Edit: Trúc Linh
Từ khi Phương Lan tới, mấy ngày tiếp đó Ngải Xảo đều rầu rĩ không vui.
Đêm hôm nay.
Quý Hoài về hơi muộn, hơn mười giờ mới về.
Anh vừa vào cửa đã thấy cô ngồi ngây người trên giường, vẻ mặt lo lắng hỏi cô: “Có phải gần đây em chăm con mệt quá hay không?”
“Không phải.” Cô lắc đầu, tiếp tục ôm con dỗ dành.
Tên nhóc nằm trong ngực cô giật môi, đôi mắt nhỏ nhìn cô chằm chằm nhanh chóng há miệng.
Thằng bé đói bụng.
Ngải Xảo có thể hiểu động tác của cậu nhóc, ôm cậu nhóc đi pha sữa bột, Quý Hoài thấy cô ôm hơi cồng kềnh nên duỗi tay bế đứa bé.
Anh ngồi trên sô pha đùa giỡn với con, miệng mở lời: “Anh Cường nhận thầu một đống phòng ngủ dành cho học sinh, bảo để cho anh làm đường điện và cửa sổ, nhưng nhân thủ của anh không đủ.”
“Thế anh định đi tìm người nữa à?” Cổ bỏ bột vào bình lắc lắc.
“Ừ, phải tìm thêm vài người lành nghề nếu không sẽ chậm tiến độ mất.” Quý Hoài nói, tên nhóc trong ngực đã thấy sữa bột trong tay Ngải Xảo, y y a a a kêu lên, anh đưa con cho cô: “Đầu to thì anh sẽ không có phần đầu nhỏ thì thêm được vài đồng, tóm lại là cũng có tiền boa.”
“Cứ từ từ rồi tính, như giờ cũng rất tốt.” Xưa nay Ngải Xảo không hề ép buộc anh, dỗ con uống sữa xong còn nhẹ giọng khen: “Bố là tuyệt nhất!”
“Ưm…. Ưm…” Tên nhóc phát ra âm thanh, đôi mắt xoay tròn, quơ chân múa tay lè lưỡi.
Đáy lòng Quý Hoài mềm nhũn, lấy giấy lau khóe miệng chảy sữa của cậu nhóc, bồi thêm câu: “Con có hiểu bố nói gì không?”
“Ưm… A…” Thằng bé lại kêu, khi nhìn hai người thì đôi tay giật giật, híp mắt hé miệng cười oa oa.
“À…” Quý Hoài cũng cười theo, duỗi tay cầm lấy nắm đấm nhỏ cúi đầu hôn một cái.
Hôn xong cậu nhóc lại cười, tay chân quơ lên cao thậm chí là nhổ sữa ra, tiếp tục chơi đùa với bố.
Ngải Xảo nhìn con trai, đôi mắt cũng nhuốm ánh sáng, nụ cười của con thật sự rất chữa lành, y như thiên sứ nhỏ.
Do dự một hồi cuối cùng Ngải Xảo mở miệng nói với Quý Hoài: “Năm nay em muốn… Đưa bố con về thăm mẹ em.”
Đã mấy năm cô chưa về rồi.
Nghe vậy, Quý Hoài mới phản ứng ngẩng đầu nhìn cô rồi cầm tay con trai chơi đùa tiếp: “Năm nay không về có được không?”
“Không về ạ?” Đáy mắt hiện rõ vẻ mất mát, sau đó tìm cớ an ủi bản thân: “Cũng đúng, Đậu Đậu đang tuổi lớn cần tiêu nhiều tiền, về nhà phải mất cả đống chi phí.”
Bọn họ đặt tên gọi ở nhà cho con là Đậu Đậu còn tên chính thức thì khi nào về nhà họ Quý lấy sau.
“Không phải vấn đề tiền nong mà giờ không thể ngồi tàu về được, ngồi tàu phải mất mấy ngày, vé máy bay lại đắt, quan trọng là bên kia lạnh, các em chịu sao nổi?”
“Đậu Đậu còn nhỏ, lỡ bị bệnh thì sao?”
Anh ôm con, dò hỏi ý kiến của cô: “Anh không bảo là không về, đáng lẽ ra anh nên đến thăm bố mẹ em từ lâu, hay đợi đến tầm tháng tư tháng năm về có được không em?”
Ngải Xảo tưởng anh không muốn về, ngại phiền phức vì thế vừa nghe anh nói đã mím môi cười đồng ý: “Dạ được.”
Trả lời xong, giây tiếp theo nói: “Vé máy bay rất đắt, chúng ta ngồi tàu về đi? Khi đó bé con cũng đã hơn bốn tháng rồi.”
“Cái này tính sau.” Anh giục cô: “Anh mua bánh cuốn về đó em mau đi ăn đi, ăn xong thì lên giường ngủ.”
Mấy hôm nay Ngải Xảo chưa ngủ được giấc ngon nào, bèn đứng dậy đi lại bàn: “Em biết rồi.”
