Lê An An xoay quả óc chó, quay sang nhìn Đoàn trưởng Viên đang mặc quần áo chuẩn bị đến đơn vị: “Đoàn trưởng Viên, anh có chơi óc chó không? Tôi giữ lại mấy quả đẹp cho anh nhé.”
“Không cần, không chơi.”
Lê An An trưng ra vẻ mặt “anh nghe tôi lừa anh đi” nói: “Ba mươi mấy tuổi là độ tuổi thích hợp để chơi óc chó nhất đó. Đến khi các anh về hưu, Chính ủy La và mọi người mới bắt đầu chơi, anh đã dẫn trước người ta hơn hai mươi năm rồi. Đến lúc đó mọi người hẹn nhau ra tắm nắng, họ mang ra toàn óc chó mới chơi, còn anh móc ra một cặp óc chó đỏ bóng, sáng trong, lên nước đều đặn, khiến họ thèm ch.ết khiếp.”
“Chơi hai mươi năm, chờ đợi một khoảnh khắc đó thôi đấy! Lúc đó anh sẽ là thủ lĩnh trong nhóm ông già các anh.”
Đoàn trưởng Viên mặc quần áo xong xuôi đứng yên nhìn Lê An An diễn xuất đầy sinh động: “Vậy cô chơi đi, đến lúc đó cô sẽ làm đại ca.”
Lê An An trưng ra vẻ mặt “sao anh không nghe lời khuyên” nói: “Ở thời cổ đại, cái này là đồ chơi của các Bối Lặc Gia đấy, hơn nữa nghe nói còn phòng ngừa bệnh mất trí nhớ ở người già.”
Đoàn trưởng Viên xách cặp đi ra cửa, bỏ lại những lời nói hươu nói vượn của Lê An An trong nhà.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play