Ứng Tiểu Mãn kinh ngạc một lúc lâu không nói nên lời, yên lặng lấy sàng ra, cúi đầu chăm chú.
Hai bên im lặng lọc xong hạt thóc, ngay cả hạt cát nhỏ nhất cũng lọc sạch sẽ, Ứng Tiểu Mãn hít một hơi, lúc này mới hỏi: "Huynh hoài nghi người nhà mình muốn hại huynh, vậy huynh định làm sao bây giờ. Nếu như huynh đoán đúng, về nhà sẽ bị hại thêm lần nữa; nếu như huynh đoán sai, lại vô duyên vô cớ oan uổng người thân cận trong nhà."
"Nói rất đúng. Bây giờ ta về nhà sẽ có rất nhiều phiền phức, chi bằng ở trong bóng tối, chờ tra ra kẻ chủ mưu đứng sau rồi mới tính tiếp, cho nên ta vốn muốn ở lại thêm một thời gian."
Nói đến đây, lang quân tây ốc dừng một chút, hiện ra vẻ mặt hơi khó xử, "Không nghĩ tới mọi người lại định dọn nhà. Năm, sáu ngày quá ngắn ngủi, xoay xở tiền bạc thì không thành vấn đề nhưng muốn tra ra hung phạm thì thật sự là có chút..."
Ứng Tiểu Mãn đặt cái sàng xuống đất, hạ quyết tâm.
"Ta phải nói với nương ta một tiếng. Huynh yên tâm, chờ sau khi dọn nhà, huynh theo chúng ta đến nhà mới ở một đoạn thời gian, chờ điều tra rõ người hại huynh rồi hãy đi."
Lang quân tây ốc vui vẻ nheo đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh, cũng không từ chối mà trực tiếp nói lời cảm tạ.
"Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, không thể báo đáp. Ta ở kinh thành nhiều năm, nơi nào cũng có vài mối quan hệ. Ứng tiểu nương tử mới vào kinh thành không lâu, nếu như trong nhà thiếu cái gì, muốn làm cái gì, không muốn làm cái gì, chỉ cần nói với ta một tiếng, ta sẽ tận lực giúp đỡ."
Ứng Tiểu Mãn nói thầm trong lòng, trong nhà thiếu nhất đương nhiên là người làm rồi. Phủ đệ Yến gia to lớn, nhà cao cửa rộng hơn trăm gian, mấy trăm gia nhân. Nàng tiến vào Yến gia báo thù, ngoài cửa lại thiếu một người trông chừng... Nhưng chính nàng cũng biết, báo thù có nguy hiểm, giết người cũng cần phải đền mạng. Vị này muốn báo đáp nàng, tâm địa thì tốt nhưng có nguyện ý giúp nàng giết kẻ thù hay không, vậy cũng không nói chính xác được.
Ứng Tiểu Mãn cẩn thận không nhắc tới chuyện này mà nói đến thứ thiếu thứ hai trong nhà: "Nhà ta thiếu tiền. Cơm canh, thực phẩm, cùng y phục, giày tất mỗi ngày của huynh, ta đều sẽ ghi lại trong sổ sách đấy. Chờ lúc dọn đi, huynh cũng không được thiếu nợ, một đồng cũng đều phải trả lại."
Lang quân Tây ốc không hề chần chờ, lập tức đồng ý, "Chi phí thuê nhà còn có thể tính luôn. Nhà ở kinh thành đắt đỏ, nào có đạo lý ở lại miễn phí."
Ứng Tiểu Mãn ngoài kinh ngạc thì còn dâng lên vài phần thiện cảm đối với vị lang quân vô cùng tự giác trước mắt này: "Đúng vậy, nhà mới chúng ta chuyển đến ở thành bắc, thuê nhà tiền tháng rất đắt. Nếu huynh định góp một phần là tốt nhất."
Nàng đứng dậy đi lên bếp tìm chút đồ ăn, thấy trời còn sớm, "Nương, con đi ra ngoài xem nhà mới. Nếu thấy hợp lý thì hôm nay sẽ quyết định luôn."
Nghĩa mẫu ở trong phòng trả lời, "Nhớ xem kỹ khế thư, đừng để bị người xấu lừa! Cẩn thận xem xung quanh có gần sông không, đừng để mưa xuống lại ngập nước!"
"Con đã nhìn kỹ rồi. Nhà ở phía bắc không bị ngập nước."
