Hôm nay Ứng Tiểu Mãn đi về phía thành bắc, chọn một con đường mới. Nàng cố ý đi vòng qua đoạn đường lớn trong thành Tây, khu vực Đại Lý Tự.

Sáng sớm gió nhẹ mưa phùn, nàng đội nón che mưa, dừng chân ở ngoài cửa nha môn cao lớn uy nghiêm, lòng thầm nghĩ, "Kẻ thù của cha làm việc ở chỗ này."

Hai cánh cửa sắt đen kịt mở rộng, không ngừng có quan viên thư lại đội mưa ra vào liên tục. Vì an toàn, nàng cũng không dám tới gần mà chỉ đứng lẫn vào trong đám người chậm rãi đi ra đường cái thành Tây, thỉnh thoảng nhìn quan nha Đại Lý Tự một cái.

Nhà mới đã ký khế ước xong, hai ngày nay bận rộn mua thêm đồ, chuẩn bị công việc di dời.

A Chức còn nhỏ, dọn chỗ ở mới sợ không quen, hôm nay nàng tính mua thêm đồ dùng cho A Chức trước.

Nàng hành tẩu trong ngõ nhỏ hẹp yên tĩnh của Thất Cử Nhân, còn chưa vào cửa, xa xa đột nhiên truyền ra thanh âm ồn ào. Đối diện đầu ngõ Trường Nhạc, hơn mười người đi theo trước sau vây quanh một con ngựa cao to từ trong ngõ nhỏ đi ra. Quý nhân trên ngựa mặc áo bào tím, khoác một thân áo tơi che mưa, tiền hô hậu ủng, quan uy không nhỏ, dân chúng trên đường đều né tránh.

Ứng Tiểu Mãn ẩn thân trong bóng tối tường vây đầu ngõ, lặng lẽ áp sát, đứng trên tường đá, phảng phất như một gốc dây leo yên tĩnh trong mưa phùn, chỉ có đôi mắt là lóe sáng kinh người.

Quan viên từ ngõ Trường Nhạc cưỡi ngựa đội mưa xuất hành, tuổi ước chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu, mắt ưng hẹp dài, màu da lúa mì, mày kiếm rậm rạp, tướng mạo đường hoàng, ánh mắt âm trầm, mặc quan phục màu tím đai ngọc lừng lẫy. Tầm mắt nhìn chằm chằm về phía ven đường, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Ánh mắt Ứng Tiểu Mãn theo sát không rời, sau khi xác định mình không nhìn lầm, hô hấp dần dồn dập lên.

Nàng từng liếc qua người này một lần ở trên thuyền quan Đại Lý Tự. Đó là một buổi sáng sớm bình minh, bà mối kéo nàng ra bờ sông, để cho quý nhân trên thuyền lựa chọn nàng như chọn cá tươi.

Ngày đó người ở trên thuyền này không mặc quan bào nhưng tướng mạo thì nàng nhớ rất rõ ràng, bây giờ hắn lại xuất hiện ở đầu ngõ Trường Nhạc của Yến gia.

Chính là hắn! —— cẩu quan Yến gia nhậm chức Thiếu khanh của Đại Lý tự, kẻ thù của nàng, Yến Dung Thời!

Bóng dáng áo bào tím đi dọc theo đường cái thẳng tắp đến hướng tây, rất nhanh đã biến mất ở đầu đường mưa nhỏ tí tách. (App T-Y-T)

Phía đối diện, tại cửa ngõ vắng vẻ của Thất Cử Nhân, một bóng người thon thả mặc áo vải bố lặng yên đi ra, đầu đội nón che mưa, lặng lẽ bước ra đi theo sau.

Trên đường nhiều người, tốc độ ngựa không nhanh, đoàn người tiền hô hậu ủng đi vào đường cái thành Tây, thẳng đến nha môn Đại Lý Tự. Trước cửa có hai quan văn mặc áo bào xanh phẩm cấp thấp nghênh đón, đi lên kính cẩn hành lễ, đón cẩu quan áo bào tím vào.

Ứng Tiểu Mãn lẫn trong đám người xa xa nhìn, tim đập thình thịch. Ba phần kích động, bảy phần hưng phấn.

Đi trước hưởng lợi trước, còn chưa chính thức dọn nhà mà nàng đã thăm dò được lộ tuyến hoạt động thường ngày của kẻ thù. Giờ Thìn buổi sáng cẩu quan sẽ đến Đại Lý tự trực.

Năm mươi lượng bạc thuê phòng này, tiêu rất đáng!

Lúc trở lại ngõ Thất Cử Nhân, người môi giới trang trạch đã chờ ở cửa nửa ngày.

