Sau bữa tối, Diệp Thiểm Thiểm lại lao vào thư phòng, sau bốn giờ vận dụng hết công suất não bộ, cuối cùng cậu cũng đã sắp xếp xong tài liệu.
Cậu đặt tất cả tài liệu vào một cái USB, đứng tại chỗ nhảy nhót vài cái, rồi vui vẻ mở cửa thư phòng của Cung Việt, đứng ở cửa ra hiệu bằng tay chân hỏi hắn có đang mở video hay giọng nói không.
Nhìn ngôn ngữ cơ thể trừu tượng của cậu, Cung Việt lại kỳ diệu hiểu được ý nghĩa, hắn nhìn lại màn hình máy tính: "Hôm nay đến đây thôi, sáng mai nộp báo cáo chi tiết cho Easter." Sau đó liền dứt khoát tắt cửa sổ video.
Diệp Thiểm Thiểm nghe rõ, thấy Cung Việt nhìn lại, cậu rất tự giác đi tới: "Anh xem anh xem, thần khí vô địch của em đã rèn xong rồi!"
Vừa nói vừa "bốp" một tiếng đặt USB lên bàn, mặt mày hớn hở: "Có thần khí này rồi, anh không cần lo cấp dưới bắt nạt anh vì anh không nhận ra họ nữa." Giọng điệu và hành động của cậu, rất giống người bán USB trong quảng cáo trên TV.
Bắt nạt? Cung Việt nghi ngờ động từ này, nhưng không hỏi ra, chỉ nhìn USB hỏi: "Bên trong là tài liệu cậu nói trước đó?"
"Đúng vậy, vất vả lắm mới sắp xếp xong, não muốn hỏng luôn rồi." Nói xong liền đổi giọng nghiêm túc: "Xin gửi lời chia buồn sâu sắc nhất tới các tế bào não đã hy sinh trong gần mười tiếng đồng hồ của em." Cậu nói xong, đôi mắt nhìn Cung Việt, chớp chớp, hàng mi dài, trông rất giống búp bê.
Cung Việt chậm rãi hiểu được hàm ý trong đó, nói ngắn gọn: "Ừ, chia buồn."
Lúc này Diệp Thiểm Thiểm mới hài lòng, cúi người trực tiếp cắm cổng kết nối vào máy tính của Cung Việt: "Anh mở ra xem thử nhé?" Giọng điệu hoàn toàn là đang dâng bảo vật.(App T-Y-T)
Cung Việt làm theo, phát hiện bên trong có rất nhiều thư mục được phân loại rõ ràng. Có tình hình và nguyên nhân thay đổi nhân sự cấp cao trong gần bốn năm, cũng có các dự án mua lại, còn có các ngành nghề mà tập đoàn Cung thị tham gia, một phân tích tổng thể trong gần bốn năm, thậm chí còn có dự đoán cho hai năm tới. Hắn nhanh chóng lướt qua một lượt, càng xem càng kinh ngạc. Hắn dám chắc, cho dù cho Easter một tuần, cũng không thể làm ra được thứ tương tự.
Lúc này, Cung Việt đột nhiên nghĩ, tại sao trước đây mình lại để Diệp Thiểm Thiểm đi làm diễn viên, mà không vào Cung thị? Câu hỏi này bản thân hắn không thể trả lời, vì vậy, hắn lựa chọn hỏi thẳng.
Diệp Thiểm Thiểm vốn đang đứng bên cạnh chờ Cung Việt xem xong để được khen thưởng, kết quả bị hỏi câu này, nhất thời hơi sững sờ, nghĩ một lúc mới nói: "Bởi vì em không hiểu về cảm xúc của con người lắm, cũng không giỏi giao tiếp và chung sống với người khác. Làm diễn viên thì cần phải nghiền ngẫm cảm xúc của nhân vật, có thể giúp em hiểu thêm chút ít, hơn nữa diễn viên cũng sẽ gặp được nhiều kiểu người khác nhau."
Cậu hơi đau đầu về cách trả lời câu hỏi này, cuối cùng mắt cậu sáng lên, nhớ ra điều gì đó: "Nhưng mà trước đây anh đã nói, nếu em làm diễn viên mà vui vẻ, thì cứ làm đi."
Dùng lời của Cung Việt để trả lời câu hỏi của Cung Việt, cảm thấy mình thật thông minh!
Nghe câu cuối cùng, tay Cung Việt khựng lại, hắn dời mắt khỏi những dòng chữ dày đặc trên màn hình, nhìn sang Diệp Thiểm Thiểm bên cạnh, sắc mặt dần dịu đi đôi chút: "Vậy cậu làm diễn viên có vui không?"
Diệp Thiểm Thiểm cảm thấy chủ đề hôm nay rất nhảy vọt, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Vui ạ." Cậu thích thử những điều mới mẻ, thích ngắm nhìn thế giới mới lạ này.
