Diêu Trường An có thể sống sót trong cung nhiều năm qua chính là vì việc gì có thể nhắm mắt cho qua thì ông ấy sẽ làm.
Lúc Đồ Đại Hữu đến "tố cáo", ngay cả hỏi thêm mấy câu ông ấy cũng không thèm, chỉ nói một câu ngắn gọn bảo hắn ta tự xem mà làm.
Xem mà làm ý là xem cái gì mà làm đây? Đó là xem ý Kỷ Khinh Chu. Vậy nên hắn ta không chút do dự mà ra vẻ lớn lối "đánh" Kỷ Khinh Chu một trận.
"Ngươi ra tay nhẹ quá." Kỷ Khinh Chu mở miệng trước.
Đồ Đại Hữu vừa bôi thuốc giúp y vừa đáp lời: "Ta làm cho có thế thôi chứ sao mà đánh thật được? Đằng nào ngươi cũng chỉ muốn một cái cớ thôi mà. Nếu Vương gia muốn lột hết quần áo của nội thị ra kiểm tra thật thì dù ta có đánh chết ngươi, những chỗ bị thương cũng không thể che đậy được."
Đúng là Kỷ Khinh Chu chỉ cần một cái cớ. Ít nhất thì hôm nay y cũng bị đánh một cách công khai, có thể tới Thái Y viện lấy thuốc.
"Chiều nay Nội Thị ty muốn chọn tuỳ thị cho bệ hạ. Tất cả những nội thị từng đi học và trong lứa tuổi đều phải tham gia." Đồ Đại Hữu hỏi: "Ngươi như thế này có đi nổi không?"
"Không sao." Kỷ Khinh Chu đáp: "Nếu ta không đoán sai thì có khi hôm nay Vương gia cũng sẽ đến hỏi chuyện ta."
Nghe vậy, Đồ Đại Hữu căng thẳng hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Nếu hắn hỏi chuyện ta thì còn tốt, bởi như vậy chứng tỏ hắn tin lời Cao Lương, bây giờ chỉ đến tìm ta để kiểm chứng mà thôi." Kỷ Khinh Chu nói: "Tối hôm qua hắn không đưa ta đi ngay trong đêm, chắc hơn nửa là nể mặt cha ta, vậy nên kiểu gì thì lần sau hắn cũng phải hỏi gì đó..."
Nếu hắn không đến hỏi chuyện Kỷ Khinh Chu thì y mới thật sự phải lo lắng đề phòng.
"Vậy hắn có nghi ngờ gì không?" Đồ Đại Hữu hỏi.
"Cái này ta cũng không biết." Kỷ Khinh Chu thở dài.
Kỷ Khinh Chu vẫn chưa có cơ hội chính thức chạm trán vị Nhiếp Chính Vương này nên quả thật rất khó suy đoán suy nghĩ của đối phương.
Nhất là mấy ngày nay còn xảy ra nhiều chuyện lệch cốt truyện gốc quá nhiều...
Sau giờ ngọ, những người được Nội Thị ty điểm danh đều có mặt ở khoảng sân nhỏ trước ngự thư phòng.
Sau một đêm nghỉ ngơi, vết thương cũ trên người Kỷ Khinh Chu chưa lành đã chồng chất thêm vết thương mới. Có điều may mà chỗ bị thương nghiêm trọng nhất đã được bôi thuốc nên khá hơn một chút, không còn hành hạ y như tối hôm qua nữa.
Đây là buổi chọn tuỳ thị cho tiểu Hoàng Đế. Nghe nói là vì trước đây số người am hiểu viết lách phục vụ ở ngự tiền quá ít, không thể đốc thúc tiểu Hoàng Đế chăm chỉ tập chữ học hành được. Mặc dù lúc nào bên cạnh tiểu Hoàng Đế cũng có người đọc cùng và tiên sinh dạy học, nhưng dù sao bọn họ cũng không thể ngày đêm phục vụ ở ngự tiền nên khó tránh khỏi hơi bất tiện. Thành ra Nội Thị ty mới muốn tìm nội thị biết chữ để hầu hạ tiểu Hoàng Đế học hành.
