Lời đồn liên quan đến Phụng Tiên các càng ngày càng lan xa, cuối cùng còn lộ liễu hơn cả mấy chuyện giường chiếu.

Sóng gió mà lời đồn này tạo ra nhanh chóng ảnh hưởng đến triều đình. Ngày thượng triều tiếp theo, đám quan lại liên tục dùng những lời lẽ tức giận để nhằm vào lời đồn nô tài Nội Thị ty không biết chừng mực ý tứ, còn ngầm xỉa xói thống lĩnh cấm quân cai quản không nghiêm. Dù sao thì một trong hai nhân vật chính trong lời đồn cũng là thị vệ.

"Vương gia, thứ cho thần to gan." Một vị quan mặt đầy chính trực nói: "Hiện tại bệ hạ vẫn còn tấm bé, chưa nhận thức được bầu không khí trong thâm cung sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến nền tảng lập quốc. Nếu đám người trong Nội Thị ty tiếp tục coi thường kỷ cương thì e rằng sớm muộn gì Kinh Thành cũng trở nên hỗn loạn."

Lý Trạm ngẩng đầu nhìn vị quan vừa phát biểu kia. Tuy hắn chỉ nhìn chứ không lên tiếng nhưng vẫn khiến ông ta vô thức co đầu rụt cổ.

Vị quan kia cũng rất bực mình. Hồi trước Nhiếp Chính Vương là một người khoan dung độ lượng, chẳng hiểu sao lần hồi kinh này lại trở nên lạnh lùng hơn trước. Rõ ràng hắn chỉ liếc nhìn ông ta chứ không hề tỏ thái độ gì, thế mà ông ta vẫn có cảm giác như mình vừa nói sai.

"Đáng lẽ phải quản lý nghiêm đám nô tài Nội Thị ty này từ lâu rồi."

"Hôm nay nội thị dám thông dâm với thị vệ, vậy có phải ngày mai bọn chúng to gan thông đồng làm chuyện xấu với người ngoài luôn không?

"Phụng Tiên các vốn là nơi thờ cúng bài vị Tiên Đế. Sao bọn chúng dám đến đó làm chuyện vô liêm sỉ như vậy chứ?"

"Có khi còn thông dâm với nhiều người nữa cơ. Thần nghe nói không chỉ một thị vệ dính dáng đến chuyện này. Nói thật, không biết có bao nhiêu thị vệ làm nhiệm vụ tuần tra đêm đó có mặt trong chuyện này."

"Ngay cả chuyện tụ tập dâm loạn cũng làm được thì còn ra thể thống gì nữa!"

Lý Trạm đứng nghe đám quan lại bàn tán mà mặt đen như đít nồi.

Đổng Đống đứng bên cạnh lén liếc nhìn Vương gia nhà mình, cứ sợ hắn nghe được những lời đồn đãi càng ngày càng quá đáng kia rồi tức giận rút đao chém người.

May mà Lý Trạm còn chưa kịp lên tiếng, thống lĩnh cấm quân Cố Nhất Hằng đứng gần đó đã mất bình tĩnh trước.

"Các vị cứ nói trong cấm quân mà ta quản lý có kẻ thông dâm với thị vệ mà sao chẳng thấy ai đưa ra bằng chứng gì nhỉ?" Cố Nhất Hằng cả giận nói: "Dám hỏi các vị có biết nội thị ngày đó gian dâm với kẻ khác ở Phụng Tiên các là ai không? Thị vệ làm xằng làm bậy kia là ai? Nếu các vị có thể nói rõ họ tên thì Cố mỗ sẽ lập tức ra lệnh bắt kẻ đó lại ngay. Nếu có chứng cứ xác thực chỉ rõ thành viên trong cấm quân làm ra chuyện xấu xa cỡ này, Cố mỗ sẽ đích thân giương đao chém đầu đồ khốn đó!"

