Sau khi trở lại tiểu viện, Kỷ Khinh Chu bị Diêu Trường An gọi đến chủ phòng.
Diêu Trường An vốn không định hỏi chuyện Kỷ Khinh Chu, nhưng hôm nay tận mắt thấy y chọc phải Nhiếp Chính Vương nên ông ấy cảm thấy mình phải hỏi đôi câu mới được, tránh việc Kỷ tiểu công tử làm xằng làm bậy, liên luỵ cả Đồ Đại Hữu gánh hoạ theo.
"Ta già rồi nên tai điếc mắt mờ, rất nhiều chuyện không thấy rõ, cũng không muốn hỏi." Diêu Trường An thở dài nói.
Nghe vậy, Kỷ Khinh Chu chủ động khai báo: "Sư phụ, thật ra không có việc gì đâu. Vương gia tìm ta để báo cho ta biết tình hình gần đây của huynh trưởng ta thôi."
Nghe xong, Diêu Trường An gật đầu, lại nhìn Đồ Đại Hữu núp ngoài cửa giấu đầu mà lại hở chân.
Chắc Đồ Đại Hữu lo Kỷ Khinh Chu bị mắng nên mới trốn bên ngoài nhìn lén.
"Nếu Đại Hữu thông minh được bằng một nửa ngươi thì bọn ta đã không cần phải hao tâm tốn sức lo lắng cho nó như thế." Diêu Trường An khẽ thở dài, hỏi Kỷ Khinh Chu: "Kỷ Khinh Chu, nếu được thì hãy giúp đỡ nó nhé?"
Kỷ Khinh Chu bèn đáp: "Hắn ta có ngài giúp đỡ rồi mà. Trước đó hắn ta luôn miệng nói với ta rằng ngài cố ý chọn ta ra từ nhạn đình. Ta không chỉ chịu ơn mà còn nhận tấm lòng của hắn ta... Sư phụ đừng lo, nếu ta chuốc họa vào thân thì dù có mất mạng, ta cũng sẽ không kéo hắn ta theo cùng đâu."
"Ngay từ đầu ngươi đã biết mình không phải người bọn ta muốn chọn rồi à?" Diêu Trường An hỏi.
"Trước đó thì chưa chắc lắm nhưng bây giờ ta chắc chắn." Kỷ Khinh Chu đáp.
Nghe vậy, Diêu tổng quản đột nhiên cười khẽ: "Ta không biết hai người các ngươi đang giấu ta chuyện gì, cũng không định hỏi, chỉ là... Có chuyện gì thì xử lý cho đẹp chút. Ta không hy vọng đứa học trò ngu dốt của ta lại tốt bụng nhặt một con quỷ đòi mạng về."
Kỷ Khinh Chu khẽ vuốt cằm "Vâng" một tiếng.
Diêu Trường An phẩy tay đuổi Kỷ Khinh Chu ra ngoài.
"Cuộc tuyển chọn tuỳ thị cho bệ hạ dời đến ba ngày sau rồi. Ngươi thấy sao?" Đồ Đại Hữu vừa thay thuốc cho Kỷ Khinh Chu vừa trò chuyện: "Vết thương của ngươi đỡ hơn rồi. Mấy ngày nay ngươi nhân cơ hội mà dưỡng thương cho tốt nhé. Có lẽ ba ngày nữa sẽ khỏi đấy."
Nghe hắn ta nói thế, Kỷ Khinh Chu không khỏi ngẩn ra hỏi: "Ai đổi lịch vậy?"
"Chắc chắn là Vương gia." Đồ Đại Hữu đáp: "Sư phụ không có quyền lợi này."
Kỷ Khinh Chu nghe mà ngơ ngác. Nhớ lại cảnh tượng khi gặp mặt Lý Trạm, chẳng hiểu sao y lại có cảm giác ánh mắt Nhiếp Chính Vương nhìn mình lộ ra vẻ "chán ghét". Trong khoảng thời gian ngắn y không hiểu rõ nguyên do, nhưng trực giác này lại rất mãnh liệt, tựa như đối phương đã đoán trước được y sẽ làm chuyện xấu vậy, nếu không thì sao hắn lại cảnh cáo y "tự liệu mà làm" chứ.
Thậm chí y còn không nhịn được mà nghi ngờ nếu không nể tình Kỷ Thái phó thì Lý Trạm còn ước gì có thể thẳng tay đuổi cổ mình ra khỏi cung.