"Ừ, tốt." Cung Việt chú ý tới ánh mắt của đối phương nhìn mình, đột nhiên nhận ra, đối với Diệp Thiểm Thiểm, có lẽ hắn là chỗ dựa duy nhất trên thế giới này. Nếu hắn yêu cầu Diệp Thiểm Thiểm đến bên cạnh làm việc, chắc chắn đối phương sẽ không từ chối.
Nhưng, cậu sẽ vui vẻ sao? Làm việc cho mình, làm việc cho Cung thị, mỗi ngày vùi đầu vào công việc phức tạp và các mối quan hệ phức tạp, sẽ vui vẻ sao? - Câu trả lời là phủ định. Diệp Thiểm Thiểm có sự tò mò và ham học hỏi gần như giống trẻ con, có lẽ một con kiến dưới gốc cây, còn hấp dẫn cậu hơn cả báo cáo tài chính và đô la Mỹ.
Khoảnh khắc này, Cung Việt và chính mình trước khi mất trí nhớ có cùng một suy nghĩ: "Làm những việc khiến cậu ấy vui vẻ, là đủ rồi."
"Hả?" Diệp Thiểm Thiểm không biết có phải do mất trí nhớ mà ngay cả chức năng ngôn ngữ của Cung Việt cũng bị ảnh hưởng hay không, cuộc trò chuyện rời rạc này luôn khiến cậu cảm thấy kỳ lạ.
Phát hiện vẻ mặt Diệp Thiểm Thiểm rối rắm, Cung Việt chỉ vào USB: "Muộn rồi, cậu đi nghỉ đi, tôi xem xong rồi sẽ ngủ."
Diệp Thiểm Thiểm cảm thấy tâm tư của kim chủ thật khó đoán, cậu lười nghĩ tiếp nên gật đầu chuẩn bị đi ngủ. Nhưng đi được vài bước, cậu bỗng lùi lại, Cung Việt ngẩng lên, hỏi cậu: "Sao vậy?" Giọng điệu rất kiên nhẫn. ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Anh còn chưa khen em mà." Giọng điệu cực kỳ đương nhiên.
Cung Việt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, khẽ nhếch khóe miệng, dưới ánh đèn, ánh mắt lại trở nên dịu dàng lạ thường. Chỉ thấy hắn đứng dậy, đưa tay đặt lên mái tóc mềm mại của Diệp Thiểm Thiểm, nhẹ nhàng xoa xoa: "Thiểm Thiểm rất giỏi, mau đi ngủ đi, ngủ ngon."
Vì vậy, mãi cho đến khi đi tới cửa phòng ngủ chính, Diệp Thiểm Thiểm vẫn còn trong trạng thái mơ màng - hình như lúc nãy Cung Việt cười? Thật sự cười rồi! Mặc dù độ cong không rõ ràng, nhưng vạn năm mới thấy một lần luôn đấy! Hơn nữa, đầu óc hắn không có hỏng thật sao? Sao Cung Việt lại nói chuyện dịu dàng như vậy!
Nhất định là đầu bị hỏng thật rồi!
Đối diện với cửa phòng ngủ, Diệp Thiểm Thiểm ngây ngốc sờ sờ đỉnh đầu, cảm giác như vẫn còn lưu lại nhiệt độ.
Vậy, đây chính là cái gọi là xoa đầu trong truyền thuyết sao? Đã quá, lần sau cho Cung Việt xoa tiếp!
Đợi Cung Việt xem xong tài liệu Diệp Thiểm Thiểm sắp xếp, đã là ba giờ sáng. Hắn dựa vào lưng ghế, đưa tay xoa xoa mi tâm, cảm thấy hơi mệt mỏi. Hắn tắt máy tính, ra khỏi thư phòng, vừa bước vào phòng ngủ chính, bước chân hắn theo bản năng dừng lại.
Trong phòng ngủ không tối đen như mọi đêm, ở đầu giường, có một chiếc đèn ngủ màu ấm áp vẫn lặng lẽ sáng. Và trên chiếc giường lớn vốn dĩ trống không, có một hình vòng cung nổi bật, nếu lắng nghe kỹ, còn có thể nghe thấy tiếng thở đều đều.
Là Diệp Thiểm Thiểm.
Cung Việt đứng tại chỗ khoảng ba bốn phút mới bước tiếp, mặc dù trên sàn có trải thảm, nhưng hắn vẫn theo bản năng bước nhẹ nhàng.
Đóng cửa phòng vệ sinh, Cung Việt bật đèn, quả nhiên nhìn thấy trên giá đỡ phía trên bồn rửa mặt đã có thêm nhiều thứ hắn hoàn toàn xa lạ. Đồ của hắn có màu sắc rất đơn điệu, chủ yếu là vì hắn thường chỉ chú trọng giá trị sử dụng của đồ vật, không quá quan tâm đến màu sắc và kiểu dáng, nên từ trước đến nay đồ của hắn cơ bản đều là loại đơn sắc tối giản.
Nhưng bên cạnh cốc súc miệng màu trắng của hắn, lại đặt một chiếc cốc hình con ếch màu xanh lá cây, bên trong có một bàn chải đánh răng màu xanh nhạt, trên đó còn có vết nước mờ mờ, rõ ràng chủ nhân của bàn chải đánh răng mới sử dụng không lâu.
