Vậy là trong những ngày tiếp theo, Diệp Thiểm Thiểm chìm đắm trong việc học hành, còn Đại ma vương Cung Việt hiển nhiên không có ý định kéo cậu ra khỏi đó.

Tuyệt vọng hơn là, mặc dù miệng nói là để quản gia giám sát, Diệp Thiểm Thiểm còn vì thế mà thở phào nhẹ nhõm, kết quả khi cậu chuẩn bị tư thế chiến đấu với đề thi thì phát hiện ra không xa mình, vậy mà lại có camera!

Camera!

Lúc đó cậu hoàn toàn suy sụp, không cần hỏi cũng biết, phía sau màn hình giám sát chắc chắn là Cung Việt. Vấn đề là, cậu cũng không biết rốt cuộc Cung Việt sẽ xem và không xem camera vào lúc nào. 

Vì vậy, tinh thần học tập vất vả lắm mới tích lũy được của cậu, trong nháy mắt lại lụi tàn.

Diệp Thiểm Thiểm cảm thấy, cuộc đời của mình gian nan không gì sánh bằng.

Tòa nhà Cung thị.

Easter đang báo cáo công việc, nói được một lúc, đột nhiên phát hiện ông chủ có chút lơ đãng nhìn màn hình máy tính – tình huống như vậy, hai ngày nay đã xuất hiện vài lần. Nhưng là một cấp dưới đủ tiêu chuẩn, anh ta không cần phải tìm hiểu nguyên nhân đằng sau, vì vậy Easter không hề dừng lại, tiếp tục báo cáo một cách trôi chảy.

Nếu anh ta nhìn màn hình máy tính từ phía sau Cung Việt, anh ta sẽ phát hiện ra, trên màn hình vẫn là báo cáo tài chính quen thuộc, nhưng ở góc trên bên phải, có một video nhỏ bằng bàn tay, đang phát hình ảnh.

Trong hình, Diệp Thiểm Thiểm đang cắn bút, viết viết vẽ vẽ trên giấy, thỉnh thoảng lại gãi đầu gãi tai, làm được vài bài lại nằm bò ra bàn nghỉ ngơi, vô cùng bồn chồn, rất giống học sinh tiểu học đang học bài.

Cung Việt đột nhiên hiểu ra, tại sao trong thư mục dữ liệu cá nhân của hắn, không chỉ có kế hoạch học tập chi tiết cho Diệp Thiểm Thiểm trong gần một năm, mà phía sau mục "Kiểm tra", còn có một ghi chú màu đỏ: Tầm quan trọng của việc giám sát.(App T-Y-T)

Bởi vì nếu không có người giám sát, Diệp Thiểm Thiểm có thể thật sự làm ra những chuyện kỳ quái như bắt một con kiến hoặc con ốc sên đặt lên bài thi, sau đó quan sát cả ngày.

Lúc này, Cung Việt đột nhiên thấy Diệp Thiểm Thiểm đặt bút xuống đứng dậy, đi về phía camera vài bước. Sau đó trong màn hình, thân hình cậu càng lúc càng lớn, chứng tỏ khoảng cách với camera cũng càng lúc càng gần.

Cung Việt giơ tay, trực tiếp nhấn "Phóng to". Vì vậy, trên màn hình máy tính xuất hiện một khuôn mặt to của Diệp Thiểm Thiểm, nhưng vì cậu đẹp trai, nên dù hình ảnh bị phóng to cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc.

Tiếp theo, Diệp Thiểm Thiểm lùi mặt lại một chút, đưa một tay đến gần ống kính, ngón cái và ngón trỏ chồng lên nhau, tạo thành một trái tim nhỏ.

Có lẽ sợ Cung Việt không hiểu, cậu vội vàng lùi lại vài bước, cảm thấy camera có thể quay được toàn thân mình rồi mới đứng yên, sau đó giơ hai tay lên cao, đầu ngón tay chạm vào nhau trên đỉnh đầu – tạo thành một trái tim to lớn, kèm theo một nụ cười rạng rỡ.