Nhìn cô vui vẻ khóe miệng của Quý Hoài cũng cong cong, cúi đầu đối diện với tầm mắt của con trai.
“@#$%^&*.....” Tên nhóc lại phát ra âm thanh, đôi mắt to tròn lấp lánh.
Quý Hoài cảm thấy mình sắp xong rồi.
Một lớn một nhỏ, người nào người nấy cũng đang nắm lấy trái tim của anh.
Vì khung cảnh hài hòa này, anh cam tâm tình nguyện bán mạng mình.
Đảo mắt.
Tết qua đi, tới mùa xuân tươi mát, thời tiết dần ấm lên.
Không chỉ cả nhà Ngải Xảo về mà Phương Lan và em trai cô ấy là Phương Nhất Chu cũng về, tết vừa rồi không ai về cả, Phương Lan cảm thấy không về cũng tốt, ở lại xưởng làm gấp ba tiền lương, năm sau về sẽ khá khẩm hơn.
Năm người đi theo Quý Hoài đẩy nhanh tốc độ, một ngày có thể kiếm được ba mươi lăm đồng, nếu không phải Quý Hoài cũng về thì chưa chắc họ đã về đâu.
Ngải Xảo và Quý Hoài tới xưởng, chờ Phương Lan xuống là đi cùng, thuận tiện xách hành lý cho cô ấy.
Tên nhóc đã bốn tháng, đang mở mắt tò mò nhìn xung quanh.
“Để tôi.” Phương Lan cầm hành lý xuống lầu, từ xa đã thấy Đậu Đậu lập tức xông tới sờ mặt cậu bé: “Đậu Đậu ơi Đậu Đậu à.”
Cậu bé mở to mắt ra nhìn người dì ở trước mặt, vẻ mặt đáng yêu đến nỗi Phương Lan muốn cắn một cái.
“Dì bế con được không nè?” Phương Lan ngửi mùi sữa trên người cậu nhóc, giọng điệu nhẹ nhàng dụ dỗ.
Tên nhóc nhìn Phương Lan chằm chằm sau đó nhìn bố cuối cùng quay đầu đi, vươn đôi tay bụ bẫm quấn chặt cổ Quý Hoài rồi vùi đầu vào lồng ngực anh.
Để lại cho Phương Lan một bóng lưng lạnh lùng, chọc cho Quý Hoài cười không ngừng, anh kéo tay con trai ra nói: “Để dì bế cái đi, dì còn mua đồ chơi cho con nữa đó.”
“Dì có đồ chơi nè.” Phương Lan tiếp tục dỗ cậu bé.
“Ưm….” Cậu bé hô một tiếng, giật giật cơ thể, sau đó tiếp tục ôm bố, đầu vùi càng sâu hơn.
Cuối cùng Phương Lan đành từ bỏ.
Quý Hoài bế con đi đằng trước, hai người đi phía sau, Ngải Xảo còn xách giúp cô ấy một túi đồ nhỏ, cô ấy nhìn Ngải Xảo hỏi với giọng ngạc nhiên: “Trời ạ, Quý Hoài thay đổi nhiều ghê, mới mấy tháng không gặp đã biến thành ông bố bỉm sữa, tôi nghe em trai nói giờ anh ấy rất cố gắng làm việc, đưa theo nhiều người, năm sau định về khởi công thêm hai tòa nhà nữa.”
Hồi xưa cô ấy cảm thấy Quý Hoài cà lơ cà phất không đáng tinh, ỷ vào gương mặt ưa nhìn mà thích thả thính lung tung, thậm chí là lợi dụng sơ hở để dụ dỗ gái nhà lành, nhân phẩm như bãi phế liệu màu vàng ngoài đường, chẳng làm nên trò trống gì cả.
Đến lúc sinh con, cô ấy lo Ngải Xảo phải chịu tủi thân, cực khổ chăm sóc cho cả con cả cha, sau khi Quý Hoài nhận công trình cô ấy lại sợ đàn ông có tiền vào sẽ đi chơi này nọ đặc biệt là kẻ có tiền sử đen tối như Quý Hoài.
Hiện tại điều làm cô ấy sợ hãi nhất là em trai và bạn của em trai bảo Quý Hoài rất chịu khó làm việc, vì thế ai cũng cam tâm tình nguyện đi theo anh, nên biết rằng lúc đầu Phương Lan còn sợ Quý Hoài sẽ hố em trai mình đó.
“Anh ấy rất thương Đậu Đậu nên con cũng dính anh ấy nhất.” Khi Ngải Xảo nói trong giọng lộ ra vẻ vui cười, dịu dàng nhìn hai bố con phía trước.
Anh đi từng bước một, đứa bé cứ tò mò hết cái này đến cái khác, còn duỗi tay bứt lá cây, nhưng do cậu nhóc lùn quá nên không bứt được.
Bàn tay bụ bẫm duỗi ra rụt lại thậm chí là nô người rốt cuộc đành chu môi đưa đôi mắt long lanh nhìn bố.