Ứng Tiểu Mãn hạ giỏ tre xuống, lấy ra vài tờ giấy ngân phiếu, nghĩa mẫu không yên tâm, dặn dò thêm, "Nhớ giữ ngân phiếu cẩn thận nhé!"
Ứng Tiểu Mãn hướng về phía sau phất phất tay ra dấu rồi vui vẻ đi ra ngoài.
Kinh thành buôn bán nhỏ dùng tiền đồng, mua bán lớn thì dùng ngân phiếu. Ngày đó nàng đưa mặt dây chuyền ngọc vào hiệu cầm đồ đổi lấy hai tấm ngân phiếu mỏng manh mệnh giá một quan tiền, ở trong mắt nghĩa mẫu ở nông thôn mấy chục năm đã xem như một khoản tiền thật lớn.
Nhưng thời gian trước Ứng Tiểu Mãn đã đi khắp hang cùng ngõ hẻm ở thành bắc, chứng kiến những tửu lâu lớn sang trọng nơi kinh thành bày bàn ăn toàn bộ đồ dùng đều bằng đồ bạc, một bàn sáng lấp lánh. Nghe nói trong tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành, một bàn tiệc thượng hạng giá đến cả trăm lạng bạc. Quán trà nhỏ bình thường bên đường, ngồi xuống mua một bình trà, mấy món ăn vặt, nghe kể chuyện cũng phải tiêu hết mấy trăm đồng tiền lớn.
Ngôi nhà nhỏ mà nàng nhìn trúng ở khu vực tốt của thành bắc, mà giá cũng được xem là rẻ, nhưng mấy quan tiền tuyệt đối không đủ. Hôm nay khi nàng đi ra ngoài, trong lòng ôm năm mươi lượng bạc nghĩa phụ cho. Nàng hẹn người môi giới, buổi chiều đi xem lại ngôi nhà lần nữa.
Nàng nhìn trúng một trạch viện nhỏ ở thành bắc, vào cửa là một sân vuông vức, ba gian nhà lợp ngói quay về hướng nam, trong sân có một cây quế cổ thụ, phòng bếp phía tây mới xây một cái bếp lò sạch sẽ.
Nghĩa mẫu vốn ưa sạch sẽ. Dọn đến nhà mới này, bà sẽ không phải bước trên đất bùn lầy lội mỗi khi ra vào cửa, cũng không phải lo sau cơn mưa dòng nước lại chảy ngược từ ngõ tràn vào.
Mấu chốt nhất là, nàng nhìn trúng khu vực tuyệt hảo của tòa nhà nhỏ này, ngay tại ngõ Thất Cử Nhân đối diện đường Trường Nhạc.
Kẻ thù của nghĩa phụ trong ngõ Trường Nhạc, Yến gia.
Yến gia ở kinh thành, đời đời làm quan, tổ tiên có hai đời làm Tể tướng. Nghĩa phụ nói kẻ đã gây thù oán với ông chính là vị Yến Tể tướng đời trước, đó là một cẩu quan!
Hai bên kết thù truyền kiếp, cha mất thì con trả. Con không quản thì đến cháu trả. Người làm chủ Yến gia đời này: Yến Dung Thời, chính là cháu ruột của Yến tướng đời trước. Hắn làm Thiếu khanh của Đại Lý tự, thanh danh nàng nghe ngóng được không rõ tốt hay xấu, nhưng tóm lại cũng là một tên cẩu quan.
Chờ Ứng gia dọn vào nhà mới của ngõ Thất Cử Nhân, về sau sớm muộn gì sáng tối cũng có thể theo dõi động tĩnh của kẻ thù từ xa. Năm mươi lượng bạc nghĩa phụ cho dùng thế này sao lại không tính là dùng ở thời khắc mấu chốt chứ?
Tóm lại Ứng Tiểu Mãn vô cùng hài lòng, thương lượng với người môi giới ký khế ước thuê nhà.
Từ sau giờ Ngọ thương lượng đến khi mặt trời lặn về tây... cuối cùng mới quyết định chi tiết, hẹn ngày lành, do nghĩa mẫu ra mặt lập khế.
Ứng Tiểu Mãn có chút vui sướng, lại có chút mất mát.
Trong tay trống trơn, cái bụng trống trơn, thất hồn lạc phách mà đi ra khỏi Tiểu trạch viện ở thành Bắc. Lời người môi giới như tiếng chuông ngân, quanh quẩn bên tai ong ong.
