi nhỏ, xót tiền đến quặn ruột.
Toàn bộ chỗ này nhắm chừng là mua ở huyện, chắc chắn tiêu không ít tiền rồi.
Thằng Ba tiêu pha không biết tiết kiệm là gì, sang tháng chín Đông Tử phải đi học, thế mà nó lại tiêu tiền như nước, Văn Lị cũng chiều theo mặc nó làm bậy luôn.
Lát nữa bà phải “dạy bảo” lại thằng con một phen mới được.
Vân Thanh Sam cười nói: “Cũng không mua cái gì đắt đỏ cả, đúng rồi, con tiện thể dắt Khê Bảo đi kiểm tra sức khỏe luôn, bác sĩ nói con bé suy dinh dưỡng, sợ sẽ ảnh hưởng đến phát triển chiều cao, bác sĩ dặn con mua một ít sữa bột và đồ bổ dưỡng để bồi bổ cho con bé.”
Nói rồi anh ấy lấy trong túi ra một lon sữa bột, sữa bột hiện nay là món đồ vô cùng quý giá, sau này Khê Bảo phải uống một chén sữa mỗi ngày, cũng không thể nào giấu giếm được.
Trịnh Sơ Mai không khỏi liếc mắt nhìn Từ Văn Lị đang cười tủm tỉm, thầm líu lưỡi, tuy rằng cô ấy cũng không tiếc rẻ gì với Khê Bảo, nhưng bảo cô ấy hào phóng mua sữa bột cho Khê Bảo, e rằng cô ấy không làm được.
Hai đứa con trai nhà cô ấy từ bé đến lớn còn chưa được uống thứ quý giá thế này đâu.
Có so sánh, cô ấy không khỏi nghĩ thầm, Văn Lị không hổ danh là con gái thị trấn, đúng là hào phóng.
Nhưng cô ấy cũng không có ý kiến gì về chuyện Vân Thanh Sam mua sữa bột cho một mình Khê Bảo, cô ấy có nghe mẹ chồng kể lại Vân Tố Thanh và Khê Bảo sống ở nhà họ Dương khổ sở tới mức nào, bản thân cô ấy cũng thương xót cho hai mẹ con.
Chẳng lẽ bản thân không có tiền mua chút đồ ngon tẩm bổ cho Khê Bảo lại đi ghen ghét em chồng mua cho Khê Bảo mà không mua cho con mình, vậy thì cô ấy sẽ thành hạng người gì chứ.
Thằng nhóc Đông Tử nhà em Ba còn không có phần kia kìa.
Tuy rằng Lưu Xuân Phương cũng tiếc tiền, nhưng càng thương Khê Bảo phải chịu ngược đãi ở nhà họ Dương đến mức bị suy dinh dưỡng hơn, bà lại mắng thầm bà Chu kia một trận, sau đó gật đầu: “Đúng là nên bồi bổ cho Khê Bảo.”
Cả nhà đã bận rộn cả một ngày trời, ai nấy đều mệt muốn đứt hơi, hai vợ chồng Vân Thanh Tùng vội vàng đi rửa mặt, Từ Văn Lị cũng dắt Khê Bảo với Đông Tử vào trong phòng, sau đó gọi Vân Tố Thanh vào phòng nói chuyện.
Hôm nay Thanh Sam đã kể cho cô ấy nghe chuyện của Khê Bảo, chỉ cần nghĩ đến chuyện nếu không nhờ Khê Bảo thì hôm qua Thanh Sam đã bị thương, hoặc bị bắt là Văn Lị lại thương yêu, cảm kích Khê Bảo không ngớt.
Cô ấy lấy cái đầm mà mẹ Từ may cho Khê Bảo ra, đầm may từ vải đỏ đính thêm mấy bông hoa trắng tinh, cô ấy nghĩ kiểu dáng còn mẹ thì may giúp, trông vô cùng xinh đẹp.
Vân Tố Thanh tắm rửa cho Khê Bảo, sau đó Từ Văn Lị lấy cái đầm ra mặc lên người Khê Bảo, nhìn Khê Bảo trong bộ đầm đỏ, đôi mắt Từ Văn Lị sáng lên: “Ôi, Khê Bảo nhà mình xinh quá đi! Chị cũng muốn có đứa con gái xinh như Khê Bảo, Tố Thanh may mắn quá đi mất!”