Đám quan lại này nào biết ai là tội phạm đâu? Phiên bản mà họ nghe được là có mười mấy người gian díu với nhau lận, đừng nói người trong cuộc, ngay cả người lan truyền lời đồn họ cũng chẳng biết là ai. Vậy nên khi bị Cố Nhất Hằng chất vấn, cả đám nghẹn họng không trả lời được.

"Việc điều tra vụ án và bắt kẻ phạm tội tự có hình bộ lại bộ và Thận Hình ty làm. Cố Thống lĩnh không cần phải sốt ruột làm gì." Một người mở miệng chống chế.

"Các ngươi chỉ thẳng vào mặt Cố mỗ vu oan mà không cho Cố mỗ đứng lên chất vấn mấy câu à?" Dù sao Cố Nhất Hằng cũng làm lính, vốn ghét cay ghét đắng đám quan lại chỉ biết ra oai bằng miệng này lâu lắm rồi. Chuyện lần này là một chuyện đáng xấu hổ, lại liên quan đến cấm quân nên còn lâu hắn ta mới im lặng chịu thiệt. Hắn ta lập tức quỳ xuống trước mặt tiểu Hoàng Đế và Nhiếp Chính Vương, khẳng khái hùng hồn nói:: "Thần cầu xin bệ hạ và Vương gia trả lại trong sạch cho cấm quân."

Nói xong, hắn ta dứt khoát dập đầu xuống đất, mạnh đến nỗi máu tươi từ trán chảy thành dòng xuống mặt, trông có hơi đáng sợ. Tiểu Hoàng Đế Lý Tùng năm nay mới năm tuổi, trước giờ chưa từng thấy cảnh máu me như vậy bao giờ. Cậu bé ngớ người nhìn khuôn mặt đầy máu của Cố Nhất Hằng, sau đó mếu máo khóc oà lên.

Cố Nhất Hằng: ...

Lý Trạm: ...

Văn võ bá quan: ...

Cuối cùng trận tranh cãi kết thúc bằng tiếng khóc ầm ĩ của tiểu Hoàng Đế Lý Tùng.

Sau khi bãi triều, Lý Tùng ôm chặt Lý Trạm không chịu buông tay, khóc đến nỗi mặt toàn nước mắt nước mũi.

Lý Trạm cũng không giỏi dỗ hài tử nên chỉ biết bế tiểu Hoàng Đế, dỗ mãi chẳng thấy chút tác dụng gì.

"Không được khóc nữa!" Hồi lâu sau, hắn đặt tiểu Hoàng Đế xuống đất rồi nghiêm mặt quát.

Tiểu Hoàng Đế ngớ người, thế mà lại nín khóc thật.

"Hôm nay để bệ hạ tự chọn tuỳ thị theo hầu." Lý Trạm quay lại dặn dò Đổng Đống.

Đổng Đống ngẩn ra, không khỏi hỏi lại: "Không dùng đề văn của Lư tiên sinh làm chuẩn nữa ạ?"

"Chỉ là tuỳ thị giúp bệ hạ học hành thôi chứ có phải chọn trạng nguyên đâu?" Lý Trạm mất kiên nhẫn nói. Hắn thật sự rất sợ đến lúc đó tiểu Hoàng Đế không thích người được chọn, những lúc quan trọng ngay cả việc dỗ dành hài tử cũng không làm được thì thật chẳng biết được tích sự gì.

Tiểu Hoàng Đế khóc lâu cũng mệt, thấy Lý Trạm bận rộn đọc sổ con thì sáp lại gần.

Lý Trạm vừa quay đầu sang đã bắt gặp một đôi mắt tròn xoe nhìn mình, hốc mắt còn hơi đỏ, trông đầy đáng thương.

Tim hắn như tan ra, bèn đưa tay bế tiểu Hoàng Đế lên chân mình ngồi.

Tiểu Hoàng Đế nhìn sổ con trước mặt, nhăn mặt nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên mở miệng hỏi: "Hoàng thúc, thông dâm nghĩa là sao?"

