Bữa trưa là món Ý. Diệp Thiểm Thiểm vốn định ăn mì tôm xào cay, kết quả bị quản gia đổi thành món mì thanh đạm hơn. Tuy cậu không hiểu tại sao lại bị đổi món, nhưng đối với đồ ăn, cậu chưa bao giờ kén chọn, cho gì ăn nấy, vô cùng dễ nuôi.

Nếm thử miếng thịt băm rưới trên mì, mắt Diệp Thiểm Thiểm sáng lên, theo thói quen múc vài miếng vào đĩa của Cung Việt: "Anh mau nếm thử đi, ngon lắm!"

Rõ ràng cậu lại quên mất, Cung Việt sau khi mất trí nhớ mới quen biết cậu chưa đầy 24 tiếng, chưa thân thiết.

Cung Việt nhìn ánh mắt thúc giục của Diệp Thiểm Thiểm, lại nhìn miếng thịt băm dính nước sốt trong đĩa. Hắn biết rõ, trên miếng thịt còn dính nước bọt của Diệp Thiểm Thiểm, khiến Cung Việt vốn có chút bệnh sạch sẽ hơi khó xử. Nhưng đối diện với nụ cười mong đợi của Diệp Thiểm Thiểm, hắn im lặng vài giây, rồi vẫn ăn miếng thịt vào miệng.

Lặng lẽ nhai vài cái, hắn hoàn toàn không để ý mùi vị thức ăn ra sao, liền nuốt xuống. Đặt dao nĩa xuống, Cung Việt dùng khăn ăn lau khóe miệng, miễn cưỡng nhận xét: "Ừm, ngon."

"Phải không phải không, em cũng thấy ngon lắm!" Được Cung Việt đồng tình, Diệp Thiểm Thiểm cười rạng rỡ hơn, lại gắp thêm vài miếng vào đĩa Cung Việt rồi mới tiếp tục ăn.

Ăn vài miếng thức ăn dính nước bọt của Diệp Thiểm Thiểm cũng quen dần, nhanh chóng ăn hết chỗ thịt băm, Cung Việt nhìn món Ý trước mặt, đều là những món hắn gần đây — không, hẳn là món hắn thích vào bốn năm rưỡi trước. Suy nghĩ vài giây, hắn đột nhiên hỏi: "Hawke, gần đây đầu bếp ở nhà mình là ai?"

"Thưa thiếu gia, là đầu bếp người Úc, ông Brown ạ."

Cung Việt gật đầu, hiểu ra— trước khi mất trí nhớ, hắn thích món Úc. Hắn liếc nhìn Diệp Thiểm Thiểm đang cuộn mì cho vào miệng, trong lòng có chỗ nào đó khẽ rung động.

Ăn xong, vài bác sĩ lại đến, vây quanh Cung Việt hỏi han và kiểm tra kỹ lưỡng. Diệp Thiểm Thiểm với tâm thế "người nhà phải tận tâm chăm sóc bệnh nhân", đứng bên cạnh nghiêm túc lắng nghe toàn bộ quá trình.

Nhưng kết luận không có gì thay đổi so với trước, kể cả não bộ, toàn thân Cung Việt sau khi kiểm tra không có vấn đề gì. Liếc nhìn vẻ mặt Cung Việt, hắn cũng đang nhìn cậu, Diệp Thiểm Thiểm theo bản năng nở nụ cười, lúm đồng tiền bên khóe miệng rất bắt mắt. Nhận được nụ cười này, Cung Việt sững người trong giây lát, rồi liền chuyển tầm nhìn.(App T-Y-T)

Diệp Thiểm Thiểm sờ sờ khóe miệng, hơi thắc mắc. Ơ, chẳng lẽ mặt mình có lỗ hổng, nếu không sao Cung Việt lại dời mắt đi?

Sau khi thảo luận, các bác sĩ xác định Cung Việt không có vấn đề gì, có thể xuất viện ngay.

