Hai ngày sau, Chung Ly Đình Châuường như có việc phải ngoài, không còn đi theo Cao Hàn từ sáng đến tối giống như ngày đầu tiên nữa.

Một bu sáng, Thẩm Đào lại sạp hàng Cao Hàn, lần này cậu ta không đến sửa pháp khí cho mình mà giới thiệu hai người bạn đến đây. Bạn của cậu ta có vẻ không mấy tin tưởng, nhưng vì nể Th Đào, họ mới đồng ý đến. Đặc biệt sau khi nhìn thấy mặt Hàn, họ càng khó tưởng hơn, vì nhìn thế nào thì người trước mặt giống một tên tiểu bạch kiểm.

“Này… cậu nói xem có phải Thẩm Đào coi trọng nhan sắc người ta, cho nên mới tìm cơ kéo bọn mình đến đây đểum xoe lấy lòng mỹ nhân?” Một người có ba sợi tóc nhuộm vàng đầu, trong lúc Thẩm Đào đang nói chuyện với Caoàn, thì thầm với bạn mình là Chu Dương.

Chu Dương cũng đồng ý với cậu ta: “Không cần nghi ngờ chắc chắn là như. Cậu đã bao giờ Thẩm Đào tỏ ra nhiệt tình như vậy chưa? Nếu đoán sai thì ăn luôn pháp khí cho cậu xem.”

“Không lẽ bọn mình thật sự phải đem pháp khí đưa cho anh ta sửa hả?” Tóc vàng cau mày: “Tôi không muốn đưa pháp khí của mình cho một người xa lạ, không rõ năng lực sửa đâu.”

“Cậu cho rằng chỉ mình cậu sợ chắc, tôi mới là người đáng lo hơn đây. Thanh pháp khí này là của chị gái tôi, vốn đang định tìm một khí sư uy tín sửa chữa. Ai ngờ Thẩm Đào từ đâu lại biết được chuyện này, sau đó mạnh bạo đem tôi kéo theo đến đây.” Chu Dương u oán lên tiếng.

“Các cậu còn đứng đó làm gì, không mau lại đây!” Thẩm Đào đã cùng Cao Hàn nói xong, quay lại hướng bọn họ lớn tiếng gọi.

Hai người đều không tình nguyện mà đi qua.

“Thẩm Đào anh ta trẻ như vậy có sửa được pháp khí cho bọn tôi không?” Tóc vàng đầy mặt không tin tưởng mở lời. Còn chỉ về phía ba người ông chủ Vương, không kiêng dè nói thẳng: “Tôi cảm thấy đem pháp khí đưa cho bọn họ sửa, so với đưa anh ta sửa thì còn đáng tin hơn nhiều.”

Chu Dương không nói gì, nhưng nhìn biểu tình cũng hiểu được cậu ta đồng ý với những lời mà đầu vàng nói. Cậu ta thật sự không tin vào năng lực của Cao Hàn.

“Tôi không phải đã kể cho các cậu rồi sao, pháp khí của tôi là do anh ấy sửa. Tôi rảnh lắm sao mà đi lừa hai cậu? Thẩm Đào cạn lời nói.

Cao Hàn bị người ta nghi ngờ về năng lực của bản thân vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Đầu vàng nhìn khuôn mặt đẹp không góc chết của Cao Hàn nói thầm: “Ai biết cậu có phải là vì sắc đẹp của người ta hay không……”

Vừa mới dứt lời cậu ta liền thấy ánh mắt của Cao Hàn nhìn mình, đồng tử đen láy bình lặng không chút gợn sóng có chút quỷ dị. Trong lòng không tự chủ được lông tóc dựng cả lên, người này sao lại làm mình có cảm giác ớn lạnh.

“Đệt……” Thẩm Đào cũng không có chú ý tới sóng gió giữa hai người họ, nhìn về phía Cao Hàn mặt bất lực nói: “Tôi đồng ý là ông chủ Cao nhìn rất đẹp nhưng tôi không thích nam, nếu có ai so với anh ấy đẹp hơn chắc tôi còn có thể……”

“Thẩm Đào nhìn kìa!” Chu Dương đột nhiên dùng sức đẩy Thẩm Đào.

