Edit: Trúc Linh
“Chuyện có thể kiếm tiền dễ dàng như thế mà cô cũng bỏ cho người khác được à?”
Âm thanh của Quý Hoài vang lên ngay bên cạnh, anh đi tới trong lòng nói chứa chút thần bí khiến người ta khó nắm bắt.
Hà Thu Hương thấy anh thì vẫn sững người một chút, dường như anh đã đen đi, nhưng là đàn ông càng đen càng toát lên hương vị thích thú hơn.
Đối phương rất cao, mũi thẳng, ngũ quan sắc bén, mỗi lần nhìn đều khiến trái tim cô ta ngứa ngáy, nếu không có Ngải Xảo thì giờ cô ta đã ở bên anh rồi.
Cô ta bật cười, mím môi lại, nói chuyện kiểu ra vẻ: “Là đồng hương với nhau, có cơ hội kiếm tiền tất nhiên là muốn chia sẻ.”
“Con cái nhà nghèo khổ thì sẽ phải chịu khổ theo, người ta có tiền đưa qua đó xem như được hưởng phúc, sau này còn được đi du học nữa.”
“Với lại, lấy phí nhận nuôi sinh đứa con thứ hai cũng ổn hơn.”
…
Hà Thu Hương cảm thấy mình nói cách sách mách có chứng.
Ở thế hệ của bọn họ, có nhà sinh tới mười mấy đứa con, nhà đông người tình cảm giữa bố mẹ thì lạnh nhạt, anh chị em cũng nhiều, tuổi tác lại chênh nhau lớn nên tình thân càng mong manh.
Đổi một đứa con để đổi lấy năm vạn.
Tốt biết bao!
Quý Hoài gật đầu: “Đi theo bọn tôi đúng là không tốt, người làm cha làm mẹ là phải lo lắng cho con.”
Đôi đồng tử của Ngải Xảo co rụt, ngạc nhiên nhìn anh.
“Thì đó.” Hà Thu Hương tưởng anh đã bị thuyết phục, tiếp tục nói: “Tốt cho tất cả mọi người ấy chứ, người ta không có con nhưng giàu, đưa con của anh qua đó cho họ nuôi chắc chắn sẽ trở thành bảo bối cho xem.”
Quý Hoài nghe xong thở dài: “Làm gì dễ thế? Hai bọn tôi sắp kết hôn, hai bên gia đình cũng đã biết, nếu làm vậy sau này biết nói sao đây, có điều tôi không làm được nhưng cô thì có thể đấy.”
“Ở đây không có ai biết cô, làm gì cũng không ai hay, kiếm ít tiền về mua đất mua nhà, sau đó được gả cho kẻ có tiền, kiếp này sống sung sướng luôn.”
“Tôi…. Tôi…. Tôi làm sao mà….?” Hà Thu Hương né ánh mắt của Quý Hoài, ấp a ấp úng, cười lả giả vài tiếng, rõ ràng là có chút dao động.
“Đàn ông nhiều mà.” Quý Hoài cười, duỗi tay kéo Ngải Xảo: “Xảo Xảo làm gì thông minh như cô, cô ấy làm được gì chứ?”
“Làm công nhân nhiều năm như thế mà có khôn khéo được tí nào đâu.”
“Anh nói hơi khiêm tốn rồi.” Hà Thu Hương nhếch miệng lộ rõ mấy lỗ rổ trên mặt, miệng cũng ngoác đến tận mang tai.
Quý Hoài: “Cô ấy không biết cách kiếm tiền, đời này cứ thích trôi qua một cách bình yên, đã gả đi rồi thì buông sự đời hết.”
Vẻ mặt Hà Thu Hương có vẻ bất đắc dĩ.
“Cô mới có khả năng theo tôi thấy chuyện này là cơ hội kiếm bộn tiền, nếu bỏ lỡ thì sau này không có cơ hội nào nữa.”
….
Quý Hoài dứt câu là kéo Ngải Xảo đi, để lại một mình Hà Thu Hương đứng đó trầm tư, còn tưởng lời mình nói khiến anh thấy bức bách.
Đúng thế.
Vì sao cô ta không tự sinh con?
Nếu con của mình sinh ra cô ta có thể lấy được sáu vạn, có khi cô ta còn đi theo xưởng trưởng được, hoặc vòng qua Trương Lăng một mình ôm lấy tám vạn.
Về nhà có thể mua hai căn nhà lớn, tuổi vẫn còn trẻ mà đã mua được nhà ở quê sau đó ngồi tận hưởng ánh mắt hâm mộ của mấy người trong thôn.