Lần tuyển chọn hôm nay là sơ tuyển, trên thực tế chỉ là kiểm duyệt vẻ bề ngoài, phải chọn những nội thị có dáng vẻ và khí chất đoan chính nên hầu hết mọi người đều được chọn. Tất nhiên Kỷ Khinh Chu và Đồ Đại Hữu cũng nằm trong nhóm trúng tuyển.
"Ngày mai Lư tiên sinh sẽ là người ra đề, Nội Thị ty làm giám khảo, các ngươi cùng so tài văn chương, ba người đứng đầu sẽ được chọn đi hầu hạ bút mực cho bệ hạ." Diêu Trường An tiến lên phía trước nói với tất cả mọi người. Lư tiên sinh trong miệng ông ấy chính là Lư Đình Ý - sư phó hiện tại của tiểu Hoàng Đế. Song có lẽ là kiêng kị Thái phó tiền nhiệm mới bị kết tội cách đây không lâu nên đến nay Lư Đình Ý vẫn chưa được cấp chức vụ Thái phó.
Nhóm nội thị lọt vào vòng trong không khỏi hân hoan vui mừng. Một đợt tuyển chọn không đánh giá phẩm cấp và lai lịch đúng là một cơ hội khó có được dành cho những tiểu thái giám ở tầng đáy trong cung. Bao nhiêu người cực khổ chịu đựng nhiều năm vẫn không tìm được cơ hội phục vụ ở ngự tiền chứ nói gì đến việc hầu hạ bút mực.
Trong số những nội thị lọt vào vòng trong, chắc chỉ có Kỷ Khinh Chu và Đồ Đại Hữu là không tỏ vẻ vui mừng, cũng không để ý lắm.
Sau khi giải thích xong, Diêu Trường An đang định cho mọi người giải tán thì Đổng Đống đứng bên cạnh chợt tiến tới, nói nhỏ mấy câu bên tai ông ấy. Nghe xong, ông ấy ngẩn người, khẽ liếc nhìn Kỷ Khinh Chu trong đám người.
"Dám hỏi Vương gia tìm y có chuyện gì dặn dò vậy?" Diêu Trường An quay sang hỏi Đổng Đống.
"Chuyện này ta cũng không biết." Đổng Đống đáp: "Vương gia không nói cho ta biết chuyện mà ngài ấy muốn hỏi."
Nghe vậy, Diêu Trường An không khỏi giật thót tim.
Ông ấy hầu hạ trong cung đã nhiều năm, từng gặp đủ loại người nên tự nhận mình là một người lõi đời, có khả năng nhìn người cực đỉnh. Ông ấy rất để ý Đồ Đại Hữu, biết rõ Đồ Đại Hữu chưa đủ khôn khéo và toan tính nhưng cũng không xấu tính thủ đoạn, trông có vẻ hơi lạc loài giữa chốn thâm cung này... Nhưng ông ấy không quan tâm.
Diêu Trường An sống đến chừng này tuổi rồi, đã trải qua cuộc sống quá nhiều toan tính, thành ra lại thích một người đối đãi với người khác chân thành như Đồ Đại Hữu.
Trước đây khi Đồ Đại Hữu cầu xin ông ấy thu nhận Kỷ Khinh Chu, tuy hơi do dự nhưng cuối cùng ông ấy vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Từ trước đến nay ông ấy chưa từng có ấn tượng tốt với người có học nào. Đặc biệt là trong những năm đi theo Tiên Đế, suốt ngày phải chứng kiến cảnh ngươi lừa ta gạt trên chốn quan trường khiến ông ấy cảm thấy những người biết tí chữ kia rặt một đám ra vẻ ta đây chứ bản chất toàn kẻ tàn nhẫn bạc tình.
Không ngờ Kỷ tiểu công tử mới vào cung được mấy ngày ngắn ngủi đã đụng phải Nhiếp Chính Vương rồi.
"Kỷ Khinh Chu, qua đây." Diêu Trường An gọi.
Kỷ Khinh Chu nhìn thấy Đổng Đống từ lúc nãy rồi nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Nghe tiếng gọi, y lập tức tiến về phía Diêu Trường An.