Nha nhân hôm nay ngoại trừ đưa ba bản khế thư tới nhà mới thì còn phải thu thuế cho quan phủ.

"Nói trước với tiểu nương tử, thuế phòng thuê nửa quan tiền này là thông lệ do quan phủ thu, giấy tờ thuê nhà được đưa vào Phủ Thuận Thiên đóng dấu một lần, thu tiền một lần. Không phải rơi vào tay tiểu nhân đâu nhé."

Ứng Tiểu Mãn đánh giá ấn vuông đỏ thẫm cuối khế ước mấy lần, yên lặng lấy nửa xâu tiền ấm áp trong lòng ra, đưa cho Nha nhân.

Hai quan tiền do ngọc bội đổi lấy đã tiêu hao không còn bao nhiêu. Nàng sờ sờ cây quạt ngà voi lạnh lẽo trong tay áo. Ngày đó nghe lang trung cảnh cáo, nàng không dám mang cây quạt ngà voi đưa đi hiệu cầm đồ. Hiệu cầm đồ cần lập khế, cần viết tên ấn dấu tay, nàng sợ bị người ta tìm hiểu nguồn gốc, bị Nhạn Nhị Lang không có ý tốt tặng quạt kia báo quan bắt nàng.

Nhưng kinh thành lớn như vậy, trong nhà cần tiền gấp, trừ đến hiệu cầm đồ, nói không chừng còn có đường khác.

Nàng mở miệng hỏi thăm người môi giới.

"Nếu có một vật đáng giá mà không muốn đưa đến hiệu cầm đồ. Kinh thành có nơi nào có thể giao dịch hay không?"

Quả nhiên Nha nhân kiến thức rộng rãi, cười hê hê nói. "Tiểu nương tử chưa từng nghe qua quỷ thị sao?"

Phía Tây Nam kinh thành, dưới tường thành cửa Ngõa Tử có một khu chợ tên là "Quỷ thị".

"Trước khi trời sáng, sau khi hoàng hôn, chợ bình thường sẽ đóng cửa, đến phiên chợ Quỷ của cửa Ngõa Tử. Ở đó một là không ai quản đến nguồn gốc hàng hóa, hai là danh tính của người mua bán, ba là hàng thật hay giả. Nhặt được hàng thật thì là may mắn của ngươi, bị người lừa gạt thì là do ngươi không có mắt nhìn hàng."

Ứng Tiểu Mãn kinh ngạc, "Không ai quản sao? Lỡ như ta bán thứ tốt đi, người mua không chịu cho ta tiền thì sao!"

Nha nhân cũng ngạc nhiên, "Loại địa phương như quỷ thị, tiểu nương tử lại muốn tự mình đi bán đồ à? Tuyệt đối không thể đi! Quỷ thị không nói quy củ, dáng vẻ tiểu nương tử như ngươi đi thì chắc chắn sẽ có chuyện. Coi như ta chưa từng nói gì nhé."

Nàng hỏi hắn quỷ thị không tuân theo quy củ như thế nào, sẽ xảy ra chuyện gì, người môi giới lộ ra vẻ hối hận, ấp úng không chịu nói.

Nha nhân không chịu nói, nàng tự có cách tìm hiểu chỗ khác.

Ứng Tiểu Mãn đi từ ngõ Thất Cử Nhân ra, đi thẳng đến quán trà thành Đông.

Những ngày này, nàng đi qua đi lại giữa thành bắc và thành nam, lộ tuyến đi không cố định, khi về đều là đi theo sông Biện xuyên qua kinh thành về phía nam, một đường đi qua phố Nhậm Điếm, cầu Động Minh, phường An Định. Gần phường An Định có Thái học viện nên cực kỳ phồn hoa náo nhiệt, dọc ven đường là những quán trà, tửu lâu.

Nàng đi đến một quán trà quen thuộc, sát đường dưới cầu Động Minh. Đương nhiên, quán trà ở cầu Động Minh này rất đắt đỏ. Cái mà nàng gọi là "quán quen", cũng chính là vào lúc thời tiết mưa xuân rả rích trước đây, nàng thường xuyên đứng dưới hiên tránh mưa, nói chuyện thân thiết với chủ quán trà này.

"Quỷ thị à? Chỗ ngoài cửa Ngõa Tử, người địa phương kinh thành đều biết cả."

Hôm nay lại là ngày mưa dầm kéo dài, quán trà vắng khách, chỉ duy nhất có một bàn hai vị khách nhân đang thấp giọng tranh chấp, cãi nhau đỏ mặt tía tai. Không ai muốn đụng vào xui xẻo nên ông chủ quán trà rất nhàn rỗi, nhìn thấy Ứng Tiểu Mãn tới đây thì rất vui mừng, đưa tới một đĩa bánh bí đỏ, hai người câu được câu không nói chuyện phiếm.

