Edit: Trúc Linh

“Tốn tiền cũng đúng thôi, nếu chỉ dựa vào mỗi tiền làm công nhân thì tôi và bạn trai cũng không nuôi nổi, có điều nhà bạn trai tôi sắp bị phá bỏ nên được bồi thường hai căn nhà, chúng tôi có thể bán đi một căn rồi ở một căn. Hơn nữa sau khi phá bỏ mỗi năm sẽ có thêm tiền trợ cấp đấy.” Hà Thu Hương thấy Phương Lan ra thì lầm bầm lầu bầu, nói bằng vẻ khuếch trương.

Vừa dứt câu còn nâng một tay lên, trên cổ tay đen ngòm là chiếc vòng vàng kiểu dáng như xích chó, nhìn thô thật sự.

“Ồ được nhiều tiền thế hả?” Quý Hoài nói chen vào, cứ như đang nịnh nọt cô ta vậy.

“Không nhiều lắm, chẳng qua là gặp may.” Cô ta lâng lâng, đắc ý nhìn Quý Hoài, còn người đàn ông bên cạnh cũng giơ mày lên mở mồm: “Mảnh đất bên nhà tôi là chỗ đang phát triển, không biết có được bồi thường tầm trăm vạn trở lên không nữa.”

Mở miệng một cái là mang theo hơi thở khoác loác liền, Quý Hoài gật đầu: “Ồ, nhìn chiếc vòng tay này có vẻ nặng ha.”

“Anh ấy mua cho tôi đấy, anh cũng mua cho Ngải Xảo một cái đi.” Hà Thu Hương vuốt ve chiếc vòng, cười mỉa, vẻ mặt càng thêm khó coi nhưng bị táo bón.

Hình ảnh ‘đẹp’ này khiến Phương Lan phải quay đầu sang một bên.

“Hình như vòng tay của cô là giả thì phải.” Quý Hoài chờ cô ta nói xong, đột nhiên bổ sung: “Màu sắc cứ sao sao ý.”

Mới dứt câu, sắc mặt tên đàn ông đã cứng đờ, Hà Thu Hương dựng lông trừng anh: “Anh đừng có nói lung tung, giả là giả thế nào? Anh có biết nhìn hàng không thế?”

“Chắc là tôi nhìn lầm.” Quý Hoài bình tĩnh đáp trả, trên miệng vẫn mang nụ cười…. Thiếu đòn.

Hà Thu Hương vẹo mặt, nâng cao tông giọng: “Là do anh không biết nhìn hàng! Bọn tôi chẳng thiếu tiền nhá, sao mua giả được? Các người ngồi tàu về đúng không? Bọn tôi ngồi máy bay về đây này!”

Thời buổi này ngồi máy bay là chuyện hết sức ghê gớm.

Vì giá vé quá đắt.

“Bọn tôi cũng đi máy bay về, mấy ngày nay vé máy bay khá rẻ.” Quý Hoài cười đáp.

“Thật hả?” Hà Thu Hương không tin.

“Thật chứ.” Phương Lan đã thấy cậu em trai Phương Nhất Chu kéo hành lý đến, cô ấy vẫy tay, đối phương bước tới cầm hành lý giúp cô ấy, cuối cùng cô ấy cũng có thể khoe khoang với Hà Thu Hương rồi: “Bọn tôi không đi máy bay ở đây, đúng lúc bạn của Quý Hoài muốn đến thành phố phía nam nên đưa bọn tôi đi qua đó chơi hai ngày, sau đó mới về.”

 

“Chẳng lẽ không phải do vé ở thành phố phía nam rẻ hơn hả?” Hà Thu Hương cố gắng vớt vát lại chút mặt mũi.

Mấy người này đáng giận thật, còn có cả tên Phương Nhất Chu kia nữa, dám không đưa em trai cô ta đi làm ở công trường cùng hại em trai cô ta phải chạy đi làm công nhân trong xưởng.

“Rẻ hơn nhiều, dù sao bọn tôi cũng không có tiền.” Quý Hoài thoải mái thừa nhận, sau đó quay qua hỏi: “Giờ cô có nhiều tiền lắm nhỉ?”

Hà Thu Hương không hiểu ý của anh, nói thẳng: “Tất nhiên là tôi không thiếu tiền, sao bọn tôi lại thiếu tiền được chứ?”

“Thế chắc là không cần phải đi bán con nữa đâu ha.” Quý Hoài gật đầu, dường như đang thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Số tiền đền bù phá bỏ nhiều hơn cả số tiền bán com, mà bán con lại là phạm pháp.”