Tại sao lại vậy nhỉ?
Trông đối phương cũng không giống như nhận ra y, chẳng lẽ trước đây họ có xích mích?
"Ngươi đang nghĩ gì vậy?" Đồ Đại Hữu giơ tay lên quơ quơ trước mặt y.
Kỷ Khinh Chu dừng những dòng suy nghĩ ngổn ngang trong lòng lại. Y ngẩng đầu, nhờ vào ánh nến mờ mờ trong phòng mà nhìn Đồ Đại Hữu, lại thấy đối phương đang nhìn mình bằng ánh mắt đen láy trong veo không chút đề phòng, cũng không có vẻ tính toán và nghi kỵ.
"Đại Hữu ca, ta có chuyện này muốn hỏi ngươi." Kỷ Khinh Chu lên tiếng.
Đồ Đại Hữu khó hiểu nhìn y: "Chuyện gì?"
"Ngươi và ta chưa gặp nhau bao giờ, thậm chí cũng chẳng hiểu gì về tính tình đối phương, vậy sao ngươi lại giúp ta?" Kỷ Khinh Chu hỏi.
Nghe xong, động tác tay của Đồ Đại Hữu hơi chậm lại, vẻ mất tự nhiên thoáng qua trên mặt. Da hắn ta hơi đen, trời sinh không trắng như Kỷ Khinh Chu nhưng cũng được xem là ưa nhìn, chỉ không toả sáng chói mắt như Kỷ Khinh Chu mà thôi.
"Ngươi quên rồi à? Trong cung yến ngươi đã cứu ta một mạng." Đồ Đại Hữu đáp.
"Ý ta là chuyện ngươi đưa ta về cung cơ." Kỷ Khinh Chu giải thích: "Cũng không phải sư phụ chủ động chọn ta mà là ngươi cầu xin sư phụ."
Đồ Đại Hữu né tránh ánh mắt Kỷ Khinh Chu, tựa như không muốn trả lời câu hỏi này.
"Ta cũng không muốn ép ngươi phải nói sự thật, chẳng qua bây giờ ta và ngươi coi như từng có ơn cứu mạng rồi, ta không muốn nghi ngờ ngươi." Kỷ Khinh Chu nói: "Ngươi biết đấy... Ta nghĩ nhiều hơn người khác nhiều."
"Ta nợ Kỷ gia nhà ngươi một ơn huệ, không biết nên trả cho ai nữa nên mới trả cho ngươi. Ngươi cứ coi như là cho ta cơ hội trả ơn đi." Hai mắt Đồ Đại Hữu hơi đỏ lên, hồi lâu sau mới thở dài: "Huống chi nếu không nhờ ngươi chỉ bảo trong hôm cung yến kia thì chắc giờ phút này ta không còn yên bình đứng đây nữa rồi. Nói ta tự giúp bản thân thì đúng hơn là ta giúp ngươi."
Nghe vậy, Kỷ Khinh Chu gật đầu, không tìm hiểu đến cùng nữa.
Có điều chẳng hiểu sao vừa rồi trong một khoảnh khắc nào đó, y có cảm giác ánh mắt Đồ Đại Hữu nhìn mình chứa cả vẻ hoảng hốt. Chỉ là cảm giác này chỉ thoáng qua giây lát rồi nhanh chóng biến mất, thành ra y chưa kịp nghĩ nhiều.
Ngày hôm sau, Đồ Đại Hữu hỏi thăm người ta tung tích Cao Lương, bấy giờ mới biết đêm đó Cao Lương bị người của Vương phủ mang đi, đến giờ vẫn chưa trở về. Mặc dù Kỷ Khinh Chu cho rằng Cao Lương chưa đến mức phản bội mình nhưng y vẫn không khỏi thấp thỏm.
Hai ngày tiếp theo, Kỷ Khinh Chu không đi đâu cả, luôn ở trong tiểu viện dưỡng thương.
Mãi đến đêm trước ngày diễn ra vòng hai cuộc tuyển chọn, Đồ Đại Hữu mới vội vàng chạy về, nét mặt hoảng loạn.
"Có chuyện rồi." Đồ Đại Hữu vọt về chưa kịp thở dốc đã vội hạ giọng nói: "Chẳng hiểu chuyện gì xảy ra mà chạng vạng tối hôm nay đột nhiên có một tin đồn lan truyền trong cung, rằng trong đêm cung yến kia, có người nhìn thấy nội thị thông dâm với người khác ở Phụng Tiên các!"