"Ngươi là Kỷ... Khinh Chu à?" Đổng Đống ngớ người khi thấy thiếu niên trước mặt.
Nguyên nhân chỉ đơn giản là vì tuy đang mặc trang phục nội thị bình thường nhưng vẻ ngoài và khí chất của thiếu niên này vẫn khiến người ta phải trầm trồ. Ngay cả một người xưa nay chưa từng để ý đến vẻ ngoài của các thiếu niên như Đổng Đống cũng không khỏi mất hồn.
"Sao mặt ngươi tái mét vậy?" Đổng Đống liếc thấy mặt mày thiếu niên tái nhợt nên hỏi.
Sau khi hỏi xong, hắn ta mới nhận ra hình như có gì đó sai sai. Nhưng nghĩ lại thì Kỷ tiểu công tử là hài tử của sư phó của Vương gia nhà hắn ta kia mà, hắn ta hỏi vậy cũng là quan tâm thay Vương gia nhà mình.
Kỷ Khinh Chu chưa kịp lên tiếng, Diêu Trường An đã trả lời thay: "Trước đó y chịu khổ trong thiên lao, trong khoảng thời gian ngắn chưa khoẻ lại. Hôm qua lại phạm sai làm bị sư ca dạy dỗ lần nữa."
Nghe vậy, Đổng Đống không hỏi thêm nữa mà chỉ nói với Kỷ Khinh Chu: "Ngươi đi theo ta."
Kỷ Khinh Chu hơi khom lưng chào một cái rồi theo chân Đổng Đống tới ngự thư phòng.
Trong ngự thư phòng, Lý Trạm đang ngồi trước án lật xem sổ con.
Đổng Đống đưa Kỷ Khinh Chu đến trước án, nhẹ giọng bẩm báo một tiếng rồi tự giác lui qua một bên.
"Sao ngươi lại vào cung?" Giọng nam nhân vang lên nghe có vẻ hơi lạnh lùng.
Kỷ Khinh Chu sững người, chốc lát sau mới đáp: "Nơi đày ải là ở Bắc Cương. Nô tài sợ khó sợ khổ ạ."
Không cần hỏi cũng biết Nhiếp Chính Vương lấy danh nghĩa học trò của Thái phó để hỏi. Áp lực đè nặng trong lòng Kỷ Khinh Chu vơi đi một nửa. Y biết một khi Nhiếp Chính Vương hỏi câu này thì hơn nửa là hắn đã tin lời Cao Lương nói, nếu không hôm nay hắn sẽ không đến đây để hỏi mà là để thẩm vấn.
"Nếu ngươi cây ngay không sợ chết đứng thì sao phải xấu hổ không dám gặp ai?" Lý Trạm lại hỏi.
"Vương gia..." Kỷ Khinh Chu do dự lựa lời rồi hỏi: "Hôm nay người gọi nô tài đến đây là để răn dạy nô tài thay tiên phụ ạ?"
Thiếu niên vừa dứt lời đã cảm nhận được một tầm mắt cố định trên người mình. Y hơi cúi đầu nên không nhìn thấy đối phương, có điều vẫn nhận ra hắn đặt quyển sổ con trong tay xuống, sau đó đứng dậy đi về phía mình.
Không lâu sau, một luồng áp lực khiến người ta rùng mình ập tới. Chỉ trong giây lát, vạt áo màu đen thêu hoa văn ẩn xuất hiện trong tầm mắt y. Kỷ Khinh Chu còn ngửi được cả mùi gỗ lành lạnh trên người hắn nữa. Lồng ngực y căng thẳng, cảnh tượng xảy ra ở Phụng Tiên các đêm hôm đó chợt ùa về trong đầu y.
Đêm đó dòng suy nghĩ của Kỷ Khinh Chu quá hỗn loạn, sau đó cũng chỉ cảm nhận được cơn đau tê tái trên người, cảm xúc nóng cháy thiêu đốt cả cơ thể và mùi gỗ lành lạnh thoang thoảng trong hơi thở.
Lý Trạm hơi cúi đầu nhìn thiếu niên thấp hơn mình nửa cái đầu trước mặt.
