Hốc mắt Vân Tố Thanh nóng lên.

Lần này cô ly hôn rồi về nhà mẹ, người trong thôn nói ra nói vào hoài, cô rất lo người nhà nghe thấy rồi cảm thấy cô là của nợ, nhất là khi cô còn dắt theo cả Khê Bảo về…

Cha mẹ, mấy anh, mấy em thì cô hiểu, họ chắc chắn sẽ không ghét Khê Bảo, nhưng các chị dâu… Cô không dám chắc, ngoài mặt cô cố ra vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng rất thấp thỏm.

Cô không muốn vì hai mẹ con mình mà khiến gia đình đang hòa thuận trở nên xào xáo.

Nhưng bảo cô rời khỏi nhà họ Vân, cô lại không có chỗ để đi.

Bây giờ thì tốt rồi, chị dâu Cả và chị dâu Ba đều đối xử với Khê Bảo rất tốt, những người khác trong nhà thì khỏi cần phải nói, họ đối xử tốt với Khê Bảo thế nào cô đều thấy rõ.

Vân Tố Thanh yên lòng.

Khê Bảo được đầm đỏ đính hoa xinh đẹp thì vui vẻ đến mức xoay tròn mấy vòng, làm cho Từ Văn Lị thích thú khen liên tục.

“Mẹ ơi, con mặc cái đầm này có đẹp không?”

Thấy Khê Bảo nhìn mình bằng đôi mắt to tròn lấp lánh, đôi mắt cô bé ngập tràn chờ mong, Vân Tố Thanh nở nụ cười từ tận đáy lòng: “Đẹp, đầm đẹp, Khê Bảo của mẹ mặc vào còn đẹp hơn nữa!”

Đông Tử đứng bên cạnh cũng gật đầu: “Đúng đúng đúng.”

Khê Bảo nghe vậy càng mừng hơn.

Lưu Xuân Phương đi vào trong phòng.

Bà mới vừa rửa mặt xong, còn chưa kịp đi tìm thằng Ba dạy cho một trận thì anh ấy đã tự đến “nộp mạng”.

“Cha, mẹ, con có chuyện muốn nói với hai người.”

Lưu Xuân Phương mở cửa phòng ra, lườm anh ấy một cái: “Vào đi, mẹ cũng có chuyện muốn nói với con.”

Vân Thanh Sam cười hì hì lấy lòng: “Con biết mẹ đang định mắng con, không phải bây giờ con đến thẳng thắn khai báo mong mẹ khoan hồng sao.”

“Vậy con kể cho mẹ nghe con lấy đâu ra nhiều tiền như thế, vừa mua thịt vừa mua sữa bột, chắc tốn không ít tiền nhỉ?” Nhất là sữa bột, tuy nói là mua để bồi bổ cho Khê Bảo, nhưng bà biết sữa bột không phải thứ nói mua là mua được, lại còn rất đắt, thằng Ba cứ có tiền trong tay là tiêu xài hoang phí ngay.

Vân Thanh Sam thở dài: “Thịt với mấy món khác đều là do con bỏ tiền ra mua, nhưng sữa bột là dùng tiền của Khê Bảo để mua.”

Thật ra anh ấy muốn trả hết toàn bộ, nhưng khổ nỗi anh ấy cũng chẳng giàu có gì.

Vân Thụ Hoài với Lưu Xuân Phương nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên: “Khê Bảo lấy đâu ra tiền?”

Vân Thanh Sam cũng không giấu giếm, anh ấy kể cho hai ông bà nghe về chuyện Khê Bảo nhặt được vàng.

Thật ra lần này lên huyện anh ấy cũng cầm theo không ít tiền, một phần trong đó là tiền ở nhà gửi lên chữa bệnh cho Vân Dịch Thần, một phần là tiền để dành của anh ấy, lúc đầu tính cầm số tiền này tới chỗ anh Lương lấy chút hàng về bán.

Ai ngờ xui rủi thế nào đám anh Lương bị tóm cổ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play