Không phản đối kết quả này, Cung Việt chỉ gật đầu, rồi bảo quản gia đi làm thủ tục xuất viện.

Mọi người đi rồi, trong phòng bệnh lại chỉ còn Diệp Thiểm Thiểm và Cung Việt. Xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, Cung Việt đột nhiên hỏi Diệp Thiểm Thiểm: "Chuyện tôi gặp tai nạn xe, cậu có suy đoán gì không?"

Diệp Thiểm Thiểm đang vui vẻ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lát nữa sẽ rút lui, nghe Cung Việt hỏi vậy, cậu chớp chớp mắt: "Ồ, chuyện này à, lúc đầu em nghe Easter nói, cũng thấy hơi lạ. Cảm giác hung thủ không phải muốn mạng anh, mà có mục đích khác. Nhưng đối tượng tình nghi quá nhiều, manh mối lại hầu như không có, không thể phát huy tài năng thám tử của em được."

Nói đến vấn đề này, Diệp Thiểm Thiểm cũng rất lúng túng, cậu từng nghi ngờ, có phải tổ chức đứng sau "Kế hoạch Tạo Thần" đã tìm đến cửa hay không, nhưng cậu nhanh chóng loại trừ khả năng này, bởi vì đảo Misius là do Cung Ấu Lê tự tay kích hoạt hệ thống tự hủy để phá hủy, chỉ có một mình Diệp Thiểm Thiểm biết. Còn 'Số hiệu 111' thì đã chết trong vụ nổ đó, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy.

Trên thế giới này, đã không còn sự tồn tại của 'Số hiệu 111'.

Nghĩ theo hướng khác, nếu đối phương là kẻ thù của Cung Việt, vậy thì quá nhiều, đếm không xuể. Dù sao chi nhánh của nhà họ Cung ở Mỹ, cơ bản đã mở rộng rễ đến toàn bộ châu Mỹ, địa bàn trải rộng quá lớn, chắc chắn sẽ động chạm đến lợi ích của rất nhiều người. Kết oán kết thù gì đó, ngày nào cũng diễn ra, hồi nhỏ Cung Việt còn từng bị bắt cóc, gặp đủ loại nguy hiểm cũng không phải lần một lần hai.

"Ừm." Cung Việt gật đầu, không hỏi tiếp, mà đổi câu hỏi khác: "Gần đây tôi ở đâu?" Cung Việt có vài căn nhà ở thành phố B, thường chỉ ở căn hộ áp mái trung tâm thành phố, và một trang viên gần ngoại ô.

Vấn đề này Diệp Thiểm Thiểm rất rõ ràng: "Nửa năm gần đây đều ở trang viên nhỏ, vì đường hô hấp của anh không được thoải mái một thời gian, không khí trung tâm thành phố lại quá tệ, nên không ở nhà lớn."

Vì vậy buổi chiều, cả nhóm trở về nhà ở gần ngoại ô.

Trên thực tế, nếu xét về tổng diện tích và quy mô kiến trúc, thì "trang viên nhỏ” không hề nhỏ chút nào, cách gọi này thực chất là thói quen cá nhân của Diệp Thiểm Thiểm, cậu vẫn luôn gọi căn hộ áp mái trung tâm thành phố là "nhà lớn", bên này là "trang viên nhỏ", cũng không biết vật tham chiếu của cậu là gì. Nhưng lần đầu tiên nghe cậu nói vậy, Cung Việt cũng không gặp trở ngại gì trong việc hiểu.

Nói đến trang viên nhà họ Cung, là vào mấy chục năm trước, nhà họ Cung giàu có, trực tiếp mua hết khu đất ngoại ô này, quy hoạch thành sở hữu tư nhân. Sau đó ba của Cung Việt, Cung Dịch, đã xây dựng một tòa nhà kiểu Âu trên mảnh đất này, còn quy hoạch bãi cỏ, hồ nước và cả trường đua ngựa, khi đến Trung Quốc xử lý công việc, hoặc gặp gỡ người thân trong nước thì sẽ ở lại một thời gian ngắn.