“Đi thôi, tầm tối chúng ta đến đó, đến nơi thì đi dạo ngắm cảnh một lúc.”

….

Quý Hoài nắm tay Ngải Xảo đi vào xe ô tô, mấy người lần lượt lên xe, ô tô rời đi, sắc mặt Hà Thu Hương hết trắng rồi lại xanh.

Đáy mắt lộ vẻ hâm mộ mà cũng có sự ghen tị. Bọn họ được ô tô đón ở chỗ này mà cô ta chỉ có thể chờ xe buýt, tiếp đó là chen chúc chật chội.

“Gì mà bán con?” Người đàn ông mặt đen rõ ràng đang tức giận, đáy mắt đặt lên bụng cô ta.

Cô ta đã mang thai được hai tháng.

“Sinh một đứa con có thể bán đi với giá tám vạn đồng, em không bán nó!” Giọng điệu của Hà Thu Hương mất kiên nhẫn, cô ta nâng tay lên hỏi: “Anh nói đi rốt cuộc chiếc vòng tay này có phải đồ thật không?”

Quý Hoài này lắm miệng, còn định phá kế hoạch của cô ta, vốn dĩ cô ta muốn sinh con trước rồi ‘đưa’ cho xưởng trưởng sau đó cầm tiền là nói đứa bé đã biến mất, rồi mang thai lần nữa.

Như vậy vừa có tiền vừa được gả cho người giàu, một công đôi việc, có tiền rồi thì nhà chồng sẽ không dám bắt nạt cô ta đâu.

“Đương nhiên là thật.” Đáy mắt người đàn ông lóe sáng: “Bán cho ai mà được tám vạn đồng?”

“Sao em biết được?” Hà Thu Hương nói sang chuyện khác, vui đùa: “Em không muốn về anh đưa em đi chơi đi, chờ có tiền bồi thường hay anh cũng mua xe?”

“Không muốn về thì sau này đừng về nữa! Mua xe đâu có dễ! Nháo nhào gì hả?” Người đàn ông chẳng thèm quan tâm cô ta, cứ thế đi luôn.

 

Thấy vậy, Hà Thu Hương cũng nóng nảy, vội vàng kéo anh ta lại: “Em nói thế thôi, chúng ta còn phải về nhà đăng ký kết hôn nữa mà.”

Người đàn ông này khôn khéo hơn cô ta nhiều, cong môi hỏi: “Bán một đứa bé với giá tám vạn, em nghe ở đâu thế? Đó là phạm pháp đấy.”

“Ai da, em không nhớ là đã nghe ai nói nữa, dù sao cũng không phải bán thật chỉ cho ít phí nuôi thôi.” Cô ta không cảm thấy sai chỗ nào hết.

“Làm thế có nghĩa là không phạm pháp hả?”

 

Thật ra cô ta không có đầu óc gì, người đàn ông mới hỏi dăm ba câu đã để lộ ra hết chẳng chừa lại chút gì.

Nghĩ tới tám vạn kia, người đàn ông cũng rơi vào trầm tư.

Trên xe.

Sau khi mấy người Phương Lan biết được suy nghĩ của Hà Thu Hương thì hít một hơi.


“Điên rồi, mới thấy cũng đủ biết tên đàn ông kia không tốt lành gì.” Phương Nhất Chu cạn lời, mắng một câu.


“Đúng là đồ điên.” Phương Lan không thể tìm được từ gì miêu tả được cảm xúc của mình vào lúc này, cô ấy cắn răng nói: “Nếu thật sự bán thì đúng là đồ súc sinh.”

“Tôi biết người đàn ông kia.” Quý Hoài nhẹ nhàng vỗ đứa nhỏ trong ngực, đối phương đã ngủ, đôi mắt khép hờ.

Nghe vậy, người trên xe đồng loạt nhìn anh, chỉ nghe thấy anh chậm rãi nói: “Người kia không biết tôi, nhưng khi làm ở công trường tôi có thấy anh ta, anh ta đã gần bốn mươi tuổi, con trai đã học cấp hai, ly thân với vợ nhưng chưa ly hôn.”

Phương Lan thở sâu một hơi: “Thế cô ta làm tiểu tam à?”

Quý Hoài im lặng, Đậu Đậu mở mắt anh lại ôm lấy vỗ về để thằng bé ngủ.

Kiếp trước không có chuyện bán con, Hà Thu Hương cũng ở với người này, cũng sinh ra một đứa con gái ngoài dã thú y chang kiếp này.

Vậy nên mới nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, có nhiều thứ đã được xác định từ trước.

