Chờ đến khi có thể xuống đất đi bộ, nam nhân thỉnh thoảng lại ra nhà chính giúp đỡ.

Bếp lò được đun sôi, nghĩa mẫu không có ở trong phòng, hắn giúp kéo mấy cây củi từ trong bếp ra. A Chức đụng đổ ghế, hắn nghe thấy tiếng động liền chạy ra đỡ người dậy, đặt ghế xuống, dùng lời nói nhẹ nhàng dỗ dành cô bé hết khóc.

Cứ như vậy ba bốn ngày, đôi khi nghĩa mẫu cũng gọi A Chức bưng bát canh gà đưa đến phòng phía Tây, bồi bổ thân thể, khử bệnh khí cho hắn.

"Tây ốc cũng không dễ dàng gì." Nghĩa mẫu âm thầm thở dài với Ứng Tiểu Mãn, "Nhặt được tính mạng từ trong nước, trên người bị nước xối đến mức ngay cả giày tất cũng không còn. Ta sợ làm hỏng thanh danh của con nên mới không cho nó ra ngoài, thỉnh thoảng nó đến nhà chính lượn một vòng cũng phải tránh né người khác, giống như một nàng dâu vậy. Gần đây thời tiết tốt, bảo nó ra ngoài sân phơi nắng một chút đi. Dù sao bệnh tật cũng phải thấy ánh sáng mới có thể nhanh khỏi."

Nương nói rất có đạo lý.

Lang quân ở phòng phía Tây uống thuốc tĩnh dưỡng gần mười ngày, khí sắc mỗi ngày đều chuyển biến tốt lên, vết thương trên mu bàn tay trái khiến người ta sợ hãi dần dần đóng vảy, Ứng Tiểu Mãn thật lòng mong muốn hắn mong chóng khỏe lại. Dù sao, năm đấu gạo mới mua trên bếp lại ăn hết cả rồi. A nương ước lượng trước, ngày hôm qua đã phải cắn răng ra ngoài mua về mười đấu nữa.

Cũng may trong tay có một miếng ngọc trang trí quạt nhặt được, nàng chạy liền mười mấy tiệm cầm đồ, tìm được một tiệm định giá hợp lý, đổi được hai xâu tiền, đặt ở trong giỏ treo dưới mái hiên. Mỗi ngày ra vào cửa phòng đều phải ngẩng đầu liếc giỏ treo nặng trịch một cái, lòng Ứng gia mới yên ổn.

Hôm nay thừa dịp mặt trời ấm áp chiếu rọi trên đỉnh đầu, Ứng Tiểu Mãn để nương nghỉ ngơi, gọi vị ở phòng phía Tây kia ra, một người ngồi ở trên mái ngói, một người đứng ở dưới mái hiên, hai bên giúp đỡ, đem xiêm y trong phòng và chăn đệm, lương khô, lương thực ra phơi khô dưới ánh mặt trời, sau khi mọi thứ đã được phơi khô, trời cũng đã xế chiều. (App T-Y-T)

Ứng Tiểu Mãn leo thang gỗ đi xuống. Lang quân tây ốc là người có mắt quan sát, không đợi ai gọi, hắn đã chủ động đi lên, vững vàng giữ chắc chân thang.

Ứng Tiểu Mãn rất hài lòng, ngẩng mặt lên nhìn hắn cười cười, "Hôm nay vất vả cho huynh rồi."

Lang quân tây ốc gác thang gỗ lại bên tường, xoay người đưa tới một tấm khăn vải, "Lau mồ hôi đi. Mặt trời đầu hè ở kinh thành khá gắt, da nàng trắng, cẩn thận kẻo cháy nắng." 

Trong sân có cái chum nhỏ chứa nước, Ứng Tiểu Mãn ngâm khăn vải vào trong nước lạnh, không để ý lắm, che gò má hơi đỏ lên: "Nắng ở kinh thành nào có độc bằng nắng ở quê chúng ta. Lúc còn nhỏ, hè nào đi ra sông bơi một vòng về, đứa nào cũng bị nắng làm cho đỏ hồng, đen sì sì. Đến mùa đông là lại trắng lại thôi."

Lang quân Tây ốc chăm chú lắng nghe. Một cái khăn vải nho nhỏ chỉ có thể che gương mặt, lộ ra cái trán trắng nõn phơi nắng đến đỏ bừng cùng một đoạn sống mũi thanh tú, hắn lại lấy ra cái khăn vải thứ hai, lần này ngâm nước lạnh xong mới đưa tới.

"Nghe nói, quê quán của Ứng tiểu nương tử ở gần bờ sông à?"

