Trong cơn mưa phùn lất phất lúc chạng vạng tối, Ứng Tiểu Mãn vừa đi vừa ngân nga hát, đạp nước trở về nhà.

Nghĩa mẫu ở nhà bận rộn dọn dẹp rương hòm, nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng đạp nước vào viện, từ nhà chính liếc qua, rất nhanh lại liếc mắt lần thứ hai.

"Hôm nay làm sao vậy, vui vẻ thế à."

"Con đã biết kẻ thù tên là gì, ở đâu, biết mặt mũi hắn ra sao rồi."

Ứng Tiểu Mãn vô cùng vui sướng mà bẻ chiếc bánh hấp nóng hổi vừa mới ra lò ở cửa hàng ven đường ra, chia cho A Chức một nửa, "Nương, rất nhanh con sẽ có thể báo thù rồi."

Nghĩa mẫu kinh ngạc, "Đừng nói những lời này trước mặt tiểu hài tử chứ!"

Ôm lấy A Chức đi vào trong phòng ngồi trên giường gạch, nghĩa mẫu xoay người trở về trong nhà chính, lại lặng lẽ hỏi một câu, “Chắc chắn đó là người xấu à?”

Ứng Tiểu Mãn cắn bánh hấp nói, “Con đã nhìn thấy ở bờ sông, trông cũng giống người xấu lắ!”

Hai chữ "báo thù" xa xôi đột nhiên trở nên gần ngay trước mắt, nỗi lo âu bất an ẩn giấu trong đáy lòng nghĩa mẫu trong nháy mắt dâng lên, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy: “Con muốn báo thù thế nào? Tục ngữ nói, giết người thì đền mạng. Cho dù là đại ác nhân thì cũng không tới phiên tiểu nương tử mười mấy tuổi như con động thủ. Cha con hồ đồ rồi!"

"Nương đừng sợ. Con là người bên ngoài mới vào kinh, không quen biết người Yến gia. Giống như nương nói, chẳng ai nghĩ đến con đâu."

Ứng Tiểu Mãn càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, tán thưởng nói, "Cha con thật đúng là người sáng suốt."

Nghĩa mẫu luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó nhưng lại không nói ra được cụ thể là không đúng chỗ nào, cau mày đi nấu cơm.

Ăn xong một bát canh hầm tiêu cay khai vị xua đi cái lạnh, sau khi dọn dẹp sạch sẽ trên bàn một lượt, Ứng Tiểu Mãn ngậm một chiếc bánh hấp ngồi ở bên cạnh bàn, bắt đầu vẽ chân dung theo ký ức.

Trong lúc nghĩa mẫu quét rác, bà tiến lại gần nhìn một cái, giật mình hỏi, "Con vẽ người hay là mèo rừng vậy? Đầu vuông vuông tròn tròn, giữa mặt có cái mũi dài dài, hai đường dài làm mắt, a, còn liếc mắt nhìn người này.” (App T-Y-T)

Ứng Tiểu Mãn đặt bút xuống nhìn kỹ, bản thân cũng không thấy hài lòng lắm. Ngày thường nàng học vẽ tranh đều chỉ vẽ chim muông, thú, cá trên núi, chưa từng vẽ người.

Nàng chỉ vào bức vẽ "mèo rừng" trên bàn miêu tả:

"Đây là tướng mạo kẻ thù của con —— một mí mắt hẹp dài, da ngăm, lông mày đen rậm, tướng mạo đường hoàng, ánh mắt âm trầm."

Nghĩa mẫu suy nghĩ nửa ngày, "Nghe quả thật có chút hung ác. Giống tướng mạo của ác nhân vậy."

Dưới bức vẽ “mèo rừng" còn cất giấu một bức họa khác, nghĩa mẫu nổi lòng hiếu kỳ, lập tức đưa ra ánh sáng nhìn kỹ, nhất thời không nhịn được cười:

"Bức này là vẽ ai nữa đây? Lại là cái đầu vuông vuông tròn tròn, hai mắt đen to tròn lấp lánh, ô, mắt hai mí như hồ ly.”

Da mặt Ứng Tiểu Mãn đỏ lên, đoạt lấy bức tranh, đối với bức "Hồ ly", miệng hình dung nói, "Trán cao đầy đặn, lông mày rậm, da trắng nõn, hai mắt hai mí to. —— Tranh này vẽ vị ở phòng phía tây kia."