“Cái g…” Còn chưa kịp nói xong, vẻ mặt của Thẩm Đào dại ra. Nửa ngày sau mới phản ứng lại, mịa nó miệng mình từ khi nào linh quá vậy? Vừa mới dứt lời thì đã linh nghiệm rồi.

Một người đàn ông mặc toàn thân màu đen, đẹp đến mức đất đổi sắc, đang chậm rãi bước đến. Những nơi anh ta đi, tiếng ồn ào im bặt; trên mặt đất những chiếc lá rơi xuống giống như một tấm thảm lông cao quý, vì anh ta mà trải xuống lót đường.

Thẩm Đào cũng không chảy nước miếng, cậu ta chỉ thuận miệng nói đùa vậy thôi. Giới tính thật sự của bản thân, đâu thể nói thay đổi liền thay đổi. Nhưng phải thừa nhận là người đàn ông mặc đồen kia, thật sự rất đẹp trai.

Người đàn ông đẹp đến nỗi người lẫn thần tiên đều ghen tị, dừng bước trước mặt Cao Hàn và hỏi: “Tôi đã về rồi, cậu có nhớ tôi không?”

“Không.” Cao Hàn ánh mắt từ trên mặt Chung Ly Đình Châu dời đi, bình tĩnh trả lời.

Chung Ly Đình Châu cũng không tiếp tục dây dưa, chỉ yên lặng đi đến phía sau Cao Hàn rồi dựa vào vách tường, kéo thấp chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống. Tức thì không còn ai nhìn được gương mặt kia nữa.

“Được rồi, đừng tốn thời gian của ông chủ Cao nữa, còn không nhanh đem pháp khí của các cậu đưa ra.” Thẩm Đào búng vào trán đầu vàng một cái, nếu không làm vậy thì cậu ta cũng không biết phải làm sao vứt đi cảm giác xấu hổ vừa nãy.

Đầu vàng không tình nguyện lấy pháp khí đưa ra: “Nếu Thẩm Đào đã tin tưởng anh như vậy, mong anh đừng làm cho bọn tôi thất vọng, cũng như tự phá bảng hiệu của chính mình.”

Pháp khí đầu vàng mang đến cũng không gặp vấn đề gì lớn. Đây là một dạng pháp khí dùng để bày trận pháp, tổng cộng có năm loại, thanh pháp khí này chính là mắt trận. Cho nên nếu không có nó, thì bốn cái còn lại cũng không thể khởi động được.

Cao Hàn nhìn một chút rồi nói: “Pháp khí này của cậu, cho dù có sửa được thì sau này cũng không thể phát huy được 100% uy lực. Còn trận pháp lấy nó làm mắt trận thì sức mạnh cũng sẽ giảm đi khá nhiều.”

“Anh làm sao biết đây là mắt trận?” Đầu vàng giật mình hỏi.

Đúng vậy, Thẩm Đào cùng Hứa Dương kinh ngạc. Đầu vàng từ đầu đến giờ cũng chưa từng nói qua pháp khí của cậu ta là mắt trận.

Cao Hàn liếc nhìn bọn họ một cái nói: “Nhìn ra.” Hắn cũng không cảm thấy việc này có gì kỳ lạ.

Đầu vàng rốt cuộc đã tin tưởng năng lực của Cao Hàn lo lắng hỏi: “Vậy làm sao bây giờ, nếu một trong số 5 món pháp khí không thể sử dụng được nữa, thì bốn món còn lại cũng vứt đi luôn rồi.”

Bộ trận khí này lúc trước đầu vàng phải trả một cái giá rất cao mới mua được, nếu bỏ đi thật sự tiếc chết rồi.

“Cũng không phải không có cách nào.” Cao Hàn nói.

“Là cách gì, tốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.” Đầu vàng vừa nghe còn có biện pháp thì sốt ruột hỏi.

Cao Hàn: “Thêm 100 vạn.”

Đầu vàng, Thẩm Đào cùng Hứa Dương: “……”

Chung Ly Đình Châu: “Phụt.”