Quý Hoài cười kéo lá cây xanh biếc xuống.
Cậu nhóc duỗi tay bứt.
Đáng tiếc là chỉ bứt được phần ngọn, Quý Hoài thả lỏng tay lớp lá liền bị đứt đi, nhành cây đong đưa về với cành.
Cậu nhóc trợn tròn mắt rồi nghiêng đầu nhìn bố.
Quý Hoài lại kéo cành cây xuống.
Bàn tay nho nhỏ duỗi tiếp nắm lấy hai lá con, cơ thể nô ra trước để nhìn cho kĩ.
Quý Hoài lại thả tay.
Lá non bị đứt, nhánh cây lại bật về chỗ cũ, lòng bàn tay là hai miếng lá bị đứt đôi.
Đúng lúc Ngải Xảo và Phương Lan đến gần, cậu nhóc cười thành tiếng để lộ chiếc răng sữa nho nhỏ, khóe môi chảy nước miếng: “Ha ha ha ha….”
Cười còn chưa đủ cậu nhóc xoay ở trong ngực Quý Hoài, bàn tay bàn chân múp míp chạm vào lớp da thô ráp.
Phương Lan chị cậu nhóc chọc cười nên bước lên chọc cậu bé: “Đậu Đậu ơi….”
Vốn dĩ tên nhóc đang cười sung sướng kết quả vừa thấy cô ấy đến đột nhiên khép miệng lại vẻ mặt quay về sự lạnh lùng, lắc đầu ôm bố.
Phương Lan ngơ ngẩn nhìn cậu nhóc thay đổi sắc mặt bỗng thấy nghi ngờ không biết có phải do mặt mình xấu quá nên cậu nhóc mới phản ứng thế hay không.
“Bởi vì chỉ có hai bọn tôi chăm thằng nhỏ nên thằng bé sợ người lạ, thấy ai cũng vậy hết.” Ngải Xảo giải thích.
Phương Lan tỏ vẻ hiểu, nhưng nhịn không được nói: “Trẻ nhỏ đúng là mỗi ngày mỗi dạng, thằng nhóc đáng yêu ghê.” ( truyện trên app T•Y•T )
Khi bọn họ đang nói chuyện Quý Hoài đã bế con đi trước, cậu nhóc lại cười tiếp.
Đậu Đậu nằm lên vai bố nhìn Ngải Xảo đi phía sau, nhếch môi cười với cô thì thầm: “#@#$%$#$^%%....”
Phương Lan vỗ tay với cậu nhóc.
Cậu nhóc xụ mặt nằm trong ngực bố.
“....” Phương Lan cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng càng cảm thấy tên nhóc này rất dễ thương, vừa cười vừa nghiêng đầu nói với Ngải Xảo: “Tế này Hà Thu Hương cũng không về.”
Ngải Xảo hỏi: “Vì sao?”
“Không biết, hình như cô ta đang yêu đương với một tên đàn ông người Hải Trừng, cô ta dọn ra ngoài ở, sau khi tôi thay ca cũng rất ít khi gặp cô ta, lúc đầu còn tưởng cô ta có về.” Dứt câu, Phương Lan nói tiếp: “Giờ cô ta thấy tôi là lại hất cằm trừng mắt, tôi cũng chẳng quan tâm.”
“Cô biết đó nếu không làm theo ý cô ta thì như nợ cô ta cả chục đồng ý, có khi còn bị xem là kẻ thù cũng nên.”
Nghe lời này Ngải Xảo thở dài, cái này cô biết vì thế cô chưa từng có mối quan hệ gì với Hà Thu Hương.
“Với lại….” Phương Lan đang định nói gì tự dưng im bặt hẳn, Ngải Xảo nhìn theo tầm mắt của cô ấy thấy Hà Thu Hương đang đứng ở cửa.
Bên người cô ta là đống hành lý dày và một tên đàn ông da ngăm đen, vóc dáng không cao và hơi béo.
Chậc xét mỗi màu da thôi cũng thấy họ xứng đôi rồi.
Khi đến gần để đăng ký, Phương Lan thả chậm bước chân nhưng do Hà Thu Hương đi chậm vì thế cô ta vẫn xếp hàng đằng sau cô ấy.
Không ai nói gì cả, bầu không khí trở nên xấu hổ.
Quý Hoài bế con ra ngoài, Ngải Xảo cũng đứng một bên chờ Phương Lan, Hà Thu Hương điền xong thông tin liếc mắt một cái đã thấy chiếc nhẫn vàng trên tay Ngải Xảo.
“Cuối cùng cô cũng mua nhẫn vàng rồi hả? Giờ mới mua, có phải nuôi con phí tiền lắm không?” Cô ta cười, giọng điệu rất quái gở.
Bình thường cô ta thích khoe khoang chê trách, giờ có cơ hội tất nhiên sẽ không bỏ qua.
“Vẫn ổn.” Ngải Xảo đáp cho có lệ.