Xong xuôi, cậu lại quay về chỗ ngồi, lấy một tờ giấy trắng, viết xoạt xoạt một dòng chữ. Viết xong liền giơ tờ giấy lên trước ống kính.

"Có thể nghỉ giải lao không anh?" Một tay giơ giấy, tay còn lại vẫn giữ nguyên tư thế tạo hình trái tim, thái độ nịnh nọt không hề che giấu, vô cùng thẳng thắn.

Cung Việt nhìn mái tóc rối bù và ánh mắt mong đợi của cậu, khóe miệng hơi nhếch lên.

Giọng báo cáo của Easter dừng lại, gần như kinh hãi nhìn Cung Việt, trên khuôn mặt vốn dĩ ngay cả khi đi vệ sinh phát hiện không có giấy cũng không hề thay đổi sắc mặt, xuất hiện biểu cảm kinh ngạc không thể kìm nén.

Không chỉ mỗi Diệp Thiểm Thiểm là không quen với nụ cười của Cung Việt.

Ánh mắt Cung Việt vừa dừng lại trên ngón tay tạo hình trái tim của cậu, vừa kết nối với quản gia Hawke: "Để cậu ấy nghỉ mười lăm phút… thôi, nửa tiếng đi."

Cúp máy xong, Cung Việt nhìn về phía Easter, biểu cảm trở lại nghiêm túc như trước: "Tiếp tục."

Trong thư phòng.

Mất cả buổi sáng, cuối cùng Diệp Thiểm Thiểm cũng chiến đấu xong với việc học.

Cậu cắn bút nằm bò ra bàn, cảm thấy mình thật sự quá thông minh, vậy mà lại có thể tranh thủ được nửa tiếng nghỉ ngơi từ Đại ma vương Cung Việt, không thể tuyệt vời hơn!

Con đường này có thể đi được, lần sau tiếp tục cố gắng!

Tràn đầy hy vọng về tương lai tươi đẹp, cậu lấy cây bút đang cắn ra, hỏi quản gia bên cạnh: "Chú ơi, trưa nay chúng ta ăn gì?"

"Diệp thiếu có muốn ăn gì không?"

Diệp Thiểm Thiểm nghĩ cũng đúng, vất vả như vậy, nhất định phải ăn món gì ngon để thưởng cho bản thân mới được, vì vậy sau khi suy nghĩ, cậu nói "Mì trộn", nói xong còn nuốt nước miếng, cảm thấy sắp đói chết tới nơi rồi.

Khi cậu đang ngồi một mình bên bàn dài, ăn mì uống canh ngon lành, thì điện thoại reo lên, nhìn thì thấy Lâm Hạ Thiên gọi đến. Diệp Thiểm Thiểm có chút khó hiểu nghe máy, còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy Lâm Hạ Thiên ở đầu dây bên kia nói lớn: "Diệp thiếu, hình như cậu nổi tiếng rồi!"

Tay cầm đũa dừng lại, Diệp Thiểm Thiểm có chút mơ màng, cậu nhìn kỹ màn hình, xác định là tên của Lâm Hạ Thiên không sai, mới đưa điện thoại lại gần tai: "Nóng* gì?" Cậu rõ ràng không bị nóng trong người cũng không tức giận mà, hỏi xong lại ăn một miếng mì to, nước sốt dính cả lên khóe miệng.

*Nguyên văn là 火, nghĩa là nóng, đồng thời cũng có nghĩa là nổi tiếng, Hạ Thiên nói là DTT nổi tiếng, mà do não của DTT hơi phẳng nên nghe ra nghĩa là "nóng” =))))

"Diệp thiếu, hình như cậu thật sự nổi tiếng rồi—" Làm trợ lý sinh hoạt cho Diệp Thiểm Thiểm hai ba năm, Lâm Hạ Thiên cũng coi như hiểu được chút ít mạch não của cậu, biết lời mình nói có chút mơ hồ, vội vàng giải thích: "Cậu có nhớ lần trước trợ lý Easter đến phim trường đón cậu không? Chắc là bên đạo diễn nhận được tin tức gì đó, nên trong đoạn phim quảng bá thứ hai của bộ phim, một phần ba cảnh quay đều là cậu. Sau đó sáng nay, cậu đã lên hot search, bây giờ cư dân mạng đang hỏi người trong đoạn phim quảng bá rốt cuộc là ai."