"Tiểu nương tử tính lại xem? Hôm nay đưa năm mươi lạng bạc vừa đúng tiền thuê nhà, không thừa đồng nào đâu."
"Không thể nào! Không phải nói tiền thuê mỗi tháng chỉ hai quan tiền sao? Một năm hai mươi bốn quan, sao lại không thừa?"
"Tiểu nương tử không biết, nhà này thuê có kỳ hạn hai năm, cộng thêm cả tiền đặt cọc một tháng nữa. Sau hai năm sẽ trả lại toàn bộ số tiền đã cọc. Tiểu nương tử tính toán cẩn thận, hai mươi lăm tháng, tương đương với năm mươi xâu, giảm năm mươi lượng so với giá thị trường đấy."
Ứng Tiểu Mãn khiếp sợ nắm chặt thỏi bạc nặng trịch. Năm mươi lượng bạc này đã mang theo rất nhiều kỳ vọng của nàng. Nàng định thuê nhà trước sau đó mua thêm một bộ y phục tơ lụa cho nghĩa mẫu và A Chức, mua thêm chút đồ dùng trong nhà, lại mua mấy món công cụ tiện tay điều tra án, y phục dạ hành... Vốn dĩ tất cả nàng đã định đều dùng từ năm mươi lượng bạc này.
Nàng đứng ở dưới tàng cây hoa quế cành lá rậm rạp của tiểu viện mà ngẩn người, "Nhà thuê ở ngõ Đồng La thành nam đều trả tiền theo tháng. Vì sao nhà ở Thất Cử Nhân thành bắc một lần phải trả đủ tiền hai năm?"
Ánh mắt của người môi giới đảo qua áo trắng giày vải trên người Ứng Tiểu Mãn. Tiểu nương tử xinh đẹp như thế... Nha nhân phải nuốt lời khó nghe về.
"Kinh thành to như vậy, giàu nghèo đều có khác biệt, quy củ ở những khu vực khác nhau sao có thể giống nhau. Ngõ Thất Cử Nhân này vốn là khu vực tốt mà quan lại lục phẩm ở kinh thành mới có được. Xung quanh đều là những người có mặt mũi, đi ra ngõ nhỏ đối diện chính là nơi ở của Yến gia có hai đời làm Tể tướng, đương kim Yến thiếu khanh Đại Lý tự. Nếu như trong tay tiểu nương tử đang khó khăn về tiền bạc thì có thể tìm khu nhà ở phía nam và phía tây? Cần gì phải chuyển sang ngõ Thất Cử Nhân."
Ứng Tiểu Mãn mím môi. Đường môi cong trời sinh thích cười bị kéo căng thành một đường thẳng.
"Ta vốn đã muốn thuê gian nhà trong ngõ Thất Cử Nhân. Không có cái nào rẻ hơn nữa à?"
"Chỗ này rẻ nhất rồi."
Ứng Tiểu Mãn đưa năm mươi lượng bạc nóng hổi trong tay đặt ở trên bàn. "Quyết định vậy đi. Ngày mai nương ta sẽ đến ký khế ước."
Hai tay nàng trống trơn, thất hồn lạc phách đi ra khỏi ngõ Thất Cử Nhân, một đường về nhà, cả tối hôm đó đều im lặng.
Nghĩa mẫu nấu cơm trên bếp đã hơn mười lần dùng mắt nhìn nàng. Chờ cả nhà ăn uống no đủ, bà ôm A Chức về giường ngủ, hai mẫu tử ở trong phòng hạ giọng nói.
"Nhà mới không thuê được sao?"
"Thuê được rồi ạ. Tiểu viện thanh tịnh cực kỳ sạch sẽ, trong viện có một gốc cây hoa quế sum xuê. Đã hẹn ngày mai ký khế... Nhà ở phía thành bắc quá đắt."
"Gian phòng tốt như vậy, đắt có đạo lý của đắt. Tiền thuê bao nhiêu thế?" ( truyện trên app T Y T )
"... Hai quan tiền."
"Hai quan tiền! Một tháng à!" Hỏi rõ ràng số lượng, nghĩa mẫu tức giận đến mức thở không nổi, "Thuê một năm là hai mươi bốn quan! Tiền mà cha để lại cho con còn đủ dùng không?"
Ứng Tiểu Mãn không dám nói lời nào.