Kỷ Khinh Chu không giấu nổi vẻ kinh hãi, vội hỏi: "Ai đồn vậy?"
"Ta sợ sự thật bại lộ nên không dám hỏi đến cùng." Đồ Đại Hữu đáp: "Vừa nghe được tin đồn này, ta đã vội chạy về báo cho ngươi."
Kỷ Khinh Chu liên tục đi tới đi lui trong phòng, dáng vẻ cực kỳ lo âu.
Thấy dáng vẻ này của y, Đồ Đại Hữu sốt ruột hỏi: "Ngươi nghĩ kỹ lại xem rốt cuộc đêm đó có ai phát hiện ra không?"
"Ta không biết." Kỷ Khinh Chu đáp.
"Không biết á?" Đồ Đại Hữu cuống lên: "Chuyện lớn như thế này kia mà! Nếu ngươi nói trước với ta là ngươi không biết thì ta có thể đi điều tra, tránh được phiền phức sau này. Bây giờ mọi chuyện lộ ra ngoài rồi, e rằng..."
Lòng dạ Kỷ Khinh Chu rối như tơ vò. Y ép buộc bản thân phải giữ lý trí, nhớ kỹ lại những gì xảy ra đêm hôm đó.
Chính xác là khi ấy trong Phụng Tiên các không có ai. Lúc đi ra y cảnh giác quan sát bốn phía, cũng không phát hiện ra có người xung quanh. Ngay cả trên đường về, y cũng cẩn thận né tránh thị vệ đi tuần. Người duy nhất biết được chuyện này... Chẳng lẽ là thiếu nữ kia?
"Ngươi có nghe được lời đồn như nào không?" Kỷ Khinh Chu hỏi.
"Chỉ nói là đêm cung yến đó có một nội thị thông dâm với người khác trong Phụng Tiên các thôi, còn lại toàn mấy ngôn từ bẩn thỉu nghe bẩn cả tai..." Đồ Đại Hữu đáp.
Kỷ Khinh Chu dần khôi phục lý trí, nhạy bén nhận ra một vấn đề trong lời đồn này.
"Trong lời đồn có nhắc đến vị kia không?" Y hỏi lại.
"Vị nào?" Đồ Đại Hữu ngớ người mấy giây mới kịp phản ứng, vội đáp: "Không hề, ta hóng chuyện từ miệng mấy nội thị khác nhau nhưng không nghe ai đề cập tới Vương gia cả... Trái lại, tất cả bọn họ đều đoán rằng... Nội thị kia thông dâm với thị vệ trong cung."
Nghe vậy, Kỷ Khinh Chu nghĩ thầm trong lòng rằng nếu thiếu nữ kia tung tin ra ngoài thì không thể nào chỉ nhằm vào y mà tránh Nhiếp Chính Vương được. Hơn nữa trực giác mách bảo Kỷ Khinh Chu rằng thiếu nữ kia không phải người phản bội mình. Lý do thì đơn giản, khi đó nàng ấy rất hoảng loạn nhưng vẫn không bỏ chạy một mình mà còn dừng lại xác nhận xem y có an toàn không.
Vả lại thiếu nữ đó trông rất ngây thơ, hoàn toàn không nhận ra giữa Kỷ Khinh Chu và Nhiếp Chính Vương vừa xảy ra chuyện gì thì sao có thể tung tin đồn "thông dâm" được?
"Khinh Chu, ngươi nói gì đi chứ." Đồ Đại Hữu bối rối kêu lên.
"Ngươi đừng hỏi thêm về chuyện này nữa, cũng đừng thăm dò tìm hiểu thêm." Kỷ Khinh Chu dặn dò: "Cứ coi như ngươi không biết gì đi."
Đồ Đại Hữu ngẩn người hỏi: "Ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi muốn làm gì?"
"Là ta sơ suất, cho rằng chỉ cần qua mặt Vương gia là sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra..." Kỷ Khinh Chu thở dài: "Nhưng ta quên mất kẻ đứng đằng sau gây ra chuyện này. Nếu kẻ đó dám bỏ thuốc ở Phụng Tiên các thì sao lại không chuẩn bị đường lui được?" Đối phương muốn nhằm vào Nhiếp Chính Vương. Nếu chuyện này tiếp tục bị đồn ầm lên thì chắc chắn sớm muộn gì hắn cũng bị kéo vào.
