A Chức không biết đã vào phòng phía Tây từ lúc nào, lúc nàng trở về thì thấy cô bé đang ghé vào bên giường, ngạc nhiên kêu: "A tỷ, huynh ấy tỉnh rồi! Mắt huynh ấy mở ra rồi."

Ứng Tiểu Mãn ngồi ở bên giường, cúi đầu đánh giá nửa ngày, buồn bực hỏi A Chức, "Hắn tỉnh bao giờ?"

A Chức gấp đến độ khoa tay múa chân, "Vừa rồi muội ngã một cái, huynh ấy liền tỉnh rồi. A tỷ nhìn xem, a tỷ nhìn xem!" Để chứng thực mình không nói dối, thân thể nhỏ nhắn của A Chức bổ nhào về phía giường, lại ngã nhão lên ngực nam nhân trên giường, mạnh mẽ đè xuống khiến hắn phải rên lên một tiếng.

Ứng Tiểu Mãn: "..."

Ứng Tiểu Mãn vội vàng ôm A Chức xuống giường, cúi người nhìn gần, người mê man nhiều ngày rốt cục cũng chậm rãi mở mắt ra. Quả nhiên là mắt hai mí.

Đôi mắt đào hoa trời sinh, đuôi mắt hơi nhếch lên, hai con ngươi mờ mịt như đọng lại sương mù của cơn mưa xuân tháng Ba ở Kinh thành.

Ứng Tiểu Mãn ôm A Chức ngồi bên giường, hai người mở to bốn con mắt đen láy, nín thở chờ đợi. Đợi một lúc lâu, người kia vẫn không hề có động tĩnh gì, chỉ có mở mắt ra, sự thật đã thanh tỉnh, cứ nhìn chằm chằm như vậy, cũng không biết có thể thấy rõ cảnh tượng trước mắt hay không.

Thật lâu sau, Ứng Tiểu Mãn chần chờ phất phất tay trái phải trước mặt hắn: "Thấy được không?"

Nam nhân rốt cuộc cũng chớp chớp mắt. Môi mấp máy vài lần lại chỉ phát ra tiếng thở yếu ớt.

A Chức chạy ra khỏi phòng, cầm một chén nước ấm trở về. Ứng Tiểu Mãn mở hết cửa sổ ra, để trong phòng càng sáng hơn, đưa bát sứ qua cẩn thận đút cho hắn mấy ngụm nước, nam nhân ho khan kịch liệt. Lúc này rốt cục hắn mới có thể mở miệng nói chuyện.

Lúc nói chuyện vẫn là thần sắc mê mang nửa tỉnh nửa mê như cũ, hoảng hốt nhìn chăm chú vào thiếu nữ trước mặt, mở miệng cũng là tiếng nói khàn khàn thì thào rất nhỏ, "Giao... Giao... Châu..." 

Ứng Tiểu Mãn:?

Hắn mờ mịt liếc nhìn A Chức.

Ứng Tiểu Mãn: "Giao cái gì cơ?"

Nàng đưa nước ấm trong tay tới bên môi, đút thêm mấy ngụm, lang quân nằm trên giường gạch mắt nhắm lại, lại từ từ mở to mắt.

Bóng mờ hư ảo trước mắt dần dần biến mất, ánh sáng mặt trời xuyên qua lớp sương mù, chiếu lên gian phòng cũ kỹ.

Đây là một ngôi nhà gạch ngói có kết cấu thô sơ, nhìn ra được đã qua nhiều năm rồi. Những vết tróc ra từ tường được sửa chữa cẩn thận, để lại dấu vết loang lổ sâu cạn. Đồ dùng trong nhà đã được lau chùi sạch sẽ, đều là vật cũ nhiều năm, chân bàn ngắn ngủn dùng mái ngói lót lên để tiếp tục sử dụng.

Ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, chiếu vào trên người thiếu nữ cùng đứa trẻ đang ngồi bên giường. Ánh nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu rọi lên áo trắng của thiếu nữ, đuôi tóc màu đen buông xuống đầu vai, mắt sáng răng trắng, môi đỏ như son, làn da trắng ngà phảng phất như đang phát sáng.