Nghĩa mẫu lại lẩm bẩm nói, "Mặc dù địa thế của ngõ Đồng La không tốt lắm nhưng cũng không phải năm nào cũng bị ngập nước. Nếu không thì …ở thêm một năm nữa?"
"Ở đây không thể báo được thù."
Hai mẫu tử im lặng.
Cả buổi tối Ứng gia đều rất yên tĩnh. Ứng Tiểu Mãn được nghĩa mẫu đốc thúc ăn xong một bát canh trứng trước, lại cầm bát canh trứng thứ hai đưa vào phòng phía Tây, lúc lấy ra giấy dầu ngồi xuống ghi chép khoản mục mới hôm nay, người vẫn còn uể oải, không muốn nói chuyện.
Lang quân bên cạnh bàn giúp nàng cầm đèn dầu, nhìn thấy thì chủ động hỏi, "Vừa rồi ta nghe Ứng phu nhân ở trong phòng cao giọng nói 'Hai quan tiền một tháng'. Chẳng lẽ là tiền thuê chỗ ở mới một tháng à?"
"Quá đắt." Ứng Tiểu Mãn hít mũi một cái: "Nhà ở thành bắc sao lại đắt như vậy. Có phải bọn họ lừa người không."
"Tiền thuê hai quan một tháng cũng coi như công bằng. Có vài khu vực tốt gần Hoàng thành, tiền thuê có khi lên đến mười quan trở lên."
Lang quân đánh giá thần sắc mệt mỏi của nàng, suy nghĩ một lát rồi nói, "Ta sẽ theo mọi người dọn vào nhà mới ở. Hai xâu tiền thuê, ta sẽ trả một nửa."
Theo lý mà nói thì đây là tin vui, nàng nghe thì nên vui vẻ, quả nhiên Ứng Tiểu Mãn cười một chút. Nhưng chút ý cười này lại tản đi rất nhanh.
Lang quân tây ốc phát hiện có điều gì đó không đúng. "Làm sao vậy?"
"Ngày hôm nay, số bạc năm mươi lượng ta cầm đi là do cha ta để lại cho ta."
Có những lời không thể nói với nương, ngược lại có thể nói với người ngoài hai câu. Ứng Tiểu Mãn viết ở dưới ngọn đèn dầu: "Lúc lấy ra, ta biết sẽ tiêu hết, nhưng luôn cho rằng sẽ dư lại một chút. Không ngờ số bạc lớn như vậy cũng không còn lại gì, dù sao cũng là cha ta để lại cho ta trước khi qua đời..."
"Tưởng niệm sao?" Lang quân tây ốc nói tiếp hai chữ.
Động tác viết chữ của Ứng Tiểu Mãn khựng lại, lạch cạch, một giọt nước nhỏ xuống giấy dầu. Nàng nâng tay nhanh chóng lau khóe mắt. Tâm tình giấu kín một khi nói ra khỏi miệng sẽ mất đi uy lực vốn có. Rất nhanh từ trong trầm mặc ngắn ngủi nàng khôi phục, dần dần bình tĩnh trở lại.
Ghi chép xong sổ sách trong ngày, lang quân Tây ốc có thêm ba mươi văn tiền nợ, Ứng Tiểu Mãn cất giấy dầu đi, đẩy bát sứ về phía đối diện, "Ăn đi, nương nói bát canh trứng này không tính tiền của huynh."
"Đa tạ Ứng phu nhân thông cảm. Đa tạ Ứng tiểu nương tử đã đưa canh." Lang quân Tây ốc ngồi ở đối diện, vừa ăn vừa hỏi: "Nhà nàng tìm ở chỗ nào của thành bắc thế?"
Ứng Tiểu Mãn: "Ngõ Thất Cử Nhân."
Lang quân tây ốc mới ăn một miếng, động tác liền dừng lại.
"Hóa ra là ở ngõ Thất Cử Nhân." Thìa sứ trong tay hắn khuấy bát canh trứng, muỗng sứ chạm vào chén canh, vang lên một hồi đinh đinh đang đang.
"Cách nhà ta không xa."
===
Tên truyện: SAU KHI ĐỔI HÔN SỰ VỚI ĐÍCH TỶ
Tác giả: Minh Xuân Diên
Editor: TN Team
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Xuyên việt , Ngọt sủng , Song khiết 🕊️ , Trạch đấu , Cưới trước yêu sau , Cung đình hầu tước , Duyên trời tác hợp , 1v1 , Thị giác nữ chủ
Giới thiệu:
Sinh viên đại học Minh Dao, sau khi thức đêm chơi game bị đột tử, bất ngờ xuyên vào thân xác thứ nữ của phủ An quốc công.