"Hả?" Tuy nhiên, mạch não của Diệp Thiểm Thiểm luôn rất kỳ lạ, trọng tâm chú ý cũng khác biệt, cậu nuốt miếng mì trong miệng xuống: "Nhưng mà cảnh quay của tôi ít như vậy, làm sao mà chiếm được một phần ba đoạn phim quảng bá?"

"..." Lâm Hạ Thiên ở đầu dây bên kia nghẹn họng một lúc, mạch não cũng bị Diệp Thiểm Thiểm dẫn dắt, suy nghĩ vấn đề này nhưng không tìm được lời giải đáp: "Hình như vậy thật, tôi đi hỏi bên đoàn phim!" Nói xong liền cúp máy.

Diệp Thiểm Thiểm nhìn điện thoại, tiện tay đặt sang một bên, bưng bát mì tiếp tục ăn – đương nhiên là ăn mì trộn quan trọng hơn!

Ăn cơm trưa xong không lâu, điện thoại của Lâm Hạ Thiên lại đến.

"Diệp thiếu, tôi đi hỏi rồi, không phải trước đây cậu đã quay rất nhiều cảnh bị hỏng sao? Bên đạo diễn đã chọn lọc lại và bổ sung vào, thêm cho cậu không ít cảnh quay." Giọng anh ta rất phấn khích: "Mà nói chứ, trong đoạn phim quảng bá thứ hai, cậu mặc một bộ đồ cổ trang màu đỏ xuất hiện, làm tôi nhìn đến ngẩn người! Thật sự quá sức sát thương!" Nói xong trong điện thoại vang lên tiếng click chuột: "Tôi chuyển đoạn phim quảng bá cho cậu, cậu xem thử nhé?"

Hai phút sau, WeChat của Diệp Thiểm Thiểm nhận được đường link video. Diệp Thiểm Thiểm nhìn đường link đó, rơi vào trạng thái do dự, rốt cuộc là xem hay không xem đây? Không xem thì thấy ngứa ngáy trong lòng, xem thì… xem bản thân trong điện thoại sẽ rất ngại!

Vì vậy, Diệp Thiểm Thiểm quyết định ngại một mình không bằng ngại hai mình, trực tiếp kéo quản gia Hawke và người giúp việc bên cạnh cùng xem.

Đoạn phim quảng bá thứ hai dài sáu phút, mở đầu là cảnh chuyển tiếp, sau đó cảnh thứ hai, chính là Diệp Thiểm Thiểm trong vai Lâu chủ Tinh Thần Lâu.

Trong video, Lâu chủ Tinh Thần Lâu mặc đồ đỏ, sử dụng khinh công, như chim hồng đáp xuống một chiếc bè tre, tiếp theo là một cảnh quay cận mặt, khuôn mặt đẹp trai đến mức nghịch thiên của Diệp Thiểm Thiểm trong nháy mắt đã xông vào tầm mắt khán giả.

Video này đã mở chế độ bình luận, vì vậy Diệp Thiểm Thiểm phát hiện ra, khi cảnh quay này mới chiếu được một nửa, cậu đã hoàn toàn không nhìn thấy bản thân mình nữa, một bức tường bình luận dày đặc kín mít đã che hết màn hình.

Quản gia Hawke nhìn những dòng bình luận đủ màu sắc, cũng rất vui vẻ: "Diệp thiếu, khán giả đều đang kinh ngạc, nói rằng vẻ đẹp của cậu còn mê hoặc hơn cả thơ ca."

Đương nhiên, đây là phiên bản văn học của "A a a đẹp trai quá, mau truyền thái y đi í i" và "Đẹp đỉnh nóc kịch trần bay phấp phới”.

"Nhưng mà, thơ ca cũng có bài viết không hay mà?" Diệp Thiểm Thiểm nghi hoặc nhìn quản gia. Mặc dù là cùng một người cùng một khuôn mặt, nhưng lúc này Diệp Thiểm Thiểm hoàn toàn không có vẻ tà mị như Lâu chủ trong video.