Ấn tượng còn sót lại khi nhìn thoáng qua lúc hôn mê hiện lên, sau khi hắn rơi xuống nước lạc vào Dao Trì tiên cảnh, thấy một tiên tử đi trên mặt nước, nâng hắn lên từ trong nước, cứu lấy tính mạng của hắn...

Ảo giác? Hắn không cảm thấy đó là ảo giác.

Nam nhân nhìn người trước mắt thật lâu, hỗn loạn mà nghĩ, "Thần nữ và tiên đồng của núi Côn Luân à? Không đúng, thần nữ lẽ ra nên mặc tiên y... Vì sao không có người cung phụng tiên y bảy màu cho thần nữ..."

Ứng Tiểu Mãn ngồi gần thêm vài phần, lo lắng phất phất tay, "Huynh vẫn không nhìn thấy ta à?"

Toàn thân nam nhân khẽ run lên.

Ánh mặt trời chiếu rọi trên y phục màu trắng, rơi vào trong tầm nhìn của hắn, bỗng dưng như tăng thêm bảy sắc cầu vồng rực rỡ. Thần nữ với áo trắng nhuộm màu rực rỡ, đạp tường mây mà bay đến.

"Giao Châu..."

Cả phòng yên tĩnh, lang quân nửa tỉnh nửa mê ngây ngẩn nói: "Giao Châu đẫm ánh sáng, áo đỏ nhiễm bụi trần. Như mây nhẹ che trăng, lại như gió tuyết về..."

Ánh mắt Ứng Tiểu Mãn mang theo ba phần hoài nghi, bảy phần cảnh giác. Nàng đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mũi nam nhân rồi hoang mang rụt tay về.

Rõ ràng là đang thở dốc. Là người sống sờ sờ, không phải quỷ nước xác chết vùng dậy. Giữa ban ngày ban mặt mà hắn lại nói những lời ma quỷ kỳ quái như thế.

"Nghe không hiểu, nói tiếng người đi." Ứng Tiểu Mãn không khách khí cắt ngang, múc một muỗng cháo gạo nóng đưa vào trong miệng nam nhân vừa tỉnh lại.

Lang quân trên giường theo bản năng im miệng nhai nhai. Cháo gạo kê nhạt nhẽo, thêm chút gia vị dưa muối, hương vị vừa phải. Đây là món ăn thường thấy ở nhà dân chúng. Mỗi khi hắn ra ngoài phá án, ngẫu nhiên cũng ăn cháo nhà nông vài lần.

Ánh mắt nam nhân từ mê mang dần dần trở nên thanh tỉnh.

Bảy chữ chém đinh chặt sắt cộng thêm một ngụm cháo gạo khiến hắn hoàn toàn tỉnh táo lại, lý trí hỗn loạn từ bên ngoài núi Côn Luân hư vô mờ mịt kéo hắn trở về thực tại.

Lang quân trẻ tuổi cố hết sức giơ tay lên. Mu bàn tay bao bọc băng gạc tầng tầng vươn lên, chạm vào cổ tay Ứng Tiểu Mãn đang cầm thìa sứ.

Xúc cảm ấm áp, mạch đập rõ ràng.

Không phải thần nữ coi tiên cung, là ân nhân trong cõi trần gian.

Ứng Tiểu Mãn ngẩn ra, buông bát, "Huynh làm gì vậy?" Nam nhân đã rút tay lại, quy củ thả sang bên cạnh.

"Xin lỗi." Một đôi mắt hoa đào hơi cong lên nhắm lại, lúc mở ra lại lấp lánh ánh sáng trong mắt.

Hắn mở miệng đổi một cách nói khác, "Đa tạ ân cứu mạng của tiểu nương tử."

***

Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi.

Sau hơn mười ngày mưa dai dẳng thì trời cũng tí tách ngừng lại, kinh thành rốt cuộc cũng nghênh đón thời tiết tốt đẹp đã lâu không gặp.

Trong ngõ Đồng La, nhà nào cũng phơi xiêm y, phơi chăn đệm. Trong tiểu viện phơi thóc khô ẩm ướt.

"Nha nhi!" Nghĩa mẫu ôm chăn bảo thiếu nữ ngồi trên mái ngói: "Con xuống nghỉ một chút đi, để ta đi lên thay cho!"