Nghĩa mẫu ngạc nhiên nói, "Làm sao con biết vị ở phòng phía tây kia là mắt to. Người còn chưa từng tỉnh, nhắm chặt hai mắt mà."

"Là hai mắt to, mí mắt to." Ứng Tiểu Mãn kiên trì: "Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, con đã nhìn thấy rồi."

Hai mẫu tử đang nhỏ giọng thì thầm, A Chức lạch bạch chạy ra khỏi nhà chính, ngạc nhiên hô, "A tỷ, mau tới xem. Hình như ca ca ở phòng phía Tây đã tỉnh rồi!"

Lang quân trẻ tuổi hôn mê trên giường gạch ở phòng phía Tây ba bốn ngày, người giãy dụa giữa thanh tỉnh và hôn mê, đôi mắt như mở như nhắm, lông mi dài đen tuyền thỉnh thoảng run lên một cái, mí mắt ngẫu nhiên mở ra một khe hở, lại bị ánh sáng trong phòng kích thích nhắm mắt lại.

Nghĩa mẫu như đối mặt với đại địch, vội vàng ôm A Chức về phòng mình, lại lôi kéo nữ nhi về phía sau, tự mình che ở phía trước, cẩn thận hỏi, "Vị lang quân này, ngươi đã tỉnh rồi à?"

Hai mẫu tử trong phòng mở to bốn con mắt, nhìn chằm chằm một lúc lâu, người trên giường cũng không nhúc nhích.

Ứng Tiểu Mãn thất vọng nói, "Vẫn chưa tỉnh."

Tiếng nói vừa dứt, lông mi và mí mắt lại run run một chút. Nam nhân trên giường gạch khẽ cật lực gật đầu.

***

Thân thể lang quân ở phòng phía Tây khỏe mạnh, cứng rắn chống đỡ từ trong cơn sốt cao liên tục ba ngày không hạ, dù có một trận phong hàn khí thế hung hăng cũng không thể lấy mạng của hắn.

Dù người đã tỉnh nhưng lại không mở miệng được, cũng không thể di chuyển. Hắn miễn cưỡng nhấc mí mắt lên, lộ ra ánh mắt mơ hồ đờ đẫn, liếc mắt nhìn xung quanh rồi lại nhắm lại.

Hắn muốn nói mấy chữ, môi khép mở, chỉ đứt quãng phát ra mấy thanh âm, nói cái gì cũng nghe không rõ.

Hai mẫu tử Ứng gia mới yên tâm lại. Quan phủ phát xuống hai thước vải mịn cứu tế, họ kéo nửa bức đưa đến nhà lang trung, đổi lấy một lần xem bệnh.

Lúc Lý lang trung đến nhà, nam nhân trên giường đã lại lần nữa rơi vào mê man.

"Mới thoát được một mạng từ Quỷ Môn quan, tiêu hao sinh lực quá lớn. Không vội bắt người bệnh nói chuyện, mạng còn đã là phúc lớn rồi." 

“Hắn cần phải tĩnh dưỡng trên giường, ngủ được thì cứ ngủ. Mỗi ngày uống thuốc đúng giờ, vết thương trên mu bàn tay phải băng bó sáng tối, không để đụng nước, tránh cho vết thương sinh mủ. Cho hắn ăn nhiều món bổ khí huyết một chút… Ách." Lý lang trung liếc nhìn đánh giá gian phòng bần hàn, bàn gỗ giường đất sơ sài xung quanh vài lần rồi nói, "Thôi, bảo người bệnh nằm trên giường tĩnh dưỡng, sáng tối ăn thêm nhiều cháo kê, cũng có thể điều dưỡng thân thể..."

Trong tiếng lang trung dặn dò, Ứng Tiểu Mãn nhìn chằm chằm cái giỏ treo dưới mái hiên ngoài cửa sổ ngẩn người.

Năm ngày.

Trước đó, hai cỗ thi thể thối rữa vớt ra từ quan thuyền của Đại Lý Tự trên đường sông, nghe nói quả nhiên liên quan đến hai vụ án mạng, mấy ngày nay ở khắp nơi trong kinh thành đều xôn xao, chấn động một thời gian.