Nghe xong, biểu cảm trên mặt Đồ Đại Hữu lập tức thay đổi. Bấy giờ hắn ta mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Hắn ta căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt: "Vậy chuyện này... Còn đường cứu vãn không?"
Kỷ Khinh Chu nhíu mày im lặng chốc lát, không trả lời ngay.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ nên y không có thời gian chuẩn bị.
Bây giờ nghĩ lại mới nhớ, nếu dựa vào cốt truyện gốc thì Nhiếp Chính Vương sẽ phát hiện ra Đồ Đại Hữu bỏ thuốc giữa cung yến. Đêm đó hắn bận xử lý mấy chục cung nhân liên quan đến chuyện này nên không còn cơ hội tới Phụng Tiên các nữa.
Nay Kỷ Khinh Chu nhắc nhở Đồ Đại Hữu tránh khỏi chuyện cung yến, thành ra cũng khép lại biến cố Phụng Tiên các.
Thật ra thì giữa hai chuyện này vẫn luôn có một mối liên hệ vi diệu, chẳng qua trước đó y quên mất thôi.
"Người xúi giục ngươi bỏ thuốc hôm đó có liên quan gì đến Khâu gia không?" Kỷ Khinh Chu đột nhiên lên tiếng hỏi.
Đồ Đại Hữu nghe mà sửng sốt, ngơ ngác hỏi lại: "Sao ngươi lại hỏi vậy?"
Kỷ Khinh Chu ngẩng đầu nhìn hắn ta, bình tĩnh đáp: "Nếu ta đoán đúng thì ngươi cứ gật đầu đi."
Đồ Đại Hữu hít một hơi thật sâu sau đó lắc đầu.
"Nếu người xúi giục ngươi không phải người Khâu gia thì có thể bọn chúng chính là người động tay động chân ở Phụng Tiên các." Kỷ Khinh Chu phân tích.
"Sao lại thế? Ngươi nói rõ ra được không?" Đồ Đại Hữu ngờ vực hỏi.
"Bởi vì người đứng sau xúi giục ngươi muốn lấy mạng vị kia, còn người ra tay ở Phụng Tiên các thì lại có âm mưu khác." Kỷ Khinh Chu thoáng nhớ lại, hôm đó khi nhìn thấy thiếu nữ kia, Nhiếp Chính Vương đã hỏi một câu, còn nói thiếu nữ đó là muội muội của Khâu Quốc cữu.
Nếu người động tay động chân không thuộc Khâu gia thì sao biết thiếu nữ kia sẽ đi nhìn lén Nhiếp Chính Vương được?
Từ đó, Kỷ Khinh Chu đưa ra kết luận kẻ đứng sau chuyện này một là người Khâu gia, hai là người quen của thiếu nữ kia...
Nhưng dù y có biết được chuyện này cũng chẳng ích gì. Tin đồn đã lan truyền khắp nơi, dù không nhắc gì đến Nhiếp Chính Vương nhưng sợ rằng đối phương sẽ không nhắm mắt làm ngơ. Tuy không biết mục đích của kẻ tung tin đồn là gì nhưng hiển nhiên là hành động này của kẻ đó đã đẩy Kỷ Khinh Chu ra đứng mũi chịu sào.
Quả nhiên, ngay đêm đó lời đồn truyền vào Nhiếp Chính Vương phủ.
Lúc Đổng Đống bẩm báo lại cho Lý Trạm biết về lời đồn này, mặt hắn không chút biểu cảm, nhưng Đổng Đống đứng gần đó vẫn không nhịn được mà rùng mình một cái.
"Lời đồn có chỉ đích danh ai không?" Lý Trạm hỏi.
"Không ạ... Chỉ nói là nội thị và ai đó... Ờm... Cũng không nhắc đến Vương gia." Đổng Đống đáp: "Hơn nữa đám cung nhân nghiêng về suy đoán nội thị kia thông dâm với thị vệ hơn..."
Ánh mắt Lý Trạm lạnh tanh. Hắn thờ ơ phun ra một chữ: "Ừ."
"Vương gia... Hay là thuộc hạ đi... Xử lý sạch sẽ nhé?" Đổng Đống cất tiếng hỏi dò.
Nghe vậy, Lý Trạm không khỏi nhíu mày, có điều cái nhíu mày này của hắn rất khẽ nên không ai phát hiện ra. Hắn cũng không trả lời.