Cao Hàn quay đầu lại nhìn anh ta, hắn còn tưởng rằng người này vẫn luôn nhắm mắt tu luyện. Chung Ly Đình Châu mấy ngày nay đứng phía sau Cao Hàn vẫn luôn yên lặng như vậy là vì đang tu luyện.

“Thêm thêm thêm.” Đầu vàng đỡ trán, quậy nửa ngày thì ra tiền chính là vấn đề. Đột nhiên cậu ta có chút hoài nghi mình có phải đã tin lầm người rồi không.

“Tôi cần chuẩn bị ít nguyên liệu, ngày mai cậu hãy quay lại lấy.” Cao Hàn xoay người nói, nguyên liệu dùng cho trận khí cũng không dễ tìm.

Đầu vàng hơi do dự, đối phương hẳn là sẽ không đến mức đánh chủ ý gì lên pháp khí của mình hay là đá đổ bát cơm này. Cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng nói: “Được, ngày mai cũng vào giờ này tôi sẽ quay lại.”

Hứa Dương cũng bị Thẩm Đào giục nhanh đem pháp khí của chị cậu ta đưa cho Cao Hàn.

Đây là pháp khí trung cấp dạng roi dài. Đa giới nữ rất ưa chuộng những pháp khí dạng roi như vậy, mà khách hàng của Cao Hàn lại chi đa số. Vì vậy, hắn đã sửa qua không dưới mười loại pháp dạng roi, chiếc roi này chất lượng khá tốt. Tuy nhiên, ở giữa đã nứt ra một chút, nếu còn chịu thêm một đòn có sức tương tự thì sẽ trực tiếp đt làm hai khi đó việc sửa chữa sẽ phiền phức hơn hiện tại.

Cao Hàn cũng từng sửa qua pháp khí dạng roi bị đứt, nhưng đó chỉ là pháp khí cấp thấp. Còn pháp khí trung cấp thì đây là lần đầu tiên, tuy nhiên điều này cũng không làm khó được Cao Hàn.

Sau khi lựa chọn nguyên liệu thích hợp, loại bỏ tạp chất, dung hợp thành phôi, loại phương pháp này chỉ những khí sư nghiệp dư mới lựa chọn. Nói đơn giản chính là hòa tan một khối nguyên liệu có độ cứng cao, sau đó đắp vào những lỗ thủng của pháp khí, kết quả sẽ khiến ngoại hình pháp khí trở nên rất nhìn.

Tuy Cao Hàn nói ra chính xác pháp khí của đầu vàng là mắt trận, nhưng Hứa Dương vẫn chưa hết nghi ngờ. Đây là pháp khí của chị mình, nên Hứa Dương không dám để xảy ra sơ sót gì. Cậu ta còn đang nghĩ, chờ Cao Hàn sửa pháp khí nếu thấy có gì không ổn thì mình sẽ có cớ để từ chối sửa tiếp. Không nghĩ tới chính là tuy những bước đầu Cao Hàn thao tác giống với phương pháp Hứa Dương biết, còn những bước tiếp theo thì hoàn toàn khác lạ.

Đợi Hứa Dương ngẩn người xong hoàn hồn nhìn lại, thì Cao Hàn đã đem chỗ bị nứt ban nãy nối lại hoàn chỉnh. Đến một vết xước cũng không nhìn ra được, thậm chí ngay cả hoa văn chi tiết trên chiếc roi cũng giống y như ban đầu không sai một nét. Quan trọng hơn là cậu ta chưa hề đưa cho Cao Hàn hình ảnh gốc của pháp khí, vậy mà Cao Hàn vẫn khôi phục lại được 100℅ không khác gì lúc mới mua.

“Thế nào, tôi nói không sai chứ?” Thẩm Đào nhìn vẻ mặt dại ra của bạn mình thì vô cùng đắc ý.

Hứa Dương sau khi xác định pháp khí hoàn toàn không còn vấn đề gì nữa, thì không hề ngần ngại nói: “Đúng vậy, thật sự là quá ngoài dự đoán của tôi. Thẩm Đào, ông chủ Cao thật sự rất lợi hại, chị gái tôi nhất định sẽ cực hài lòng!”