Ứng Tiểu Mãn khoát tay, "Nương, nương nghỉ ngơi đi." Nàng quay đầu lại về phía phòng phía Tây hô, "Này, ra đây giúp một tay."

Nam nhân trong phòng phía Tây từ từ bước xuống giường đất, chậm rãi ra ngoài sân.

Ứng gia ít người, cách xưng hô với nhau cũng giản lược. Nghĩa mẫu gọi nữ nhi "Nha nhi", gọi A Chức "Yêu Nhi", gọi lang quân trôi trong nước tới là "Tây ốc". Ứng Tiểu Mãn gọi nghĩa mẫu là "Nương", gọi A Chức "Tiểu Yêu", gọi "Này" với lang quân không rõ lai lịch.

Phía sau xưng hô giản lược đương nhiên có nguyên nhân.

Sau khi bệnh tình chuyển biến tốt, lỗ máu trên mu bàn tay trái cũng đã đóng vảy, "Tây ốc" càng ngày càng cảm thấy sức khỏe khôi phục. Hai phần cơm trên bếp được chuẩn bị cho A Chức thì có một phần rưỡi cho vị này ăn. Nghĩa mẫu cắn răng lại đi ra ngoài mua năm đấu nữa.

Một người nam nhân trẻ tuổi khỏe mạnh, một khi há miệng ăn thì trong nhà sẽ nghèo. Ứng Tiểu Mãn càng nghĩ càng cảm thấy Lý lang trung khuyên nhủ có lý, chờ ngày Ứng gia dọn nhà, nàng vẫn nên mời vị này rời đi.

Tục ngữ nói, tâm hại người không nên có nhưng tâm phòng người thì nhất định phải có. Trong kinh thành có quá nhiều kẻ không có ý tốt, sau khi liên tục trải qua hai chuyện ngoài ý muốn là bà mối dụ nàng bán mình và Nhạn Nhị Lang lừa nàng vào cửa làm thiếp, lòng cảnh giác của Ứng Tiểu Mãn đã tăng lên rất nhiều.

Ứng Tiểu Mãn cũng không hỏi lai lịch "Tây ốc". Tương tự, khi nam nhân ôn tồn hỏi nàng họ gì, quê quán nơi nào, đến kinh thành khi nào, nàng cũng không đáp.

Ứng Tiểu Mãn chỉ đưa ra một yêu cầu duy nhất. Tiền mấy ngày nay hắn ở nhà dưỡng thương ăn uống, khám bệnh y dược không phải là khoản tiền nhỏ. Hắn hãy mau chóng trả hết số tiền này, duyên phận bèo nước gặp nhau giữa hai bên coi như xóa bỏ, đến ngày nhà họ Ứng dọn đi thì hắn cũng phải rời đi.

Đó là một ngày chạng vạng tối khi thời tiết vừa mới chuyển biến tốt đẹp, lang quân trong phòng phía Tây đang ngồi uống thuốc. Ánh nắng vàng cuối ngày sắp xuống núi chiếu vào trong phòng, lang quân ngồi ở đầu giường đặt chén thuốc xuống, gật đầu đồng ý.

"Ân huệ nhỏ như giọt nước cũng phải báo đáp cả dòng suối, huống chi là ân tình cứu mạng. Chỉ là chút tiền tài ngoài thân sao đủ trả lại. Yêu cầu của tiểu nương tử là lẽ thường."

Sau khi hắn tỉnh táo lại, khi nói chuyện giọng nói nhẹ nhàng êm tai, tốc độ nói không nhanh, nghe có chút dịu dàng. Trong lúc nói chuyện, hắn chầm chập chống người đứng dậy, "Chỉ tiếc tại hạ bị bệnh một trận, đến nay đi lại vẫn có chút khó khăn..."

Ứng Tiểu Mãn nhanh chóng đè hắn lại.

"Nghỉ ngơi đi. Ai bảo huynh đang bệnh mà vẫn phải trả nợ chứ?"

Nàng xoay người lại lấy ra một gói thuốc giấy dầu trên bàn, quơ quơ.

"Phí lang trung xem bệnh mấy lần, tiền thuốc uống thoa ngoài da, tiền y phục, bột gạo, đều ở trên tờ giấy này. Đôi giày trên chân huynh là nương ta thức hai đêm để may, tính huynh hai trăm văn thôi, không thiệt cho huynh đúng chứ?"

