Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng - Chương 11
Cô rửa sạch vỏ của chúng để dùng sau, sau đó chuẩn bị sẵn gừng, hành, tỏi, ớt, đồ ăn kèm, v. v. để tránh khách đến không kịp.
Sau khi chuẩn bị xong, cô dựa vào các loại hải sản hiện có để lập một thực đơn và ghi rõ giá cả:
Rong biển trộn khai vị/88
Cháo hải sản ngao trắng/188
Trứng chưng ngao/188
Sò điệp hấp tỏi/288
Canh trúc ngâm ngao hoa Long Tỉnh/288
Ốc ngọt trộn/388
Ốc hương xào cay/388
Trai xanh nướng phô mai/388
Vì là món ăn riêng nên hải sản cũng to hơn, ngon hơn bình thường, còn nhiêu ưu điểm khác nên giá hơi đắt một chút, ngoài ra vì số lượng có hạn nên ai đến trước được phục vụ trước, hết là dừng.
Sau khi định giá xong, Diệp Cửu Cửu tiếp tục bận rộn với công việc của mình, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa hàng qua tấm rèm vải lanh in hình một chú cá màu xanh treo ở cửa bếp.
Những người thỉnh thoảng đi ngang qua cũng để ý thấy cửa hàng cuối ngõ này lại mở cửa nhưng có vẻ không giống như trước.
Bên ngoài cửa sổ kính sát đất có thêm mấy chậu chuối cảnh lớn, lá chuối xanh biếc rủ xuống tự nhiên, che khuất một nửa tạo thêm sự riêng tư cho bên trong cửa hàng.
Ngoài ra, trên bức tường màu xanh xám bên cạnh lối vào còn gắn một tấm biển gỗ cổ, trên đó khắc hai chữ Cửu Cửu, bên dưới còn khắc hình một con cá, chỉ vài nét vẽ nhưng lại rất sinh động, rất có hồn.
"Bao giờ thì ở đây lại mở một nhà hàng mới vậy? Quang cảnh trông cũng khá tốt, không biết bán gì nhỉ?"
"Nhìn từ bên ngoài không biết được, khiến người ta tò mò quá." "Chúng ta đi làm việc trước, tối rảnh thì quay lại xem thử."
Những người chủ của mấy cửa hàng còn mở cửa trong ngõ cũng thò đầu ra xem, thấy bên trong vắng tanh thì cười hớn hở trở vê cửa hàng của mình, chào hỏi mấy vị khách ít ỏi.
Bọn họ không để ý thấy lúc này có một cậu bé mập mạp chạy nhảy đến nhà hàng, dùng sức đẩy cửa ra.
Cùng với tiếng cửa mở, tiếng chuông treo sau cửa cũng vang lên, âm thanh rất trong trẻo dễ nghe, Diệp Cửu Cửu nghe thấy tiếng động thì lau tay, lập tức đi ra.
"Chị đẹp ơi, chúng em đến ăn cơm nè." Cậu bé mập mạp như một quả pháo nhỏ lao về phía Diệp Cửu Cửu, mềm mại nói: "Em còn muốn ăn cháo hải sản chị nấu nữa."
Mẹ Lạc Lạc đi theo sau cũng nói ngay: "Chủ quán, buôn may bán đắt, phát tài phát lộc."
"Cảm ơn” Diệp Cửu Cửu nở nụ cười rạng rỡ nhất trong ngày với những vị khách hàng: "Chào mừng quý khách, các vị muốn ngồi ở đâu?”
Mẹ Lạc Lạc nhìn cửa hàng mới tinh, kinh ngạc đến mức không ngậm được miệng, chỉ mới hai ba ngày mà môi trường đã trở nên tao nhã như vậy, bà chủ này cũng có chút bản lĩnh: "Chúng tôi bảy người, ngồi ở bàn dài cạnh cửa sổ nhé.'
Mẹ Lạc Lạc dẫn theo con trai, chông, cha mẹ đôi bên nên chọn một bàn dài cạnh cửa sổ ở góc, trên bàn đặt một lọ sứ nhỏ màu xanh nhạt, bên trong cắm một cành dây leo, ánh nắng xuyên qua cửa sổ kính chiếu vào dây leo, tràn đầy sức sống.