Nghe vậy, bàn tay đang cầm bút chu sa của Lý Trạm chợt cứng lại, vẻ mặt hết sức phức tạp.

Cuối cùng hắn hít một hơi thật sâu rồi nói với Đổng Đống: "Lúc chọn tuỳ thị cho bệ hạ nhớ chọn người nào biết ăn nói và có chừng mực ấy."

Tiểu Hoàng Đế đang trong độ tuổi thấy cái gì cũng tò mò, thỉnh thoảng lại hỏi mấy câu không thể giải thích được. Vậy nên phải tìm cho cậu bé một nội thị có thể trả lời các câu hỏi đó mà không đến mức ăn nói lung tung. Nếu không lỡ dạy hư tiểu Hoàng Đế thì làm sao bây giờ?

Đổng Đống lặng lẽ ghi nhớ yêu cầu chọn tuỳ thị cho bệ hạ: Phải là người bệ hạ thích, biết chừng mực, biết ăn nói!

Chuyện diễn ra trong buổi thượng triều hôm nay nhanh chóng lan truyền khắp Nội Thị ty.

Trước giờ đám nội thị luôn thích hóng chuyện, chưa bao giờ chê lớn chuyện, không ngờ cuối cùng mình lại trở thành một nhân vật trong lời đồn.

Nếu quan lại chỉ độc miệng tấu lung tung thì Nhiếp Chính Vương sẽ thật sự muốn chỉnh đốn lại Nội Thị ty. Như vậy chắc chắn ít nhiều gì bọn họ cũng sẽ bị liên lụy. Nhất thời nội thị nào cũng thấp thỏm lo sợ, vừa cầu cho đám quan lại kia câm miệng vừa cầu nội thị trong lời đồn kia bại lộ và phải đền đúng tội, tránh việc mình bị kéo vào chuyện này.

Ngay cả khi không làm nhiệm vụ, Đồ Đại Hữu cũng có cách nghe ngóng được bằng hết những lời đồn trong cung.

Sau khi bãi triều, đám nội thị dưới tay hắn ta lập tức về thuật lại chuyện diễn ra trên triều hôm nay cho hắn ta biết. Nghe xong, vẻ mặt Đồ Đại Hữu trở nên nghiêm nghị. Hắn ta ý thức được rằng càng ngày chuyện này càng khó giải quyết, nếu không nghĩ được cách hay thì e rằng chẳng ai cứu nổi Kỷ Khinh Chu nữa.

Một khi mọi chuyện bại lộ, chắc chắn Nhiếp Chính Vương sẽ không thể vì một Kỷ Khinh Chu mình không có tình cảm mà nhận hết mọi lỗi lầm về phía mình, giúp y né tránh lời buộc tội của văn võ bá quan được. Đó là chuyện bất khả thi!

May mà lời đồn không chỉ mặt gọi tên ai, có khi ngay cả Nhiếp Chính Vương cũng không dám chắc người đêm đó là Kỷ Khinh Chu.

"Chắc chắn sẽ có cách." Đồ Đại Hữu lẩm bẩm.

Kỷ Khinh Chu nói: "Ta suy nghĩ cẩn thận rồi, chuyện này không có cách giải quyết nào ổn cả. Chúng ta hoàn toàn không biết kẻ đứng sau tung tin đồn còn nắm được thông tin gì... E rằng ngay cả Nhiếp Chính Vương cũng bó tay. Chúng ta chỉ là hai nội thị nhỏ bé, sao có thể xoay chuyển cục diện được?"

"Nhưng chúng ta cũng phải làm gì đó chứ?" Đồ Đại Hữu nói.

"Ngươi đừng nhúng tay vào chuyện này." Kỷ Khinh Chu dặn dò: "Hôm nay sau khi chọn tùy thị xong, ta sẽ đi cầu kiến Nhiếp Chính Vương..."

