Edit: Trúc Linh
Đến cuối tháng, ngày sự sinh của Ngải Xảo sắp tới gần.
Nửa đêm bụng cô đau âm ỉ, Quý Hoài vội vàng mặc quần áo đưa cô đến bệnh viện.
Vỡ nước ối.
Cô được đẩy vào trong phòng sinh, Quý Hoài đứng bên ngoài chờ, mỏi mắt chăm chú cánh cửa đang khép chặt, bước chân đi tới đi lui không ngừng.
Gần rạng sáng, bên trong truyền ra tiếng khóc, y tá ôm đứa bé ra, anh vọt tới chưa nhìn thấy rõ mà cả người đã cứng đờ.
Bước chân dần nặng nề.
“Mẹ con bình an, lát nữa mẹ bé mới ra.” Y tá ôm đứa bé cười nói với anh.
Quý Hoài nhìn gương mặt nhăn nhúm đỏ hồng của bé con, đứa bé đang nhắm mắt, giật môi nhỏ chúm chím.
Nhìn gương mặt ấy, trái tim của anh như có thứ gì đó lướt nhẹ qua, cảm xúc khó tả dâng trào, hốc mắt đỏ bừng, cổ họng nghẹn ứ.
Vừa không nói trái tim cũng khó chịu.
Đây là con của anh, trên người chảy dòng máu của anh, nhất cử nhất động đều chạm đến tim của anh.
Kiếp trước, anh thay hai đứa em trai nuôi ba đứa con nhưng con người ta không thể bằng con mình, cuối cùng chẳng có ai quan tâm đến anh, hình như cũng không nhớ rõ mình đã đối xử với họ tốt như nào.
Huyết thống là một thứ đồ rất kỳ diệu, bởi vì liên hệ này nên anh thấy em bé rất đẹp.
Khi Ngải Xảo tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên thấy đó là Quý Hoài đang ngồi bên mép giường, anh đang nhìn em bé, thậm chí còn rất kích động: “Thằng bé đang mở mắt kìa.”
Nghe vậy, cô quay đầu, nhìn đứa bé ngủ bên cạnh mình, lúc mới sinh y tá đã ôm qua cho cô xem, nhưng khi ấy hai mắt cô đã mệt đến mức sắp nhíu chặt vào nhau.
Cục nhỏ ấm mềm, sờ thằng bé đều rất nhẹ nhàng.
“Anh mua cho con ly và muỗng nhỏ nhưng giờ vẫn chưa thể đút nước cho thằng bé được, phải đi mua thêm vài thứ nữa, em xem còn thiếu gì không, anh đi mua cho.” Anh hỏi Ngải Xảo: “Em có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Ngải Xảo lắc đầu, duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy con trai: “Vẫn ổn.”
Quý Hoài mở miệng: “Vậy em có đói bụng không? Anh đi mua cháo nhá?”
“Em không đói.”
….
Mấy ngày sau, hai bố mẹ tay mơ rảnh rỗi là ngắm con.
Ngải Xảo phát hiện hình như Quý Hoài đã thay đổi khá nhiều.
Sau khi làm bố anh trầm ổn hơn, sẽ cố gắng chăm con thay cho cô, có đôi khi nóng nảy nhưng vẫn kiên nhẫn xử lý hết mọi chuyện.
Ở viện một tuần là xuất viện.
Hai người ở nơi xa lạ không có ai chỉ dạy, Ngải Xảo chỉ biết không được để trúng gió, nếu không sẽ bị bệnh hậu thai sản vì thế cô mặc chiếc quần bông thật dày, đội mũ kín mặt bọc con trai kín kẽ sợ thằng bé sẽ bị cảm.
Quý Hoài xách theo túi vừa ra bệnh viện đã gọi xe đưa về.
Khi cô nằm viện, Quý Hoài đã trả phòng rồi đi tìm một chỗ mới, tiền thuê nhà cũng rất đắt, một tháng một trăm mười đồng, một gian phòng ngủ và một gian bếp không có phòng khách nhưng được cái sạch sẽ, ở khu an toàn.
Hôm qua anh đã về quét tước, đóng cửa sổ thật chặt chẽ chỉ chừa chút khe nhỏ cho có không khí, lót dưới giường một lớp chăn thật dày và mua thêm một cái chăn mới.
Ngải Xảo ôm em bé nằm xuống giường, Quý Hoài đắp chăn cho cô, kỹ năng chăm sóc cô càng ngày càng thuần thục.