Minh Dao khẽ thở dài: "Còn học tập gì? Vui cái gì? Nằm không không thấy thích sao?"
Nàng mang một gương mặt phù dung, ăn no chờ chết sống đến năm mười lăm tuổi, đích mẫu hứa gả nàng cho Ôn Tòng Dương, cháu trai nhà mẹ đẻ.
Ôn Tòng Dương, vị hôn phu trẻ tuổi tuấn tú, chơi bời lêu lổng, chẳng làm nên trò trống gì. Hắn và nàng chính là một đôi ngu - lười trời đất tạo nên.
Minh Dao đang chuẩn bị dọn dẹp đổi chỗ nằm, đột nhiên, đích tỷ của nàng không cần tân khoa Thám hoa mà đích mẫu ngàn chọn vạn tuyển, nhất định phải đổi mối hôn sự với nàng.
Nha hoàn thiếp thân lo lắng: "Nghe nói cô gia dậy từ canh ba gà gáy, tuổi còn trẻ đã có thể trúng Thám Hoa. Cô nương đi qua, chỉ sợ ngủ không đủ."
Một ngày Minh Dao phải ngủ năm canh giờ.
Nàng nghĩ nghĩ, đây đích thật là một vấn đề lớn.
-
Thôi Giác, xuất thân thanh lưu thư hương thế gia, thuở nhỏ chuyên tâm đọc sách hành nghiệp, lòng đầy trị thế báo quốc, tự nhận không có tâm với tình yêu.
Bởi vậy, hôn sự đã định, An quốc công phủ lại bỗng nhiên đổi tân nương. Tuy Thôi Giác bất mãn nhưng chưa giận chó đánh mèo với tân thê.
Chỉ cần tân thê an phận hiểu chuyện, hắn cũng sẽ không bạc đãi nàng.
***
Đêm tân hôn.
Sau khi ôn tồn, nhìn thê tử mệt mỏi trong lòng, Thôi Giác không khỏi sinh lòng trìu mến, hỏi nàng có muốn gì hay không.
Tân thê đột nhiên mở to hai mắt, vẻ mặt trịnh trọng hỏi: "Buổi sáng trễ nhất ta có thể ngủ đến canh giờ nào?"
Thôi Giác:...
-
Kỷ Minh Đạt là đích nữ của An Quốc Công, từ nhỏ nhận hết thiên kiều vạn sủng, trong nhà không ai dám khiến nàng ta chịu một chút ấm ức nào.
Nhưng vào một buổi tối, nàng ta vậy mà lại mơ thấy sau khi mình cùng Thôi Giác thành hôn hầu như bất hòa, mà Ôn Tòng Dương lại ngọt ngào ân ái cùng Minh Dao. Ôn Tòng Dương còn vì Minh Dao mà tòng quân lập công, kiếm được cho Minh Dao chức danh cáo mệnh nhất phẩm.
Nàng ta thà chết cũng không chịu gả cho Thôi Giác, cứng rắn đoạt đi mối hôn sự của Minh Dao.
Nhưng thành hôn không đến ba tháng, Kỷ Minh Đạt liền cùng Ôn Tòng Dương đại náo một trận.
Nàng ta chạy đến điền trang hồi môn giải sầu, biết được nhị muội muội và muội phu đang cưỡi ngựa ở điền trang bên cạnh.
Nàng ta không tin hai người này thật sự có thể chung sống hòa thuận, nhịn không được đi xem, thấy Minh Dao xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi trên ngựa, mặc cho người nói cái gì cũng không chịu động.
Thôi Giác tức giận đến đỏ mặt, lại xoay người lên ngựa, lạnh mặt dùng từ ngữ dịu dàng, tay cầm tay dạy Minh Dao nắm dây cương.
Kỷ Minh Đạt bỗng nhiên cắn chặt răng.
Cá mặn ngây thơ × Thám hoa thanh lãnh, trước cưới yêu sau, hằng ngày lưu luyến.
Lưu ý: Song xử, thể xác lẫn tinh thần đều 1v1. Nữ chính chắc chắn vẫn sẽ có chức danh cáo mệnh nhất phẩm.