Lang quân Tây ốc lúc này hung hăng tán thưởng tài khâu vá của nghĩa mẫu một phen, đế giày làm rất dày, đi vào mềm mại, thoải mái dễ chịu, không nên chỉ tính hai trăm văn, ít nhất phải định giá hai quan tiền. 

Ứng Tiểu Mãn nghe xong cả thể xác và tinh thần đều khoan khoái, khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn giãn ra.

"Coi như huynh có con mắt đấy, kim chỉ của nương ta nổi danh ở quê nhà chúng ta. Ta cũng cảm thấy nương thức hai đêm để may giày đáng giá hai quan tiền, nhưng nếu ta thật sự đòi huynh nhiều như vậy, nương nhất định sẽ mắng ta mất." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lang quân Tây ốc khẽ cười, nói, "Ứng tiểu nương tử và lệnh mẫu đều là người thật thà."

Ứng Tiểu Mãn cầm bút viết lên giấy dầu "một đôi giày vải trị giá hai trăm văn." Viết đến chữ "Trăm" gần cuối thì nàng đột nhiên ý thức được có điều gì đó không đúng, quay đầu giật mình hỏi, "Làm sao huynh biết nhà ta họ Ứng? Có phải huynh thừa dịp lúc ta không có nhà, dụ Yêu nhi nói ra đúng không?"

Lang quân ngồi trên giường gạch vô tội chỉ chỉ vào tai mình.

"Hôm qua lúc Dương thẩm tới gõ cửa, gọi một tiếng “tẩu tử Ứng gia ", ta đã nghe thấy được."

Ứng Tiểu Mãn: "..."

Yên lặng một lát, nàng xoay người ngồi trở lại bên cạnh bàn, tiếp tục bổ sung chữ "Văn" cuối cùng.

Sống trong ngõ Đồng La mấy tháng, trong ngõ hẻm chừng mười hộ gia đình gặp nhau thường xuyên, hiểu biết nhau, ngày hôm qua Dương thẩm còn tới cửa tặng quà mừng.

Ứng gia nhận nuôi cô nhi của Từ gia nên láng giềng muốn giúp đỡ một chút, mỗi nhà mỗi hộ gom góp ít đồ, người thì hai quả trứng gà, người thì một mảnh vải mịn, tóm lại cũng gom đủ một giỏ. Thừa dịp thất tuần của Từ gia tẩu, mọi người mang quà tới Ứng gia.

Hôm qua Dương thẩm và nghĩa mẫu nói chuyện một lúc lâu ở cửa viện, không khỏi cảm thán, cả hai nữ nhân đều rơi lệ. Ứng Tiểu Mãn ôm A Chức cũng đỏ mắt lên —— ai biết trong phòng phía Tây còn có người vểnh tai nghe chứ!

Nhà cửa thì nhỏ như vậy, đầu này nói chuyện, đầu kia nghe được rõ ràng, láng giềng còn thường xuyên qua đây, muốn che giấu lai lịch quả thật rất khó...

Hắn biết nhà nàng họ Ứng cũng không có gì đặc biệt. Dân chúng kinh thành đông đúc, nhà họ Ứng lại không chỉ có một nhà các nàng.

Ứng Tiểu Mãn thầm nhủ trong lòng, lúc đặt bút xuống thu dọn giấy dầu, trong lúc vô ý quay đầu lại, nàng lại phát hiện lang quân trên giường gạch chống người ngồi gần chút, đang đánh giá chữ viết của nàng.

"Nhìn cái gì mà nhìn." Nàng nắm chặt giấy bút đứng dậy đi hai bước: "Ta không tính thêm tiền giày của huynh đâu."

Lang quân dịu dàng ngồi trở lại. “Chữ viết thẳng tắp, Ứng tiểu nương tử hẳn là đã từng tới trường tư thục?"

Ứng Tiểu Mãn hừ một tiếng, cất tờ giấy dầu đã gấp lại vào trong tủ: "Chưa học bao giờ, đừng đoán mò."

===

TN Team: Cmt thật nhiều để cho tụi mình thêm động lực nhá!! Tụi mình chờ mọi người nghen!! (´▽`ʃ♡ƪ)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play