Tương tự, bên cạnh khăn tắm bông Ai Cập màu trắng tinh của hắn, có thêm một chiếc khăn màu vàng kim in hình động vật hoạt hình - tai nhọn, mắt tròn, là con vật gì?
Chỉ từ vài thứ trước mắt này, Cung Việt cơ bản có thể phán đoán được sở thích và khuynh hướng của Diệp Thiểm Thiểm - tất cả những thứ có màu sắc sặc sỡ, có nét thú vị đặc biệt.
Hắn bình tĩnh lấy chiếc khăn màu trắng của mình từ bên cạnh chiếc khăn vàng kim hoạt hình, lau khô nước trên mặt, rồi đặt lại chỗ cũ. Lúc bước ra khỏi phòng vệ sinh, Cung Việt thầm nghĩ mình có thể quen với cách sống như vậy.
Cung Việt nhẹ nhàng không một tiếng động vén chăn lên, Diệp Thiểm Thiểm không bị đánh thức, vẫn ngủ rất say. Cung Việt nằm lên giường, cơ thể hơi mệt mỏi mới thực sự thả lỏng. Đúng lúc này, Diệp Thiểm Thiểm đột nhiên xoay người, cơ thể vừa mới mềm ra của Cung Việt lập tức căng cứng.
Qua gần một phút, Diệp Thiểm Thiểm không có động tĩnh gì nữa, toàn thân hắn mới thả lỏng trở lại.
Vì Diệp Thiểm Thiểm đổi tư thế ngủ, khoảng cách giữa hai người gần hơn, tiếng thở của đối phương vang lên bên tai hắn, thỉnh thoảng còn có thể cảm nhận được luồng khí lướt qua, hắn thậm chí có thể nghe ra nhịp thở của từng giây.
Cung Việt trong bóng tối nhìn về phía Diệp Thiểm Thiểm, cuối cùng khẽ thở dài, mò mẫm nắm lấy tay Diệp Thiểm Thiểm rồi mới nhắm mắt lại.
Hắn tự nhủ, mình chỉ là hy vọng ban đêm cậu ấy đừng nằm mơ nữa thôi.
Ngày hôm sau, Diệp Thiểm Thiểm ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy.
Phát hiện Cung Việt đã không còn trên giường từ lâu, cậu rất vui vẻ nheo mắt, lăn qua lăn lại trên giường lớn rất nhiều lần, ngồi dậy ôm chăn ngáp một cái, rồi vừa ngân nga vừa đi rửa mặt.
Mỗi ngày không cần đi học, không cần thi cử, không cần làm bài tập, thật là thoải mái và vui vẻ!
Mặc quần áo xong, Diệp Thiểm Thiểm vừa ngân nga vừa đi xuống lầu, vô cùng kinh ngạc phát hiện Cung Việt vậy mà vẫn chưa ra khỏi nhà, rõ ràng đã chín giờ rồi - đã xảy ra chuyện gì, chuyện gì mà lại khiến người cuồng công việc trì hoãn giờ làm việc!
Cậu đầy lòng tò mò tiến lại gần, chớp chớp mắt nhìn Cung Việt.
Tiếp theo, Cung Việt nhanh chóng giải đáp thắc mắc của cậu: "Đây là những bài học và bài tập cậu cần bổ sung trong hai ngày nay, hôm nay tôi rất bận, nên bài kiểm tra sẽ do Hawke giám sát, sau đó bài làm sẽ được gửi đến văn phòng của tôi, tôi sẽ tự mình chấm."
Nói xong, hắn nhận lấy một tờ giấy trắng từ tay quản gia Hawke, trên đó viết đầy chữ tiếng Anh, nét chữ rất quen thuộc, chính là của Cung Việt.
Khoảnh khắc này, trời đất sụp đổ.
Diệp Thiểm Thiểm bị "danh sách học tập" trấn áp cả người lẫn hồn tại chỗ, trong lòng gào khóc, ủa đã bảo là mất trí nhớ cơ mà? Đã bảo là một ngày tươi đẹp cơ mà? Đã bảo là đi làm muộn cơ mà... Sao anh vẫn chưa đi...
Tuy nhiên, cậu cũng chỉ dám gào thét trong lòng, mình không thể khiêu khích uy nghiêm của Đại ma vương Cung Việt được.
Cung Việt nói xong, cầm lấy cặp tài liệu chuẩn bị ra ngoài. Đi đến cửa, lại đột nhiên dừng bước.
Diệp Thiểm Thiểm lòng đầy nước mắt nhìn bóng lưng Cung Việt, vô cùng mong đợi có thể nghe được từ miệng đối phương những lời như "Vừa rồi tôi chỉ đùa thôi, không cần coi là thật".
Tuy nhiên, thứ cậu nghe thấy lại là: "Tối nay đợi tôi về, tôi sẽ giảng bài cho cậu."
Khoảnh khắc này, mọi thứ đã hóa tro tàn, nhân sinh không còn gì luyến tiếc.