Những năm này thì đã ổn rồi, quản lý khá linh hoạt, chỉ cần không giống trống khua chiêng mang ra nơi công cộng sau đó dùng loa để phát công khai thì hầu như không ai quản lý. Cho dù thật sự có người ngu ngốc làm như vậy thì cùng lắm chỉ bị phê bình giáo dục một phen, hình phạt không còn nặng nề như trước kia.
Cho nên chị Trần Kỳ mới dám tặng băng cát-xét cho cô, rồi cô mới dám để Viên Tiểu Tứ nghe ở nhà bằng radio. Tiếp theo Lê An An đi rửa tay, rồi đến bên cạnh thím Trần. Thím Trần đã mở phong bì ra, bên trong là một đống ảnh lớn nhỏ.
Rất nhiều bức ảnh đều nhỏ xíu, cỡ chừng hai đến ba inch, có bức chụp chung nhiều người mới to khoảng bốn inch, nhìn đi nhìn lại thì hình như không có bức nào cỡ sáu inch cả. Tuy dù chỉ là ảnh đen trắng, với lại không lớn lắm, nhưng hình ảnh vẫn rất rõ nét.
Sau khi rửa tay xong, Lê An An dùng ngón cái và ngón giữa nhẹ nhàng kẹp hai mép trên và mép dưới của bức ảnh, rồi đặt lên tay kia, ngắm nghía thật kỹ, càng nhìn càng thấy thích.
Cô nâng niu những bức ảnh này, rồi nói với thím Trần: “Nha Nha ăn ảnh quá thím ha, tấm này nhìn Tiểu Thạch Đầu như con gái ấy, thím lên ảnh trông tươi tắn có tinh thần lắm.”
Thím Trần cũng cười ha hả khen cô: “Cháu chụp cũng ăn ảnh mà, nhìn đôi mắt sáng ngời này. Cháu xem tấm cháu ôm Nha Nha nè, hai dì cháu xinh như hoa vậy.”
“Ôi chao, đẹp quá.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play