“Cười nào cười nào.” Cô cúi đầu nhìn con, duỗi tay cầm lấy tay nhỏ của thằng bé tay khác để cho đứa bé nắm, đối phương toét miệng cười đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.
Trái tim cô mềm nhũn.
Chưa nói được hai câu thì giây tiếp theo đứa bé chuyển từ cười sang khóc.
“Oa a a a a….”
Vui buồn thất thường, âm thanh vang dội.
“Có phải con đói bụng không? Cho thằng bé uống sữa bột thôi.” Quý Hoài cầm đồ từ bệnh viện về, lấy quần áo ra ném trong nhà vệ sinh.
“Vâng.” Cô gật đầu, ôm con trai dỗ dành, bàn tay vỗ về sau lưng thằng bé, cố gắng học cách chăm con từ những trí nhớ ít ỏi của bản thân.
Lần đầu tiên làm mẹ nên sẽ có nhiều thứ chưa hiểu rõ.
Quý Hoài nấu nước, đổ bột sữa vào bình rồi lắc và đưa cho cô, sau đó nói: “Anh đi mua cơm, em muốn ăn gì?”
“Gì cũng được ạ.” Cô cúi đầu cho em bé uống sữa, còn bản thân thì không để ý gì.
Đối với cô cuộc sống khổ chút cũng không sao, chỉ cần cả nhà ở bên nhau thì ăn gì cũng được.
“Thế anh đi đây.”
“Vâng.”
Quý Hoài cầm tiền, cầm thêm bình nước xách ra cửa.
Mua hai món rau thanh đạm đóng gói một phần canh gà nấm hương thơm ngậy cho vợ, vốn dĩ cô đã cảm động với việc làm của anh vậy mà anh còn bồi một câu: “Ăn nhiều chút, nếu không con trai sẽ phải uống sữa bột luôn đấy.” ( truyện trên app T•Y•T )
Sữa của cô không đủ.
Ngải Xảo uống canh nghe anh nói vậy thì lấy miếng thịt gà đang định đút cho anh, nói: “Vậy anh đừng ăn nữa, để cho em ăn nếu không con trai anh sẽ bị đói mất.”
Quý Hoài không cản cô, nghe thấy tiếng con trai liền đứng dậy ôm thằng bé.
Nói cũng lạ, nếu cô bế chắc phải dỗ mãi thằng bé mới lặng, còn Quý Hoài mới bế thôi thằng bé đã nín ngay, tròn mắt nhìn anh, vươn đầu lưỡi nhỏ ra nữa.
“Mẹ con hẹp hòi thật đó.” Quý Hoài rất quan tâm tới đứa bé, vừa nói với con vừa chỉ Ngải Xảo đang ăn cơm bên cạnh.
Tên nhóc ngó mắt qua chớp chớp vài cái, đúng lúc Ngải Xảo đang múc một muỗng cơm vào miệng, cô nở nụ cười từ ái với con trai, khóe miệng thằng bé xụ xuống, khóc to.
Cô thả muỗng dỗ thằng bé, đến khi lại gần thằng bé càng khóc to hơn.
“....” Ngải Xảo đưa đôi mắt u oán về phía Quý Hoài, đôi con ngươi hiện rõ vẻ đau khổ, anh cười, đứng dậy nói một câu: “Ăn xong rồi thì đến lượt anh, anh đói bụng.”
Dứt câu anh bế con trai lên giường dỗ.
Ngải Xảo tiếp tục ăn với uống canh gà, chừa lại nửa thịt cho anh, ăn xong thì đi pha sữa sau đó đi tới mép giường.
Mấy hôm sau.
Có người gõ cửa nhà Ngải Xảo, cô bế con trai đi ra, Quý Hoài bảo cô đừng tùy tiện mở cửa, cho nên trước khi mở cô toàn ngó qua mắt mèo xem bên ngoài là ai.
Thấy Phương Lan xách túi trái cây đến, cô hớn hở mở cửa nói: “Hôm nay cô được nghỉ à?”
“Đúng vậy.” Phương Lan đi vào, cúi người nhìn em bé trong ngực cô: “Nghe nói là con trai đúng không? Đáng yêu quá đi!”
Nghe thấy lời khen con trai, Ngải Xảo càng cười tươi hơn: “Nhưng nghịch lắm, tối nào cũng khóc, cũng quấy hết.”
Nhắc đến cái này là cô càng thấy đau đầu, bước vào cầm ghế đẩu cho Phương Lan.
“Dữ vậy hả?” Phương Lan kéo tay em bé, đáp: “Sao con lại khóc thế? Muốn hành hạ mẹ con à?”