Càng nghĩ càng kích động.
Bên kia.
Ngải Xảo để mặc cho Quý Hoài nắm tay, chần chừ mãi mới lên tiếng: “Anh thật sự cảm thấy đây là cơ hội kiếm tiền à?”
Lúc nãy anh nói quá nghiêm túc, ngay cả cô cũng không phân biệt được anh đang nói thật hay giả.
“Em nói xem?” Anh nhướng mày hỏi lại.
“Em không biết.” Cô cụp mắt, rầu rĩ đáp.
Tiền quan trọng hơn con ư?
“Dù là tiền nhận nuôi hay tiền phẫu thuật thì chỉ cần cầm tiền đã được xem là bán con, tóm lại là phạm pháp.” Sắc mặt Quý Hoài dần nghiêm nghị, âm thanh vững vàng: “Nếu thật sự không nuôi được, thật sự nghèo đến mức không còn gì dính răng mới nén lòng đưa con đi, đến lúc đó chúng ta cũng không thể nhận một xu nào.”
“Một xu cũng không được nhận.”
Đột nhiên Ngải Xảo ngẩng đầu, những gì anh nói đúng với những gì cô nghĩ: “Vậy hồi nãy anh…”
“Hà Thu Hương luôn tự cho mình thông minh, thật ra chỉ là cô ả ngu ngốc thôi.” Quý Hoài mỉa mai: “Có thể nói ra được những lời này thì có kết quả tốt đẹp gì chứ, sau này em nhớ cách xa cô ta một chút.”
“Người xấu hay có mấy trò quái gở lắm.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Lúc nào anh cũng mắng người ta tàn nhẫn.
Kiếp trước, sau khi Ngải Xảo về vẫn không phá thai được, đến khi sinh ra thì không có tiền mà nuôi nên đành đưa cho người khác.
Hà Thu Hương nói đưa dùm cô nhưng thực chất là bán cho người ta với giá năm nghìn đồng. Còn xưởng trưởng trong miệng cô ta thì không lâu sau vợ người ta lại mang thai, căn bản không cần mua con nữa.
“Ừ.” Ngải Xảo đồng ý.
Anh kéo cô đi về phía trước, sau đó bắt xe lên nội thành, cô hỏi với vẻ nghi ngờ: “Chúng ta đi đâu đây anh?”
“Đi rồi em sẽ biết.” Anh không chịu nói.
Ngải Xảo mơ màng bị anh kéo tới tiệm vàng trong trung tâm thương mại thành phố, cô trừng mắt, đoán được ý anh thì vội vàng nói: “Đi thôi, không cần mua đâu.”
“Không làm hôn lễ thì cũng phải mua chiếc nhẫn đúng không? Mua cái nhỏ thôi.” Anh vẫn kiên trì kéo cô vào trong.
“Sắp sinh con tới nơi, lại cần mua thêm sữa bột, sẽ tiêu rất nhiều tiền, sau này chúng ta mua ha.” Ngải Xảo hạ giọng khuyên bảo, phụ nữ luôn có nhiều băn khoăn hơn đàn ông.
“Anh sẽ cố gắng kiếm tiền.” Quý Hoài ôm hai vai cô quay lại, anh chỉ vào chiếc nhẫn trong quầy rồi bảo với nhân viên: “Lấy chiếc nhẫn này cho chúng tôi xem với.”
“Vâng ạ.”
Nhân viên đeo bao tay màu đen cẩn thận lấy chiếc nhẫn ra, Quý Hoài duỗi tay kéo tay Ngải Xảo, đối phương vẫn rụt lại, anh mím môi, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm: “Đưa đây.”
Cô không đưa, anh cũng bắt tay phải cô nửa vui nửa đùa: “Thẹn thùng gì hả? Mang thai cũng đẹp, khi nào cũng đẹp hết.”
Nhân viên rất có mắt nhìn, cũng khích lệ Ngải Xảo: “Đúng đó, làn da của cô hồng hào, có lẽ đứa bé thương mẹ nên khi ở trong bụng cũng muốn cho mẹ đẹp, sau khi sinh chắc chắn sẽ càng đẹp hơn.”
“Càng ngày càng trẻ ra.”
Ngải Xảo không nỡ mua sợ tiêu tiền quá nhiều, vốn dĩ nhà đã nghèo sợ nhân viên cũng nhìn họ bằng ánh mắt đánh giá nên rụt rè e ngại.
Quý Hoài vừa nói xong đã hóa giải sự xấu hổ, nhìn anh đeo nhẫn vào cho cô càng thấy ngại ngùng hơn, vẻ mặt còn mất tự nhiên.