Nhưng vị lang quân đêm khuya thuận theo dòng chảy va vào cửa nhà nàng này lại như không có người nhà. Một người sống sờ sờ đột nhiên xuất hiện mà không gây nên chút kinh động nào.

Liên tiếp năm ngày nàng cất bức họa đi dạo bên bờ sông tìm kiếm, nhưng những người nhà chạy tới bờ sông thành nam tìm người hay thi thể cũng không thấy bóng dáng ai.

"... Cháo kê bổ ấm bổ dưỡng!" Lang trung nhấn mạnh, "Có nghe thấy không? Biết gia cảnh nhà ngươi không tốt nhưng nếu qua loa có lệ sẽ xảy ra tai nạn chết người đấy."

Trong nháy mắt Ứng Tiểu Mãn hoàn hồn, "Nghe thấy rồi, mỗi ngày hai bữa cháo kê bổ dưỡng."

Nhìn lang quân gầy yếu ngủ say trên giường một chút, suy nghĩ của nàng lại trôi dạt. Chẳng lẽ hắn không phải người kinh thành? Có lẽ là thương nhân từ nơi khác đến kinh thành, bị người hại trên sông để đoạt tài sản nên mới không tìm thấy người nhà... Không tìm được người nhà thì không nhận được số tiền lớn đền ơn. Còn phải cho hắn ăn một ngày hai bữa cháo kê.

Ứng Tiểu Mãn buồn rầu thở dài. Khó trách mọi người đều ngăn cản nàng. Quả nhiên nghề vớt xác không phải ai cũng dễ dàng làm được —— không cẩn thận vớt người sống ra khỏi nước thì chính là làm ăn lỗ vốn.

Có lẽ lang trung hiểu lầm tiếng thở dài này của nàng, ánh mắt đảo qua gian phòng đơn sơ không hơn không kém này, hạ giọng thận trọng dặn dò:

"Ứng tiểu nương tử, các ngươi cũng vừa mới tới kinh thành không lâu, lại là nữ hộ. Ngươi cứu hắn một mạng cũng đủ rồi, đừng liên lụy vào những chuyện dư thừa. Chờ khi nào các ngươi chuyển nhà, mặc kệ bệnh tình của vị này có tốt lên hay không, để cho hắn tự đi mà lo liệu đi."

Lang quân nằm thẳng trên giường gạch khẽ động mí mắt.

Bên ngoài nhà chính vang lên tiếng bước chân nhỏ vụn. Nghĩa mẫu nghiêng tai lắng nghe đứng ngồi không yên, đứng dậy đi đến bên bếp lò tìm kiếm.

Trên bếp còn có một ít gạo được quan phủ cứu tế đủ cho cả nhà ăn trong hai ba ngày, nhưng gạo nấu cháo kê bổ dưỡng cần phải mua riêng. Hôm qua trong nhà mới cắn răng mua về hai cân gạo, để dành cho A Chức để phát triển cơ thể.

Nghĩa mẫu lẩm bẩm nói, "Người tỉnh rồi, lại nhiều thêm một cái miệng ăn."

Ứng Tiểu Mãn không hé răng, đứng dậy khép cửa phòng phía Tây lại, lấy từ trong tay áo ra một cây quạt xếp tinh xảo, đưa tới trước mặt lang trung.

“Lý lang trung, ông kiến thức rộng, giúp ta nhìn xem cây quạt này đáng giá bao nhiêu tiền. Ta muốn đi tiệm cầm đồ cầm nó đi.”

Lý lang trung nhận quạt xếp, dưới ánh sáng nhìn chăm chú, lập tức hít ngược một ngụm khí lạnh, "Quạt ngà voi! Chất liệu nhẵn nhụi không tì vết, chạm trổ tinh tế! Thứ tốt khó có được đấy. Ngươi có được nó ở đâu đấy?"

"Quý nhân ở ven đường tặng." Ứng Tiểu Mãn thành thật trả lời.

Lang trung kinh ngạc vạn phần, “Thứ đồ tốt như vậy, nào có đạo lý mang ra đường tặng tùy tiện được.”

Ứng Tiểu Mãn lộ ra vẻ mặt do dự.

Nàng không quá muốn trả lời.