Ngải Xảo cũng cười.
Hai người trò chuyện mãi, sau đó Phương Lan hỏi: “Thực ra tôi cứ lo cho cô, sợ một mình cô không chăm được cho con, giờ nhìn sắc mặt cô đẹp như này thì tôi cũng yên tâm rồi.”
“Ngày nào tôi cũng không ngủ được, mỗi lúc đút sữa là thằng bé khóc cực to.” Ngải Xảo bất đắc dĩ nhưng không hề có sự oán trách nào, nhìn em bé trong ngực, có vất vả hơn cô cũng nguyện ý.
Phương Lan: “Bảo Quý Hoài giúp cô một tay đi.”
“Anh ấy đang bận việc, hôm nào cũng phải dậy sớm, tôi cũng không dám để con cho anh ấy chăm.” Ngải Xảo thở dài: “Nhưng nhà trọ nhỏ quá, anh ấy vẫn bị đánh thức, những lúc như thế vẫn dậy dỗ con với tôi.”
Cô cũng không dám nói hôm qua tên nhóc này khóc mãi không ngừng cô dỗ như nào thằng bé cũng không nín, cuối cùng chẳng còn cách nào khác sợ con khóc mãi hư họng nên hai mẹ con cùng khóc với nhau.
Quý Hoài nhìn một lớn một nhỏ khóc với nhau cũng không biết nên dỗ ai trước.
“Đúng là giờ anh ấy bận thật, em trai tôi nói đi theo Quý Hoài rất ổn, có thể học được thêm nhiều điều, học xong rồi có thể tự mình đi kiếm sống.” Nói đến đây Phương Lan cũng vui: “Để cho anh ấy học thêm vài kỹ thuật, vất vả chút cũng được, dù sao vẫn còn trẻ mà.”
“Vẫn ổn, lúc đầu Quý Hoài đi theo người ta để học, giờ cũng tự mình ra đi làm được, nghe anh ấy bảo làm khá tốt.” Ngải Xảo gật đầu.
Tháng trước Quý Hoài đã tự mình ra làm ngoài, có thu nhập cao, cô cảm thấy rất ổn.
“Thì đó, giờ Thu Hương vẫn đang nài nỉ tôi đưa theo em trai của cô ta nữa, hôm đó em trai tôi nói không thiếu người cô ta lại tức giận, suốt nửa tháng không để ý đến tôi.” Phương Lan vẫy tay: “Làm như tôi thèm ý, nghe bảo gần đây cô ta cứ đổi đối tượng, hết tên đàn ông này đến tên đàn ông khác, chẳng biết cô ta đang nghĩ gì nữa.”
Nhắc đến Hà Thu Hương, Phương Lan cũng không ưa, oán giận với Ngải Xảo một hồi lại quay về chuyện đàn ông.
Ngải Xảo im lặng, cô ta ăn mặc hoa hòe lòe loẹt đi quyến rũ đàn ông đâu phải ngày một ngày hai, trước kia khi chưa đi làm công nhân đã như vậy, cộng thêm chuyện lần trước cô cũng chẳng thèm nói.
“Đúng rồi, tết tôi định về nhà, cô có về không?” Phương Lan chuyển chủ đề, dò hỏi.
“Tôi ư?” Bàn tay ôm con trai của Ngải Xảo cứng đờ, ánh mắt mê man: “Tôi không biết, để hỏi Quý Hoài đã.”
Từ khi bỏ nhà đi cô đã không về nhà nữa, trước kia có gọi, bố và mẹ kế chỉ biết đòi tiền nên cũng cắt đứt liên hệ luôn.
“Tôi nói cho cô nghe một chuyện.” Phương Lan trầm ngâm: “Giờ cả thôn Ủy Hội đều đồn cô bị người ta bao nuôi, còn sinh con riêng cho người ta, chắc Hà Thu Hương kể với mẹ cô ta, mẹ cô ta là người miệng rộng nên đi nói lung tung khắp nơi.”
Nói xong, cô ấy còn khuyên: “Hay là tết năm nay cô đưa Quý Hoài về cùng? Dù sao cũng nên xác định quan hệ, miễn cho người ta nói ra nói vào.”
Ngải Xảo cúi đầu nhìn con trai, im lặng thật lâu.
Cô không sợ người ta nói gì, ở quê cũng không ai cần phải vướng bận, nếu đưa Quý Hoài về thì chỉ muốn đưa anh đến thăm mộ mẹ mà thôi.
Để mẹ ở dưới suối vàng biết được cô đã có người chăm sóc như thế mẹ sẽ yên tâm.