Vân Thanh Bách cười nói: “Khê Bảo chính là cháu gái duy nhất trong nhà, lại còn ngoan ngoãn đáng yêu, lúc trước ở nhà họ Dương bị đối xử khắt khe, thương con bé nhiều một chút cũng là đương nhiên.”
Lâm Trân trừng mắt lườm Vân Thanh Bách, đúng là đồ đầu gỗ.
Thật ra Lâm Trân giống với vô số phụ nữ nông thôn thời này, trong đầu sẽ có vài tư tưởng trọng nam khinh nữ, hồi cô ấy chưa lấy chồng, ở nhà cũng phải chịu cảnh trọng nam khinh nữ, mà mấy chuyện này ở nông thôn lại rất bình thường.
Cô ấy không tài nào hiểu nổi, Khê Bảo không phải con ruột của em chồng, thế mà em Ba lại chăm sóc nâng niu cưng chiều con bé như trứng mỏng, e rằng anh ấy chưa từng để tâm đến đứa con trai ruột là Đông Tử tới mức này đâu.
Vân Thanh Bách biết tính vợ mình, hồi còn ở nhà mẹ đẻ đã phải chịu cảnh trọng nam khinh nữ, ít nhiều cũng ngấm vào tư tưởng của cô ấy, cũng may hai vợ chồng sinh được hai cậu con trai, cho nên vợ anh ấy đều thương yêu hai đứa như nhau.
Nghĩ vậy, anh ấy mới trịnh trọng nhắc nhở vợ mình: “Bây giờ A Thần được ở phòng bệnh tốt như vậy, được bác sĩ quan tâm, có thuốc tốt để uống ít nhiều đều nhờ vào Khê Bảo, em đừng áp đặt tư tưởng của mình lên Khê Bảo.”
Lâm Trân bị Vân Thanh Bách nhắc nhở thẳng thừng như vậy, mặt hơi đỏ lên.
Đúng rồi, lúc nãy cô ấy còn hứa hẹn với em Ba nhất định sẽ thương yêu chăm sóc Khê Bảo như con ruột.
Chỉ là trong suy nghĩ của cô ấy con gái không bao giờ tốt bằng con trai, không thể nói thay đổi là thay đổi được ngay. Cô ấy chỉ cảm thấy em Ba không nên yêu thương Khê Bảo hơn con trai ruột.
Thấy nét mặt Lâm Trân, Vân Thanh Bách biết cô ấy đã nhận thức được sai lầm, đành thở dài nói: “Khê Bảo là một đứa bé rất nhạy cảm, con bé thân thiết với tất cả mọi người, nhưng em đối xử với con bé thế nào, con bé đều cảm nhận được hết đó, em nhìn đi, hôm nay con bé đã gần gũi với em lần nào chưa?”
Vẻ ngoài Vân Thanh Bách trông thì hung hăng, nhưng thực ra anh ấy là một người rất tỉ mỉ tinh tế.
Lâm Trân ngẩn ngơ.
Thanh Bách nói không sai, ngoài miệng cô ấy đã hứa sẽ đối xử tốt với Khê Bảo, nhưng thực tế lại rất lạnh nhạt với con bé.
Cô ấy nhìn Vân Thanh Sam đang ngồi sát ghế dài nhẹ nhàng đung đưa cái quạt để đuổi muỗi cho Khê Bảo, nét mặt trở nên phức tạp.
Chẳng trách Khê Bảo thân thiết với cậu Ba của cô bé hơn.
Đúng là không nên suy bụng ta ra bụng người.