Đồ Đại Hữu kêu lên: "Ngươi bị điên à?"

"Thay vì để bọn họ tìm ra rồi kéo đi thị chúng chịu hết mọi nhục nhã, ta tự khai luôn cho dứt khoát." Kỷ Khinh Chu đáp.

Nghe vậy, biểu cảm trên mặt Đồ Đại Hữu trở nên phức tạp: "Ta có cách, nếu chưa đến đường cùng thì ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ."

"Ngươi muốn làm gì?" Kỷ Khinh Chu hỏi: "Việc đã đến nước này, ngươi mà tiếp tục mạo hiểm vì ta là sẽ bị cuốn vào đấy."

Đồ Đại Hữu đột nhiên cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Kỷ Khinh Chu xoa xoa rồi xoay người dứt khoát rời đi thật nhanh. Kỷ Khinh Chu nhìn theo bóng lưng hắn ta, muốn đuổi theo nhưng Đồ Đại Hữu đi quá nhanh, mới chớp mắt đã khuất bóng.

Sau giờ ngọ là giờ thi văn chọn tùy thị. Kỷ Khinh Chu cất bước đi tới cung Thục.

Mãi đến khi sắp đến giờ bắt đầu, Đồ Đại Hữu mới vội vàng chạy tới.

Thấy hắn ta bình yên vô sự trở lại, Kỷ Khinh Chu mới thở phào nhẹ nhõm.

Đồ Đại Hữu nhướng mày cười nhẹ với y, trông có vẻ như trong lòng đã có kế hoạch.

Đề thi văn là do Lư Đình Ý ra. Mỗi người được phát một tờ giấy trắng để làm bài thi.

Tuy trước đây Kỷ Khinh Chu từng luyện thư pháp nhưng chỉ có thể coi như là viết được ngay ngắn mà thôi, thật sự không hề xuất sắc. Hơn nữa dù sao y cũng là người hiện đại nên đáp án viết ra luôn rành mạch rõ ràng, hôm nay lòng còn đầy tâm sự, chẳng có tâm trạng nào mà thi thố nên hầu như toàn là viết lung tung đối phó cho qua.

Đợi đến khi mọi người nộp bài xong, Lư Đình Ý mới ngồi xuống một bên chấm thi tại chỗ.

Kỷ Khinh Chu nhấp nhổm không yên, liên tục nhìn về phía Đồ Đại Hữu. Y cứ cảm thấy trạng thái Đồ Đại Hữu hơi khác thường.

Bên kia, Đổng Đống nghe nói các nội thị đã nộp bài nên dẫn tiểu Hoàng Đế tới.

Vương gia nhà hắn ta đã dặn dò, hắn ta không dám qua loa tắc trách. Hôm nay, dù thế nào đi chăng nữa hắn ta cũng phải chọn cho tiểu Hoàng Đế một tùy thị hợp ý.

Không ngờ Đổng Đống vừa mới bước vào cửa cung Thục đã thấy một tiểu thái giám cuống cuồng chạy tới, sau đó quỳ sụp xuống trước mặt mình. Tiểu Hoàng Đế bị hành động bất ngờ của tiểu thái giám dọa sợ hết hồn. Đổng Đống lập tức mắng: "Có chuyện gì mà ngươi hoảng lên vậy hả?"

"Đổng đại nhân tha tội... Dám hỏi Vương gia còn ở trong cung không ạ?" Nội thị kia vội hỏi.

"Ngươi tìm Vương gia làm gì?" Đổng Đống hỏi lại.

Gương mặt nội thị kia cực kỳ hoảng loạn: "Tìm... Tìm được người thông dâm với nội thị ở Phụng Tiên các rồi!"

"Cái gì?" Nghe vậy, vẻ mặt Đổng Đống thay đổi, tâm trạng trở nên nặng nề. Hắn ta vội vàng xoay người vọt thẳng về phía ngự thư phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play