"Đúng vậy. Một con sông rất rộng lớn." Ứng Tiểu Mãn hoài niệm nhớ tới cảnh vật của quê nhà, "So với sông Biện ở kinh thành thì rộng lớn hơn nhiều, dòng nước cũng chảy xiết hơn, gió lớn thường xuyên nổi ra sóng trắng."

"Sông Hán phải không?"

Ứng Tiểu Mãn đang muốn đáp "Không sai ——" bỗng giật mình, cảnh giác ngậm miệng lại, nhận khăn vải thứ hai phủ lên trán. Lần này cả khuôn mặt đều bị che khuất, "Không —— không liên quan. Đừng đoán mò."

Lang quân Tây ốc lại nhẹ nở nụ cười, chủ động giải thích, "Đoán sai chớ trách. Ta nghe phu nhân gọi Ứng tiểu nương tử là 'Nha nhi', giống như là cách xưng hô dân gian vùng Hán Thủy, Kinh Châu."

Thanh âm thanh thúy của Ứng Tiểu Mãn truyền ra từ dưới khăn vải, "Đã bảo huynh đừng đoán bậy mà."

Nếu còn nói thêm nữa, lai lịch quê nhà cũng sắp lộ hết cả rồi... Nàng lập tức chuyển đề tài sang nơi khác, bắt đầu hỏi thăm như thường lệ, hai lần mỗi ngày.

"Hôm nay đã đỡ hơn chút nào chưa? Xuống giường đi lại ngực có còn đau nhức sao? Mấy ngày nữa chúng ta sẽ dọn nhà, nếu như huynh không thể đi đường dài thì sẽ rất phiền phức."

Lang quân tây ốc trả lời vô cùng hợp tác: "Tốt hơn nhiều rồi. Cảm giác có thể đi đường dài. Không biết Ứng tiểu nương tử định dọn nhà trong mấy ngày nữa? Tiền thuốc men gần đây tiêu tốn, ta sẽ tìm cách thu xếp. Chỉ sợ thời gian không đủ, không kịp trả."

Ứng Tiểu Mãn nhấc khăn lên, lông mi ẩm ướt chớp chớp, một giọt nước trong suốt chảy xuống theo gương mặt.

"Cái này không thể được." Nàng sầu muộn: "Tuy nói người nhà huynh không ở kinh thành, chúng ta cứu huynh một mạng, không trông cậy vào người nhà huynh từ nơi khác chạy tới, cầm số tiền lớn tạ ơn dẫn huynh đi... Nhưng huynh là một người nam nhân có tay có chân hai mươi tuổi, chung quy cũng không thể để chúng ta cứu sống huynh còn phải trả thêm tiền chứ? Nhà chúng ta nuôi đứa nhỏ ở nhà cũng đã cố hết sức rồi."

Lang quân Tây ốc lập tức tỏ vẻ đồng ý, vắt khô khăn vải ướt nhẹp đưa cho Ứng Tiểu Mãn lau mặt.

"Không sai, nuôi dưỡng nữ nhi vốn đã không dễ dàng, Ứng gia có tình có nghĩa, nuôi dưỡng cô nương nhà bên, chung quy cũng không thể để Ứng tiểu nương tử cứu tính mạng của ta còn phải bù thêm tiền. Có điều, ai nói người nhà của ta không ở kinh thành?"

Hắn nói được một nửa, đôi mắt đen xinh đẹp của Ứng Tiểu Mãn đã trợn tròn xoe, trong nhà không có ai nói cho hắn biết A Chức không phải nữ nhi Ứng gia, Ứng gia lập nữ hộ! Nhưng nàng còn chưa kịp chất vấn, nửa câu sau của lang quân tây ốc đã truyền vào lỗ tai, "người nhà ở kinh thành" càng làm người ta bất ngờ hơn. Ứng Tiểu Mãn lập tức thốt ra: "Huynh có người nhà ở kinh thành hả?! Vậy huynh đã biến mất suốt nhiều ngày mà không có người nào đến tìm huynh à?”

"Người nhà ta đều ở kinh thành." Lang quân tây ốc suy nghĩ một lát rồi nói chi tiết với nàng, "Nhưng lần này ta mất tích đúng là việc ngoài ý muốn, có lẽ bọn họ cho người tìm nhầm hướng. Kinh thành rộng lớn, nếu bị người khác cố ý lừa gạt, tìm sai hướng, không kịp thời đến gần sông thành Nam để tìm kiếm thì cũng không có gì là lạ.”

Ứng Tiểu Mãn gật đầu, mặt mày lại thả lỏng giãn ra. Nàng vốn tưởng rằng Tây ốc là thương nhân từ nơi khác vào kinh, bị người khác mưu hại chiếm đoạt tài sản. Hắn có người nhà ở kinh thành, vậy là tốt rồi.