“Cô ấy không trang điểm, có vài người mang thai cũng tô son điểm phấn, không thì đeo trang sức, tôi có nói gì cũng không nghe, ngày nào cũng đặt chú ý lên người con thôi.” Quý Hoài tỏ vẻ u sầu, vừa nói vừa bảo nhân viên lấy chiếc nhẫn khác ra.
Cực kỳ chăm chú chọn nhẫn cho cô.
“Làm mẹ đều thế, vẫn là anh thương vợ.” Nhân viên càng thêm nhiệt tình.
Là một người bán hàng, cô ấy đã thấy rất nhiều phụ nữ đến mua trang sức nhưng toàn bắt bẻ, đây là chồng dắt vợ đi mua, đàn ông biết kiếm tiền biết thương vợ là dễ bán hàng nhất.
“Tất nhiên là tôi thương cô ấy rồi.” Quý Hoài há mồm nói lời âu yếm không hề ngượng, nâng cánh tay mảnh khảnh của Ngải Xảo lên: “Người khác có gì thì cô ấy cũng phải có.”
Nhân viên nói gì Ngải Xảo đã không còn nghe nữa, cô biết Quý Hoài đã nghe thấy Hà Thu Hương khoe khoang chiếc vòng vàng, còn cô thì không có gì cả, anh sợ cô bị tủi thân.
Cảm động và chua xót hòa vào nhau, cô cứ nhìn anh, không từ chỗi nữa.
“Đẹp không?” Anh đeo thử cho cô vài cái cuối cùng chọn cái có kiểu dáng đơn giản nhưng rất mới mẻ độc đáo.
“Đẹp.” Cô nhìn nhẫn giật ngón tay vài cái, đeo không quen lắm.
Ngải Xảo tưởng mình phải trả tiền, ai ngờ anh dứt túi không chút do dự/
Bảy mươi lăm gam, một chiếc nhẫn nho nhỏ tầm ba đến bốn chỉ có giá hai trăm năm mươi lăm đồng, Ngải Xảo nhìn số tiền đó, trái tim đau đớn cực kỳ.
Đắt quá.
Hai người đi ra cửa.
“Chờ khi nào có tiền anh sẽ mua cho em vòng vàng, Hà Thu Hương thì tính cái chó gì? Chúng ta không mua cái thô thế.” Anh nói xong đưa ngón tay nhỏ cho cô xem.
Ngải Xảo cười, mí mắt cong cong.
Thô vậy chẳng khác nào xích chó cả.
Lúc đi về, cô ngồi trên giường, đưa mắt dán chặt lên chiếc nhẫn, thấy thế nào cũng không đủ, cô mở miệng hỏi: “Tiền anh lấy từ đâu ra vậy?”
Không phải tiền kiếm được hôm nào là đưa luôn cho cô ư?
“Nửa tháng trước ngày nào cũng đi trang trí nhà cửa, khi xong tính tiền được ba trăm đồng.” Anh đang hút thuốc, hít mây nhả khói.
Ngải Xảo chưa kịp nói đã bị khói thuốc làm sặc ho khan hai tiếng đồng thời che mũi lại.
Căn nhà nhỏ chật hẹp, cô ngửi mùi thuốc là thấy khó chịu nhưng không nói gì.
Thời đại này có người đàn ông nào có ý thức về việc hút thuốc chứ?
Hình như Quý Hoài cũng chú ý thấy, anh mở cửa dọn ghế ra cửa ngồi, ban đêm gió lớn, sương khói thổi tan mùi thuốc, hương vị sẽ nhạt đi chút.
Ngải Xảo đỡ hơn, tiếp tục ăn mận, một túi mận lớn chua điếng người mà cô chấm với muối ớt ăn ngon lành, dường như không cảm nhận được vị chua trên đầu lưỡi thậm chí là còn thấy ngọt.
“Ngọt gì mà ngọt? Anh nhìn em ăn mà răng mất cảm giác luôn.” Quý Hoài lắc đầu, hình như không thể hiểu được khẩu vị của cô.
Cắn thêm một miếng, Ngải Xảo xoa bụng nói: “Bé con nói ngọt.”
“Sao con nói chuyện được….”
Anh chưa dứt câu, bụng Ngải Xảo đã nhô lên, rõ ràng là con muốn cho anh thấy.
Quý Hoài dựa cửa, tay đỡ đầu cười to.
Nương theo ánh đèn, Ngải Xảo nhìn anh, hai tròng mắt đen lấp lánh trong veo, khóe môi cong lên tạo thành một độ cong.
Cười thật dịu dàng.