"..." Quản gia cũng nghẹn lời vài giây, sau đó rất chuyên nghiệp tiếp lời: "Đương nhiên cậu là bài thơ hay nhất, ưu mỹ nhất."

"Ừm, được rồi." Diệp Thiểm Thiểm gật đầu, đưa tay tắt bình luận, tiếp tục xem. Xem xong liền phát hiện, ngoài cảnh diễn tay đôi của nam nữ chính và cảnh chuyển tiếp, cơ bản đều là cảnh quay của cậu.

Lúc thì Lâu chủ mặc hồng y ngồi trên mái nhà uống rượu, phía sau là một vầng trăng sáng, rượu từ trong vò rỉ ra, chảy dọc theo chiếc cổ thon gọn của cậu, dần dần làm ướt cả hồng y. Diệp Thiểm Thiểm cảm thấy thật sự không nỡ nhìn – ướt át quá vậy, chẳng phải đã nói là quay bộ phim điện ảnh nghiêm túc đứng đắn sao?

Cảnh tiếp theo, là cậu đứng trên cành cây xanh mướt, tà áo bị gió thổi bay, đang nhìn xuống người bên dưới, nói chuyện với nam nữ chính với vẻ mặt kiêu ngạo.

Bối cảnh rất đẹp, trang phục cũng cực kỳ đẹp mắt, nhưng cậu cứ thấy ngại ngùng sao sao ấy!

Có điều khán giả rộng rãi hiển nhiên không nghĩ như vậy, cả màn hình đều đang hỏi: [Người này là ai? Có ai biết không? Xin thông tin xin tên xin tư liệu xin trang web chính thức! Bây giờ tôi đã là fan cuồng của anh ấy rồi, đừng ai cản tôi!] ( app TYT - tytnovel )

[Nhan sắc đỉnh cao! Đừng hỏi tại sao màn hình của tôi lại ướt!]

[Mãn nhãn rồi!!]

[Đúng vậy, không cần cả khuôn mặt, chỉ cần một ánh mắt, tôi đã fall in love với anh ấy rồi!]

[Mấy người đi xem Nghiêm ảnh đế đi, Lâu chủ tôi vác đi rồi, đừng tranh với tôi!]

[Lâu trên đứng lại, Lâu chủ là của tôi! Các vị, rút kiếm đi!]

Xem xong đoạn phim quảng cáo, Diệp Thiểm Thiểm nhanh chóng tắt video, không nhịn được mà cảm thán với quản gia: "Khán giả bây giờ thật hung dữ, hở tí là đòi rút kiếm."

"Diệp thiếu, đó là bởi vì họ yêu thích cậu." Đôi khi quản gia Hawke cũng rất lo lắng, mạch não của Diệp Thiểm Thiểm thường xuyên đi đường vòng, từ trước đến nay chỉ có thiếu gia mới có thể hiểu được một cách dễ dàng. Nhưng bây giờ Cung Việt không có ở đây, ông có chút không đỡ nổi, cảm thấy tư duy và trọng tâm chú ý của mình cũng sắp bị lệch lạc theo.

Chắc là đã tính toán thời gian chính xác, không lâu sau điện thoại của Lâm Hạ Thiên lại gọi đến: “Diệp, thiếu, vừa rồi Trịnh Đông gọi điện thoại tìm tôi, bảo tôi hỏi cậu có rảnh đến công ty một chuyến không." Trịnh Đông là người đại diện vàng mà công ty quản lý của Diệp Thiểm Thiểm sắp xếp cho cậu, thuộc loại hiếm hoi vừa có năng lực lại vừa có tính tình tốt, lúc đó Cung Việt đã lựa chọn rất kỹ càng, cuối cùng mới quyết định chọn anh ấy.

Diệp Thiểm Thiểm suy nghĩ một chút, hình như buổi chiều không có việc gì, phải đến tối Cung Việt mới về: "Vậy anh qua đây đi, lát nữa chúng ta cùng đến công ty."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play