"Huynh tìm người nhà đến đón huynh đi. Đúng rồi, nhà ta sắp chuyển đến nhà mới, đã xác định chỗ rồi, phòng trống, hai bên đang bàn bạc giá, tháng này nhất định sẽ chuyển đi. Huynh thông báo cho người nhà bên kia biết ngày tới đón huynh, thuận tiện trả hết nợ tích lũy trên giấy dầu. Tổng cộng..."

Nàng chạy vào phòng phía Tây, lật giấy dầu ra cẩn thận tính toán một lúc lâu rồi thò đầu ra khỏi cửa sổ, "Tổng cộng ba quan tiền đồng, cộng thêm hai trăm sáu mươi văn. Ta thấy gia cảnh nhà huynh không kém, năm, sáu ngày hẳn là cũng đủ để chuẩn bị rồi chứ?"

Lang quân tây ốc đến gần dưới cửa sổ, cân nhắc một lát rồi lắc đầu. "Không được."

Ứng Tiểu Mãn:?

Lang quân Tây ốc cởi bỏ băng gạc bọc tay trái, lộ ra vết thương chưa khép lại. Một lỗ máu xuyên qua mu bàn tay vốn nhìn thấy mà giật mình, trải qua rịt thuốc sớm tối, sau khi tĩnh dưỡng mười ngày, giờ nhìn cũng không dữ tợn như vậy nữa, mép vết thương bắt đầu sinh ra thịt mới màu hồng. 

"Ứng tiểu nương tử có biết thương thế trên mu bàn tay ta có như thế nào không?"

"Nhìn như bị vũ khí sắc bén đâm phải." Ứng Tiểu Mãn quan sát kỹ: “Nhưng không phải vật quá sắc bén nên vết thương bị rách da một mảng lớn.”

"Không sai. Ứng tiểu nương tử rất nhạy bén." Lang quân tây ốc chậm rãi băng bó vết thương lại.

"Vết thương này là lấy mũi trâm cài tóc đâm vào mu bàn tay, nhưng cây trâm đó cũng không quá bén nhọn, cắm vào mu bàn tay rất tốn sức —— là do ta tự đâm."

Ứng Tiểu Mãn giật mình, lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn hắn qua cửa sổ trở nên khác thường.

Lang quân Tây ốc cười ra tiếng: "Đừng hiểu lầm. Không phải đầu óc ta có bệnh. Ứng tiểu nương tử thu dọn giấy dầu đi, đến gần cửa ngồi, ta sẽ từ từ kể cho nàng nghe.”

*** ( truyện trên app t.y.t )

Dưới hiên, hai chiếc ghế nhỏ được mang ra. Ứng Tiểu Mãn ngồi bên trái, lang quân Tây ốc ngồi bên phải. Cả hai cầm sàng trúc nhỏ trong tay, cẩn thận sàng lọc những hạt sạn và đá nhỏ trong đám hạt ngũ cốc phơi nắng trên nóc nhà vừa rồi đã lấy xuống bày đống ở trước mặt. Lang quân Tây ốc chậm rãi bắt đầu kể chuyện.

Đêm hôm đó, hắn gặp bạn tốt đến thăm, hai người cùng nhau mở tiệc. Hắn dẫn vài gia nhân đi dự tiệc, nâng ly cạn chén trong yến tiệc, rượu đêm đó rất mạnh, uống đến giữa chừng hắn liền cảm thấy không đúng, mượn men rượu đứng dậy cáo từ.

Khi đi dự tiệc hắn cưỡi ngựa, nửa đường về ngồi trên ngựa không vững, các gia nhân bàn bạc quyết định quay về nhà đánh xe đến đón hắn, vì thế một số người đã đi trước. Con ngựa vốn ngoan ngoãn được buộc ở ven đường đột nhiên không biết vì sao lại nổi điên, thoát khỏi dây cương mà chạy đi mất, mấy tên gia nhân vội vàng đuổi theo. Số còn lại, có người đề nghị đi tìm quán gần đó để mua canh giải rượu, thế là thêm hai người nữa lại rời đi, cuối cùng chỉ còn hai người bên cạnh hắn.

Khi đó hắn đã say đến mức không phân biệt nổi phương hướng, chỉ nhớ mang máng là hắn đang ở trong một con hẻm tối om, hai gia nhân dìu hắn tỉnh rượu, hắn bước thấp bước cao tiến về phía đầu hẻm, ra đến phía cuối hẻm, trước mặt lại là một dòng sông lấp lánh ánh nước.

"Đêm đó ánh sao sáng rực, cửa ngõ chỗ ta lại tối, ánh sao chiếu vào trong nước sông, ta nhớ rất rõ... Lúc đó, hai gia nhân bên cạnh ta bắt đầu nổi lên tranh chấp."