Hắn thấy rõ hai bàn tay thon dài đang buông thõng bên người của y vô thức siết chặt lại, mặt mày tái nhợt, trông yếu ớt đến mức có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
"Ngươi..." Lý Trạm cất lời, giọng điệu không nghe ra cảm xúc. Hồi lâu sau hắn mới nói hết câu: "Hôm qua ngươi trốn tới Phụng Tiên các là để tránh bổn vương à?"
"Vương gia thứ tội." Kỷ Khinh Chu hít một hơi thật sâu rồi lui về phía sau bước, lại vén áo lên quỳ xuống trước mặt hắn.
Hành động này của y quá bất ngờ nên động tới vết thương ở chỗ bí ẩn nhất trên người. Y không nhịn được mà hít sâu một hơi.
"Ngươi bị thương à?" Lý Trạm hỏi.
"Vương gia, Diêu tổng quản nói hôm qua y tự ý đổi ca trực nên bị phạt." Đổng Đống giải thích giúp y.
Lý Trạm nhìn chằm chằm thiếu niên chốc lát rồi nói: "Đứng lên đi."
Nghe vậy, Kỷ Khinh Chu gắng gượng chống người dậy, cố gắng không để hắn nhìn ra mình bị thương ở đâu.
"Huynh trưởng ngươi đã đến vùng lưu đày an toàn, nhờ bổn vương báo bình an cho ngươi." Lý Trạm dừng những suy nghĩ miên man trong đầu, thản nhiên nói.
Thấy vẻ mặt thiếu niên thay đổi, hắn khẽ thở dài, lại bổ sung: "Đi xuống đi, sau này ngươi... Tự liệu mà làm."
Nghe hắn nói thế, áp lực cuối cùng trong lòng Kỷ Khinh Chu biến mất hẳn. Y biết tạm thời mình đã vượt qua cửa ải này.
Nhưng vết thương trên người y và việc y xuất hiện ở Phụng Tiên các quá trùng hợp, chưa chắc Nhiếp Chính Vương không nghi ngờ gì y. Nếu muốn đối phương hoàn toàn không nghi ngờ mình nữa thì e rằng chỉ chuyện này thôi chưa đủ.
Có điều trước mắt Kỷ Khinh Chu không nghĩ ra cách nào khác.
May mà Nhiếp Chính Vương vẫn còn nể chút tình xưa với Kỷ Thái phó, nếu không chắc chắn hắn sẽ không khách sáo như vậy.
Bây giờ Kỷ Khinh Chu chỉ hy vọng khoảng thời gian tiếp theo đừng có biến cố gì xảy ra nữa. Tốt nhất là cho qua chuyện này luôn đi.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, mọi chuyện dần phát triển theo hướng Kỷ Khinh Chu không thể khống chế được.
Trong một ngôi nhà nào đó ở Kinh Thành, một nam nhân trung niên để râu tay cầm một chuỗi tràng hạt, cách đó không xa là một nam nhân khác mặc võ phục, hai tay buông thõng đứng thẳng người.
"Nhiếp Chính Vương của chúng ta nóng tính thế mà vẫn có thể nhẫn nhịn không ra tay à?" Nam nhân trung niên cười khẩy mỉa mai.
"Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện thâm cung, cũng chẳng có tâm phúc nào trong đó. Vậy nên hắn chỉ có thể điều tra được tiểu thái giám đang làm nhiệm vụ thôi, nếu tiếp tục điều tra thì chắc chắn chuyện này sẽ lộ ra ngoài. Đường đường là Nhiếp Chính Vương thế mà lại có một đêm tình với nội thị trong Phụng Tiên các. Nếu chuyện này bị lộ thì chắc chắn đám quan lại sẽ dâng sổ con ngập cả ngự thư phòng." Nam nhân mặc võ phục nói.
Nam nhân trung niên khẽ cười: "Hắn đã có ý định bưng bít chuyện này thì chúng ta đành thả chút tiếng gió thay hắn vậy."
"Vâng." Một người khác chắp tay với ông ta sau đó lui ra khỏi phòng.