Năm Cung Việt mười bảy tuổi, Cung Dịch qua đời đột ngột, khối tài sản khổng lồ để lại đều thuộc về Cung Việt, đương nhiên bao gồm cả trang viên này.

Tuy nhiên, mặc dù môi trường địa lý rất tốt, nhưng nơi này cách trung tâm thành phố quá xa, tắc đường cũng là vấn đề lớn, vì vậy để tiện lợi, đôi khi Cung Việt cũng ở căn hộ áp mái của tòa nhà Locker.

Bốn chiếc xe lần lượt chạy vào con đường tư nhân quanh co, hai bên cây cối xanh tươi, Diệp Thiểm Thiểm mở cửa sổ xe, hít sâu một hơi: "Vẫn là cảm giác về nhà tốt nhất, mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện thật sự rất rất khó ngửi." Khứu giác của cậu nhạy bén, nên mùi khó ngửi mà người bình thường ngửi thấy, đối với cậu phải tăng thêm vài bậc, hoàn toàn là một loại tra tấn.

Ánh mắt Cung Việt dừng lại ở lúm đồng tiền bên khóe miệng cậu trong giây lát: "Ừm." Vậy sau này không đến nữa.

Về đến nhà, thay quần áo xong Cung Việt liền vào thư phòng. Mỗi ngày đều có núi tài liệu và báo cáo tài chính dài dằng dặc chờ hắn, hắn không có thời gian để lãng phí.

Diệp Thiểm Thiểm cũng tắm rửa thay đồ, rồi mang theo mái tóc ướt sũng còn nhỏ nước đi theo quản gia Hawke dạo quanh, từ vườn hoa đến phòng khách, như cái đuôi nhỏ theo đến nhà bếp.

"Diệp thiếu muốn ăn kẹo sao?" Mái tóc hoa râm của quản gia Hawke được chải gọn gàng, đang rửa tay chuẩn bị làm món tráng miệng.

Bị nhìn thấu ý đồ, Diệp Thiểm Thiểm gãi gãi mái tóc ướt, mím môi cười ngượng ngùng. Ba phút sau, cậu ngậm cây kẹo mút vị phúc bồn tử trong miệng, quay lưng lại với quản gia Hawke làm dấu tay hình chữ V.

Không đánh mà thắng, thật tuyệt!

"À đúng rồi Diệp thiếu, tôi đã dặn người hầu đặt đồ dùng hàng ngày của cậu vào phòng thiếu gia, cậu xem còn cần bổ sung gì không?"

Diệp Thiểm Thiểm mút kẹo, nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, trả lời ú ớ: "Không cần bổ sung gì đâu." Trả lời xong, trong lòng cậu thầm nghĩ, Cung Việt vẫn chưa dám ngủ một mình sao? Thôi được rồi, vậy thì ngủ cùng hắn thêm vài ngày nữa vậy, dù sao năm đó khi mới đến thành phố B, cậu cũng ngủ cùng Cung Việt mấy tháng trời.

Gạt vấn đề này ra sau đầu, Diệp Thiểm Thiểm hùng dũng khí thế bước vào thư phòng của mình. Bởi vì trước đó cậu đã tuyên bố hùng hồn trước mặt Cung Việt, sẽ sắp xếp lại toàn bộ tư liệu lộn xộn trong hơn bốn năm qua.

Chỉ là vừa ngồi xuống ghế, nhìn thấy một chồng bài tập dày cộp đặt ngay ngắn trên bàn, tim Diệp Thiểm Thiểm liền đập thình thịch. Cậu như bị lửa đốt, nhanh chóng gói chồng bài tập lại, giấu kỹ vào khe hở của giá sách.