Lúc do dự nàng vô thức quay đầu, ánh mặt trời rơi vào trên đường nét mặt mày nhu hòa của nàng như sứ trắng hoàn mỹ, như ánh trăng sáng ngời khiến cho phòng ốc thô sơ chung quanh đều bừng lên vẻ sáng lấp lánh.

Lang trung nheo mắt, lập tức cảm khái thở dài, "Ứng tiểu nương tử được quý nhân  đưa đồ tốt cũng không phải kỳ quái... Aiz, lão phu lấy tư cách trưởng bối khuyên ngươi một câu, tâm tính ngươi hiền lành thật thà, đừng để người khác lợi dụng. Người quý nhận cho ngươi quạt ngà voi quý báu này, hơn phân nửa là người tâm tư không đơn giản."

Tuy Ứng Tiểu Mãn là người thật thà nhưng lại không ngốc. Ngày nàng đi lạc vào Nhạn gia vào tháng hai, Nhạn Nhị Lang dẫn nàng vào cửa, mông còn chưa ngồi vững, nàng đang cúi đầu xem xét cây quạt lạnh buốt bị cứng rắn nhét vào trong tay kia thì có quản sự cầm một bản khế thư mới viết xong vào nhà muốn nàng ấn dấu tay.

Lúc ấy, quản sự Nhạn gia rụt rè nói với nàng: "Nhị lang nhìn trúng ngươi là phúc phận của ngươi. Quạt ngà voi này là ban thưởng cho ngươi, ngươi cất kỹ cho cẩn thận. Ngươi vào Nhạn gia chúng ta, cẩm y ngọc thực, tơ vóc lụa là không thiếu. Nhị lang chưa cưới thê tử, theo quy củ không thể nạp thiếp trước, ngươi ở trong phòng Nhị lang hầu hạ trước, ngày sau không thiếu cất nhắc ngươi được hưởng một chút phú quý."

Ứng Tiểu Mãn chợt nghe đến "Nạp thiếp" và "Hầu hạ", lập tức cảm giác không đúng. Nàng giật mình đứng dậy rời đi, ngược lại lại quên sạch sẽ về cây quạt đang cầm trong tay. Mãi cho đến khi đẩy cửa ra, nàng mới ý thức được cây quạt ngà voi còn ở trong tay mình.

Ký ức ngày đó khiến nàng không khỏi tức giận. Ứng Tiểu Mãn không muốn nhiều lời, chỉ lắc đầu.

Trong đầu lang trung sinh ra rất nhiều suy đoán, ông không nhịn được lo lắng thay cho vị tiểu cô nương nhà nghèo trước mắt này, liên tục xem xét quạt ngà voi rồi chỉ ấn vào dấu nhỏ màu son cuối cùng của quạt lông ra hiệu cho nàng xem: 

"Trên nan quạt ngà voi có khắc con dấu riêng, cây quạt xếp này đã có chủ. Đừng dễ dàng đưa vào hiệu cầm đồ, coi chừng chủ nhân báo quan bắt ngươi, nói ngươi ăn trộm đồ quý. Cho dù ngươi có nói là do chủ nhân đưa cho ngươi ở ven đường thì cũng không có bằng chứng, dù cho ngươi có nói đến khô cổ cũng không cãi được."

Ứng Tiểu Mãn vô cùng kinh ngạc, khó trách vị Nhạn Nhị Lang kia lại tiện tay tặng nàng, thì ra là có thể báo quan để đòi lại.

Nàng buồn bực nói, "Quý nhân kinh thành này thật lắm kẻ xấu có lòng dạ ác độc."

"Đừng đừng đừng, kinh thành có không ít quý nhân, đừng có vơ đũa cả nắm như thế." Lang trung giơ bội ngọc treo trên quạt lên xem xét kỹ càng. "Viên ngọc này không có ấn ký đặc thù, ngươi có thể đưa đến hiệu cầm đồ. Ít nhất có thể lấy được hai lượng bạc, cũng dễ giải quyết nhu cầu cấp bách hiện giờ của nhà các ngươi."

Ứng Tiểu Mãn chuyển từ kinh ngạc sang vui mừng. Hai xâu tiền cũng đủ để ăn rất nhiều ngày rồi!

Nàng ném quạt ngà voi qua một bên, tháo bạch ngọc xuống cất kỹ, đứng dậy tiễn lang trung ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play