"Tiểu nương tử muốn bán hàng à? Ngàn vạn lần đừng tự đi, mời mấy tên nam tử hán cao to đi thay ngươi đi! Quỷ thị không nói quy củ nhưng nắm đấm lại có tác dụng. Đúng rồi, quan phủ luôn dọn dẹp quỷ thị, nếu nhìn thấy quan binh tuần tra thì nhớ che mặt rồi chạy đi!" ( truyện trên app T•Y•T )

Ứng Tiểu Mãn nghe vậy khóe miệng co giật. Chỗ nào mà kỳ dị vậy?

Tiếng mưa rơi tí tách tí tách, nàng đội nón tre đang định đội mưa về nhà, tiếng hai vị khách bàn bên thấp giọng tranh chấp đột nhiên lớn hơn.

Một người trong đó gầm lên: "Nhạn gia trắng trợn cướp đoạt dân nữ ở trên đường! Thân là quan, nghe phong phanh tấu sự, dâng thư vạch tội Nhạn gia có gì không thỏa đáng!" 

Khách nhân đối diện bày ra thủ thế an tâm chớ vội, "Nói Nhạn gia trắng trợn cướp đoạt dân nữ, vậy người bị cướp đâu rồi? Nếu người bị cướp cầm lấy chốt cửa đánh ra ngoài, người đã đào thoát, vậy thì việc trắng trợn cướp đoạt này còn chưa thành."

Ứng Tiểu Mãn: "..." Nhạn gia? Nhạn gia? Nhạn gia?

Cưỡng đoạt dân nữ, cầm chốt cửa, đánh ra ngoài, nghe rất quen tai. Nói không chừng không phải là lần trước mình gặp phải Nhạn Nhị lang ở ven đường chứ...

Ông chủ quán trà lặng lẽ bĩu môi: "Gần đây kinh thành rất náo nhiệt. Lang quân đích xuất của phủ Hưng Ninh Hầu ở thành đông, Nhạn nhị lang, đây chính là lang quân tương lai kế thừa tước vị! Nghe nói hắn văn võ song toàn, tuấn tú văn nhã, lại không biết phát điên cái gì, cường đoạt tiểu nương tử xinh đẹp đi ngang qua bên đường vào phủ, gây ra náo động lớn như vậy."

Ứng Tiểu Mãn: "..."

"Ha ha, nghe nói tiểu nương tử kia cũng là một người lợi hại. Sau khi bị cướp vào nhà họ Nhạn, nàng ta dùng chốt cửa làm vũ khí, giết lính phá vòng vây đánh ra cửa, từ đó biến mất tung tích. Nhạn Nhị Lang tức giận đến mức phát điên, cho người truy lùng khắp bốn phía hộ viện trong nhà, luôn miệng kêu "truy đuổi đào tỳ", lúc này mới truyền ra tin tức.

Ứng Tiểu Mãn nghe được mấy chữ "tỳ nữ bỏ trốn", nhất thời ngẩn ra, “Hắn nói bậy.”

"Chuyện còn chưa thể kết luận. Theo như Nhạn gia nói, tiểu nương tử xinh đẹp kia tự nguyện vào phủ, về sau xem khế ước, chê số tiền ít thì liền thay đổi ý định, lúc đó mới trở mặt đánh ra cửa."

"Phi!" Ứng Tiểu Mãn lửa giận bốc lên, "Nói hươu nói vượn, Nhạn Nhị Lang không phải loại người tốt gì.”

Ông chủ quán trà vội vàng nói: "Suỵt! Dù sao thì hắn cũng là tiểu hầu gia."

Trong tiếng mưa rơi tí tách, ông chủ quán trà hạ giọng: "Ta thấy tiểu nương tử cũng rất xinh đẹp. Ngươi thường xuyên tới cầu Động Minh này, nhà ở gần thành đông sao? Nhạn gia ở ngay ngõ Mạc Can thành đông. Gần đây không có chuyện gì thì ngươi đừng tới gần Nhạn gia, tiểu nương tử xinh đẹp như hoa Tam Nguyệt nhà ngươi, nếu bị cướp vào phủ thì không thể nào thoát ra được đâu..."

——

Ánh chiều chân trời dần tan.

Trong ngõ Đồng La ở thành nam, nghĩa mẫu dỗ A Chức ngủ, lần thứ ba đẩy cửa ra ngoài nhìn xung quanh. Dưới bóng đêm chỉ còn lại vài ngôi sao, cửa ngõ Đồng La tối om. 

"Sao nha đầu này còn chưa về." Nghĩa mẫu lẩm bẩm nói.