Bà ngoại Lạc Lạc nhỏ giọng hỏi con gái: "Con không phải nói là giống quán ăn ven đường sao? Sao trông có vẻ đắt thế này."
"Môi trường tốt thì không tốt sao?" Mẹ Lạc Lạc nhìn Diệp Cửu Cửu đang bưng ấm trà đi tới, cười hỏi: "Chủ quán, đây là do cô thuê người thiết kế sao?"
"Là do tôi tự mày mò làm thôi." Diệp Cửu Cửu học thiết kế ở đại học nên cũng hiểu biết một chút vê những thứ này, cô cười rót cho mọi người loại trà Long Tỉnh vừa pha, cách rót trà khá chuẩn, không chê vào đâu được: "Mời dùng trà.'
Nói xong lại đưa chiếc máy tính bảng có ghi thực đơn cho những vị thần tài: -Đây là thực đơn hôm nay.'
Mẹ Lạc Lạc nhận máy tính bảng xem thực đơn: "Chỉ có những món này thôi sao?"
"Vâng." Diệp Cửu Cửu dừng lại một chút: "Những loại hải sản này đều được vận chuyển ngẫu nhiên, mỗi ngày có gì thì làm nấy, hôm nay chỉ có những loại sò này thôi.'
Cô dừng lại một chút: "Tất cả đều tươi sống, chất lượng rất tốt, vì vậy số lượng không nhiều, hết là dừng."
Mẹ Lạc Lạc gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý, các quán ăn tư nhân đều tùy hứng như vậy: Vậy tôi xem chọn món gì.
"Mẹ ơi, con muốn ăn cháo hải sản, muốn ăn trứng chưng." Cậu bé mập mạp vẫn nhớ món hải sản lần trước, bám c.h.ặ.t t.a.y mẹ để mẹ gọi hai món này.
"Được, gọi cho con." Mẹ Lạc Lạc nhìn chồng: "Chúng ta đông người, hay là gọi mỗi người một phần?" Gọi hết cũng chỉ mất hai nghìn hai, tính ra mỗi người hơn ba trăm, giá cả cũng ổn.
Cha Lạc Lạc nhìn giá thì có chút đau lòng, nhưng nghĩ đến vẻ mặt nhớ nhung của vợ con, vẫn gật đầu: "Chúng ta đông người, gọi mỗi người một phần."
"Xin chờ một lát, đồ ăn sẽ lên ngay." Diệp Cửu Cửu trở về bếp, đội mũ đầu bếp của mình, bắt đầu làm việc!
Diệp Cửu Cửu quay lại bếp bắt đầu làm việc, món rong biển trộn và cháo hải sản ngao trắng đã chuẩn bị trước rồi, còn lại cần làm ngay bây giờ. Cô đứng trước cửa sổ, động tác nhanh nhẹn đập ba quả trứng gà, đánh tan rồi cho nước ấm vào, sau đó lọc qua rây đổ vào bát sứ trắng đã phết một lớp dầu, mép bát có một vòng hoa văn màu xanh nhạt, trông rất tao nhã.
Cuối cùng nhẹ nhàng cho vào mười mấy miếng thịt nghêu đã chần qua nước sôi, sau đó bọc màng bọc thực phẩm rồi cho vào lò hấp hấp mười phút.
Để khách không phải đợi lâu, Diệp Cửu Cửu làm ba việc cùng lúc, lại tiện tay đun một ấm nước sôi mới để pha trà Long Tỉnh dùng để nấu canh, sau đó cho ốc hương đã rửa sạch vào nồi nước đang sôi, đợi chín rồi vớt ra.
Sau khi luộc ốc hương, Diệp Cửu Cửu vừa làm vừa nghĩ, trực tiếp bắc nồi đun nóng dầu, cho tỏi băm, hạt tiêu đã thái nhỏ vào xào thơm, sau đó đổ nước sốt do cô tự xào vào, xào thơm rồi đổ vào tám con ốc hương đã rửa sạch, thực ra ốc hương này cũng nên gọi là ốc hương đỏ, vỏ màu nâu đỏ, tròn vo, trông rất ngon.