Sáng hôm sau Vân Thanh Sam ôm Khê Bảo đến chỗ bác sĩ để khám sức khỏe.
Cũng may kết quả kiểm tra không có vấn đề gì: “Cô bé bị suy dinh dưỡng, ngoài ra không có vấn đề gì lớn, ở nhà cần phải mua đồ ăn ngon để bồi bổ cho cô bé, năm tuổi rưỡi mà sao bé tẹo thế này.”
Bác sĩ cũng chỉ làm hết phận sự, dặn dò vài câu, có điều ông ấy không biết rằng thời buổi này, con nít ở nông thôn có cái lấp bụng đã là không tệ rồi.
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.” Vân Thanh Sam đáp lời, sau đó dắt Khê Bảo ra khỏi bệnh viện huyện.
Ban đầu anh ấy định dắt Khê Bảo đi thẳng ra bến xe mua vé về thị trấn Đông Dương, nhưng nhớ lời bác sĩ dặn dò, Vân Thanh Sam bèn dẫn Khê Bảo tới Cung Tiêu Xã mua không ít đồ, sau đó vội vàng bắt chuyến xe buổi trưa về thị trấn.
Ngồi chơi ở nhà mẹ Từ Văn Lị một lúc, anh chị dâu Từ Văn Lị cũng đã về, mẹ Từ đang đau chân đã có người chăm sóc, Từ Văn Lị với Vân Thanh Sam dẫn theo Khê Bảo và Đông Tử về thôn Tường Vân.
Chờ đến lúc bọn họ về tới nhà thì trời đã nhá nhem tối.
Mùa hè trời tối rất muộn, người nhà họ Vân đang bận rộn canh nước vào ruộng để chuẩn bị vụ mùa tiếp theo, cho nên cũng về nhà rất trễ.
Vân Tố Thanh vừa ly hôn, không muốn ra ngoài để nghe người trong thôn xì xào về mình, cho nên cô cứ ở rịt trong nhà làm việc nhà.
Mà cô cũng là người cần mẫn, dọn dẹp trong nhà ngoài sân ngăn nắp đâu vào đó, Từ Văn Lị đẩy cửa bước vào, suýt thì không nhận ra nhà mình.
Nhà họ Vân đông người, căn nhà rộng chừng bốn, năm gian, cộng thêm một cái sân rất lớn.
Thế mà bình thường trong sân lúc nào cũng ngổn ngang củi, nông cụ, gùi tre, thức ăn cho gà, vịt, rõ ràng là một cái sân rộng nhưng lại bừa bộn đến mức không có chỗ đặt chân.
Cô ấy vừa nhìn là biết toàn bộ là Vân Tố Thanh dọn dẹp, không khỏi tấm tắc khen ngợi: “Em Bốn tháo vát thật đó.”
Trước kia chuyện dọn dẹp nhà cửa đều là do chị dâu cả Trịnh Sơ Mai với chị dâu thứ hai Lâm Trân đi ruộng về rồi chia nhau dọn dẹp, không phải nói hai người kia không chăm chỉ mà là chuyện đồng áng rất tốn thời gian, vừa về đến nhà đã phải vội vàng nấu đồ ăn cho gà, vịt, heo, sau đó lại tất tả nấu nướng cho cả nhà, làm sao còn thời gian rảnh rỗi mà dọn dẹp nhà cửa gọn gàng được.
Từ sau khi chia ruộng theo đầu người, ngoại trừ phải nộp thuế lương thực ra thì thu hoạch được bao nhiêu sẽ thuộc về nhà mình, nông dân chăm sóc đồng ruộng còn tỉ mỉ hơn chăm sóc nhà cửa.
Vân Tố Thanh nghe thấy tiếng động thì ló đầu ra khỏi bếp, thấy Vân Thanh Sam với Từ Văn Lị dắt hai đứa bé về, cô vui vẻ chào hỏi: “Anh chị Ba về rồi đấy à.”
Nói xong cô vội vàng cởi tạp dề ra ôm lấy Khê Bảo, đây là lần đầu tiên Khê Bảo rời xa cô lâu như vậy, cô rất nhớ con gái.