Hoàn thành đại nghiệp, Diệp Thiểm Thiểm đứng tại chỗ cười ngây ngô — Lợi ích đầu tiên của việc kim chủ mất trí nhớ: Không cần làm bài tập nữa.

Hạnh phúc đến quá bất ngờ!

Cung Việt bận rộn đến tận sáu giờ chiều mới tạm dừng.

Quản gia Hawke bưng khay trên tay, sau khi được cho phép liền mở cửa, nhẹ nhàng bước đến cạnh bàn làm việc. Ánh mắt Cung Việt rời khỏi những đường cong đủ màu sắc trên màn hình, nhận lấy cốc nước lọc thêm đá uống một ngụm: "Diệp Thiểm Thiểm đâu?"

"Lúc nãy Diệp thiếu ở thư phòng, bây giờ đang đi dạo bên hồ."

Nghe quản gia trả lời, Cung Việt đứng dậy khỏi ghế, thong thả bước ra ban công. Thư phòng và phòng ngủ của hắn đều có một ban công lớn kéo dài ra ngoài, hướng thẳng ra hồ.

Đứng trên ban công, Cung Việt liền nhìn thấy Diệp Thiểm Thiểm. Lúc này đang là buổi chiều tà, gió đầu hè thổi nhẹ nhàng, bầu trời hoàng hôn rực rỡ sắc màu, phản chiếu trên mặt hồ, như dải lụa nhiều màu sắc rơi xuống hồ.

Diệp Thiểm Thiểm mặc một chiếc áo len dệt kim màu trắng cổ rộng, mái tóc lòa xòa bị gió thổi hơi rối, trước mặt cậu, hai con thiên nga một đen một trắng đang yên bình nổi trên mặt nước, thỉnh thoảng cúi xuống. Trong tay cậu rõ ràng đang cầm thứ gì đó, đang cho thiên nga ăn. ( truyện trên app t.y.t )

"Cho ăn cái gì vậy?" Cung Việt mơ hồ nhìn thấy Diệp Thiểm Thiểm đang cười, còn đang nói gì đó, nhưng khoảng cách quá xa, không nghe rõ.

"Thưa thiếu gia, Diệp thiếu cho ăn bánh quy ạ."

Cung Việt quay đầu nhìn quản gia Hawke, liền nghe đối phương tiếp tục nói: "Trước đây ngài từng nói, vật cạnh thiên trạch*, kẻ thích nghi mới có thể tồn tại, nếu không thể tiến hóa ra dạ dày phù hợp với sở thích của chủ nhân, thì nên bị đào thải." Quản gia nhìn hai con thiên nga đã sống được nửa năm trên hồ, kết luận: "Xem ra hai con thiên nga đó đã thích nghi thành công rồi."

*Vật cạnh thiên trạch: Không nên cạnh tranh với sự lựa chọn của Trời. Nghĩa là thiên nhiên đã lựa chọn đào thải rồi thì chỉ nên hành động cho thuận với quy luật thiên nhiên, chớ không thể tùy tiện thay Trời được.

Thấy Cung Việt gần như chăm chú nhìn Diệp Thiểm Thiểm bên hồ, quản gia Hawke không nhịn được nói thêm: "Lúc đó ngài mới đưa Diệp thiếu về, Diệp thiếu chưa từng thấy thiên nga, liền chạy đến hỏi ngài thiên nga nên ăn gì. Lúc đó ngài đang họp, liền thuận miệng trả lời 'bánh quy'. Từ đó về sau, Diệp thiếu liền tin chắc thức ăn chính của thiên nga là bánh quy."

Ý tứ chính là, tất cả đều là lỗi của ngài.

Cung Việt nhìn quản gia Hawke, im lặng hai giây: "Đi gọi cậu ấy về ăn cơm đi." Quay người đi được hai bước lại nói: "Nếu thiên nga chết, thì thay một đôi khác giống vậy, đừng để cậu ấy biết."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play