Bà nhấc ngọn đèn lên muốn đi ra đầu hẻm chờ, lại băn khoăn A Chức ngủ trong phòng, đang do dự, cửa sổ gỗ phòng tây mở ra từ bên trong.

"Tại hạ đi ra đầu hẻm chờ Tiểu Mãn nương tử được không?" Lang quân Tây ốc đứng bên cửa sổ.

"Đừng đi." Nghĩa mẫu vội vàng ngăn cản: "Nếu để hàng xóm thấy sẽ làm hỏng thanh danh của Tiểu Mãn."

Bà do dự một lát, "Cũng không cần đứng ở đầu hẻm. Mỗi lần Tiểu Mãn về trễ, ta đều xách đèn ở cửa nhà chờ. Trong ngõ hẻm tối, đường gồ ghề, sợ con bé ngã  nên ta cầm đèn chiếu sáng cho con bé dễ thấy đường. Nhưng giờ A Chức ngủ ở trong phòng, không ai trông chừng, sợ tiểu oa nhi đột nhiên tỉnh lại sẽ sợ hãi... Đèn đặt ngoài cửa không ai trông, ta lại sợ mấy tên lãng tử đi ngang qua thuận tay xách đi..."

Lang quân tây ốc đi xuyên qua nhà chính đến viện tử, "Phu nhân cứ vào nhà trông A Chức. Đèn đặt ngoài cửa, ta ở đây để ý ánh sáng. Nếu đèn bị người xách đi thì sẽ có thể phát hiện ngay." 

"Vậy thì tốt rồi." Nghĩa mẫu thở phào, bà đặt ngọn đèn xuống đất ngoài cửa, khép hờ cánh cửa hẹp.

Ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn chiếu vào tiểu viện từ khe hở.

"Trong nhà có thêm một A Chức, Tiểu Mãn vừa bận kiếm tiền vừa bận rộn dọn nhà, may mà có ngươi ở nhà thỉnh thoảng lại giúp đỡ một tay." Nghĩa mẫu nhướng mày cười: "Đa tạ ngươi."

Lang quân nói, "Việc nhỏ thôi." Quả nhiên hắn đứng ở bên cửa viện nhìn chằm chằm ngọn đèn.

Giờ hai bên đã quen mặt, cái tên "Tây ốc" cũng không gọi được nữa, nghĩa mẫu cảm thấy hơi lúng túng: "Lâu như vậy rồi mà ta còn không biết lang quân tên họ là gì. Nha đầu Tiểu Mãn kia đụng phải không ít người xấu ở kinh thành nên rất đề phòng, ngăn ta không được hỏi nhiều, lúc trước ở quê hương chúng ta, nào có đạo lý ở cùng nhau hơn mười ngày còn không biết tên họ nhau."

Lang quân tây ốc kéo cửa viện ra ba phần, cách khe hở nhìn ra bóng cây lắc lư ngoài hẻm nhỏ.

"Kinh thành nhiều người, quả thật cũng nhiều ác nhân. Tiểu Mãn nương tử đang tuổi xuân sắc, phòng bị nhiều một chút là chuyện tốt. Nói thật, tiểu nương tử như châu như ngọc thế, trời tối rồi còn không về nhà, giống như kỳ trân dị bảo hành tẩu đầu đường, khiến người ta ngấp nghé. Phu nhân không lo lắng sao?"

Nghĩa mẫu nghe ra sự lo lắng trong lời hắn nói, lập tức nở nụ cười.

"Nếu là khuê nữ nhà khác, đúng là ta sẽ nơm nớp lo sợ. Nhưng Tiểu Mãn nhà ta ấy à, từ khi con bé tám tuổi đã theo cha nó lên núi săn thú, đối đầu với một con gấu đen cũng có thể đánh ngã nó đấy." 

Lang quân tây ốc rất bất ngờ, "Đánh ngã gấu đen á?"

"Cũng không phải. Trước đây cha Tiểu Mãn là thợ săn, dạy con bé đủ thứ. Có năm vào mùa thu, bọn họ kéo từ trong núi ra một con gấu đen, cha nó còn nói Tiểu Mãn tự mình cạy bẫy con gấu đó. Đúng rồi, chờ Tiểu Mãn trở về, trước mặt nó ngươi đừng gọi tên của con bé, cũng đừng gọi tên của A Chức nhé." 

Nghĩa mẫu vừa vào nhà vừa nói, "Ngươi biết tên của con bé là được, nếu để con bé biết được, nhất định sẽ giận ta mất."

Lang quân tây ốc vẫn còn chìm trong cảnh tượng kinh người "Tiểu Mãn nương tử đánh ngã con gấu đen", thật lâu về sau mới lấy lại tinh thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play