“Thế mà còn bảo chị Ngải Xảo làm tiểu tam, có biết xấu hổ không vậy hả? Sao không tự xem lại mình đi.” Phương Nhất Chu tức giận, giờ cậu ấy cực kỳ sùng bái Quý Hoài, đi theo đối phương làm việc hăng say nên không cho phép ai nói bất kỳ lời khó nghe nào.

“Đúng đó.” Bạn của Phương Nhất Chu là Từ Quốc Kiệt cũng đi theo Quý Hoài làm việc, hai người cực ghét Hà Thu Hương.


Quý Hoài không có vẻ mặt gì, tiếp tục chia sẻ trò hay: “Hai cậu có biết công nhân làm đất bên chỗ trường Bắc Hải kia không?”

“Có.” Từ Quốc Kiệt và Phương Nhất Chu cùng gật đầu.

“Hai tháng trước Hà Thu Hương còn yêu nhau với cháu trai của người ta, cháu trai ông ta làm ở nhà xưởng giày da có điều cháu trai của ông ta lại yêu với người phục vụ và tặng cho Hà Thu Hương một chiếc vòng tay y chang người kia.”

“Đó là chiếc vòng có giá mười đồng được bán dưới chân cầu Tây Hà, tôi từng thấy người ta bán.”

Thật ra Quý Hoài chưa thấy nhưng anh nói cứ như là sự thật.

Và lắc tay thật sự là giả.

Khóe miệng Phương Lan nhếch lên: “Sao tính tình của người này chẳng thay đổi gì thế nhỉ?”

 

Đi xe tầm bốn giờ, mọi người nói chuyện phiếm với nhau, đề tài xoay quanh Hà Thu Hương.

Tới nơi, Phương Lan và Phương Nhất Chu và cả Từ Quốc Kiệt trao đổi thông tin với nhau, xốc hết quá khứ dơ bẩn của Hà Thu Hương ra.

Hơn nữa những thông tin Quý Hoài ‘vô tình’ nói ra có thể nói là cực kỳ lớn.

Đoàn người đi chơi hai ngày sau đó ngồi máy bay về, ba người Phương Lan về nhà còn Quý Hoài đưa vợ con đến huyện thành ở vài ngày đã.

Khi tách ra, Quý Hoài còn đưa cho Phương Nhất Chu và Từ Quốc Kiệt ít bánh kem và kẹo bảo hai người mang về.

Còn lặng lẽ đưa cho mỗi người một trăm đồng và một bao thuốc, anh nói: “Hồi tết đẩy nhanh tốc độ làm việc nên chưa mua được gì cho các cậu, cứ nhận lấy đi giờ đều có phát tiền thưởng tết và tặng quà, tôi cũng không keo kiệt chút ấy.”

Nhưng lại khiến hai người kia cảm động phát khóc, hứa chờ Quý Hoài về nhất định phải tới nhà bọn họ ăn gà ăn ngỗng.


“Hai ngày nữa tôi muốn đi đăng ký kết hôn với Ngải Xảo, đến lúc đó gọi sau.” Quý Hoài đáp.

Hai người gật đầu liên tục.


Sắp xếp xong mọi thứ đến khi về khách sạn, Quý Hoài ôm con trai nắm lấy tay cậu nhóc cong miệng nói: “Đừng có học mẹ con, phải học theo bố nha.”

Anh cực đoan ích kỷ thế đó, mục đích của anh cực kỳ rõ ràng, giữ tiền thưởng tết và quà đến lúc này mới cho để họ tăng ca kiếm tiền giúp anh, một phần lấy ra mua vé máy bay giúp hai người đó, với lại vé máy bay ở thành phố phía nam rẻ hơn, vừa tiết kiệm lại vừa thuận tiện dắt họ đi du lịch, với lại mua cho họ quà và bao thuốc không những thu phục luôn lòng trung thành mà thu luôn cả người nhà.

Đã muốn lợi ích thì phải đạt cái cao nhất.

Phương Nhất Chu và Từ Quốc Kiệt chăm chỉ kiên định, xem như anh có thu hoạch ngoài ý muốn sau đó đưa hai người về nhà xem họ có thể phát huy được bao nhiêu tác dụng cho anh.

Quý Hoài nghĩ tới kế hoạch của mình xem có thể đạt được ít giá trị nào hay không, bỗng dưng đứa bé trong ngực anh nở nụ cười khờ khạo.

Nụ cười ngây ngô chạm vào chỗ mềm mại nhất của trái tim.

Anh nhìn gương mặt đơn thuần của cậu nhóc, thầm thở dài một hơi.

Xong đời, xem ra ngây ngô giống Ngải Xảo nhiều hơn rồi.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play