Một gia nhân oán giận vì sao lại đỡ chủ nhân tới bờ sông xa xôi như thế. Đợi lát nữa xe ngựa trở về không tìm được người thì phải làm sao cho phải.

Một tên gia nhân khác cười nói, "Ngươi không cần phải lo lắng nữa."

Giọng điệu nói chuyện rất kỳ quái, trong lúc hắn say rượu nghe cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng trước mắt lại mơ hồ nhìn không rõ. Mấy bóng đen không biết xông ra từ chỗ nào, nhanh chóng khống chế gia nhân đang oán giận, bịt miệng rồi nhấn đầu xuống nước. Trên sông có một con thuyền, thi thể của người gia nhân trung thành bị đẩy lên thuyền. 

Hắn trơ mắt nhìn, bởi vì sau đó hắn cũng bị ấn ngã, bị bịt mắt, bịt miệng, nhưng không lập tức bị ném xuống sông ngay. Một chiếc xe ngựa đi vào con hẻm, đưa hắn đến một nơi không rõ.

Bên tai lúc thì tiếng nước, lúc thì tiếng bánh xe ngựa, dù hắn bị vải đen che mắt cũng cảm giác được ánh mặt trời dần sáng. Đột nhiên tiếng nước ầm lên, hai người kéo hắn xuống xe ngựa, trong cơn mưa nhỏ buổi sớm lại chuyển sang thuyền khác. 

Thuyền đi trên nước không biết bao nhiêu canh giờ. Mưa xuân liên miên không dứt. Khi thuyền vững vàng chạy đột nhiên dừng lại giữa nước, lòng hắn chợt thắt lại, biết rằng những kẻ bắt hắn sắp ra tay.

"Sau đó ta đã choáng váng không phân biệt được phương hướng, phiêu đãng không rõ đông tây nam bắc, bị người ta cởi trói, mặc vào một chiếc áo khoác dày nặng, buộc chặt dây thừng, giả vờ say mà bị trượt ngã, bị đẩy vào giữa dòng sông."

Lang quân tây ốc cười nói một câu, cổ tay cầm cái sàng trúc run run vài cái, cát mịn từ từ trong lỗ sàng chảy xuống.

Ứng Tiểu Mãn nghe chăm chú đến nỗi quên cả việc trong tay. 

"Thế mà huynh cũng sống sót được, thật đúng là mạng lớn mà." Nàng nhìn chằm chằm vào tay trái được bọc trong băng gạc của lang quân Tây ốc. Nhớ tới lỗ thủng máu gần như xuyên qua, không biết lúc đó hắn tàn nhẫn như thế nào, gần như đâm xuyên mu bàn tay.

"Huynh cảm giác có gì đó không ổn, đã sớm lấy trâm cài tóc rút xuống giấu ở trong tay, cho nên về sau mới có thể thoát thân ở dưới nước phải không?"

“Người giả vờ say ngất không thể nào rút trâm ra trước, để người khác nhìn ra một sơ hở lớn như vậy.” 

Lang quân tây ốc cười than thở, "Cũng may ta biết chút bơi lội, không đến mức xuống nước liền ngạt chết. Người hạ thủ thấy ta xuống nước liền chìm xuống đáy, không giãy dụa, cho là ta đã say đến bất tỉnh nhân sự, thuyền đậu ở chỗ cũ bao lâu thì liền đi. Ta chìm xuống dưới nước, nhẫn nhịn đến mức sắp không chịu nổi... Trong lúc giãy dụa rút trâm cài tóc ra đâm vào mu bàn tay, mượn đau đớn miễn cưỡng tỉnh táo lại, nổi lên mặt nước, nhặt về một mạng."

"Thật đúng là không dễ dàng gì."

Bây giờ hắn nói ra hời hợt như vậy, không biết lúc đó kinh tâm động phách đến nhường nào. Ứng Tiểu Mãn nhìn về phía hắn với ánh mắt không khỏi nhu hòa hơn ba phần, mang theo một chút đồng tình.

"Vất vả lắm mới sống sót, lại đụng phải nước sông chảy ngược, đưa huynh cửa nhà ta, thật sự là duyên phận khó có được. Huynh không muốn người nhà lo lắng, muốn dưỡng thương cho tốt rồi lại trở về nhà đúng không? Ta cho huynh ở thêm vài ngày cũng không phải là không thể được."

Tây ốc lang quân mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía nàng mang theo vài phần dịu dàng, "Quả thật ta không muốn về nhà sớm. Nhưng nguyên nhân là... Hôm đó người mời ta dự tiệc là bạn thân của ta. Ta đoán người ra tay với ta không phải là hắn. Ta hoài nghi trong đám người đứng sau vụ này, có người trong nhà ta."

Ứng Tiểu Mãn: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play