Cao Hàn: “Giá ưu đãi 50 vạn.”

Lời nói sát phong cảnh của Cao Hàn, cũng không thể dập tắt lòng cuồng nhiệt của Hứa Dương. Ông chủ Cao càng xem trọng tiền, thì đối với bọn họ càng có chỗ tốt, bởi vì bọn họ có rất nhiều tiền.

Sau khi trở về Hứa Dương cũng gia nhập đội ngũ nịnh hót Cao Hàn, chờ đầu vàng lấy pháp khí về thì đội ngũ lại có thêm một thành viên.

Trong giới trước kia có nhiều người cũng không tin chuyện này. Nhưng dần dần người đến tìm Cao Hàn sửa pháp khí, để chứng thực lời đồn kia ngày càng nhiều. Danh tiếng của Cao Hàn ở Thanh thị cũng ngày một truyền đi xa hơn, nhưng đó là chuyện sau này.

Buổi tối sau khi đóng cửa quán, trên đường về nhà Chung Ly Đình Châu đi song song bên cạnh Cao Hàn.

“Kỹ thuật sửa chữa pháp khí của cậu, làm tôi nghĩ đến một người.” Chung Ly Đình Châu nói.

“Ai?” Chung Ly Đình Châu đi theo hắn nhiều ngày như vậy, kỳ thật anh ta cũng không có quấy rầy mình. Cao Hàn không định tiếp tục cư xử lạnh nhạt.

Chung Ly Đình Châu: “Khổng Lan Anh.”

Cao Hàn dừng bước, cái tên này tuy là lần đầu nghe được, nhưng cũng không mấy xa lạ. Bởi vì nó có trong trí nhớ của nguyên chủ: “Hiệu trưởng đại học Bồng Lai?”

Chung Ly Đình Châu nói: “Với tài năng của cậu thì ông ta hoàn toàn có tư cách để làm thầy cậu.”

Cao Hàn cho rằng chính mình nghe nhầm, hỏi lại: “Anh nói cái gì?”

Chung Ly Đình Châu lặp lại một lần nữa, vẻ mặt bình tĩnh như chỉ vừa mới uống nước.

Cao Hàn nhìn anh một lúc lâu, người này lớn lên đẹp trai như vậy, chỉ đáng tiếc mạch não có vấn đề. Anh ta lấy đâu ra tự tin đó vậy? Nghe nói Khổng Lan Anh là khí sư giỏi nhất Hoa Quốc, có rất nhiều người muốn được ông ấy nhận làm học trò.

Trở lại chung cư Cao Hàn phá lệ mà nói với Chung Ly Đình Châu một tiếng ngủ ngon.

Chung Ly Đình Châu nhìn Cao Hàn đóng cửa lại, thì mới bước vào nhà mình. Đồng thời lấy ra máy truyền tin vẫn luôn bị mình làm lơ từ lâu, sau đó lướt xem tin nhắn với vẻ hưng phấn. Tựa hồ thứ trước mắt không phải là tin nhắn văn bản, mà giống như phim đồi trụy.

……

Biệt thự của Tống Minh Minh.

“Hồ Bảo cậu đang nói chuyện với ai vậy?” Tống Minh Minh chán muốn chết, từ trên lầu đi xuống tính tìm vài thứ để ăn. Phát hiện Hồ Bảo một tiếng trước đã bắt đầu nhận cuộc gọi từ ai đó, cho đến giờ vẫn chưa ngắt máy.

Hồ Bảo quay người giơ tay lên làm động tác im lặng. Sau đó tiếp tục nhìn màn hình máy truyền tin, mà nói chuyện với người ở đầu bên kia thêm vài câu rồi mới kết thúc cuộc gọi. Hồ Bảo hưng phấn chạy đến trước mặt Tống Minh Minh nói: “Minh Minh, Minh Minh cậu hỏi tôi vừa nói chuyện với ai đúng không? Lúc nãy tôi cùng Hứa Dương nói chuyện đó.”

“Hứa Dương? Không quen biết.” Tống Minh Minh tỏ vẻ không hứng thú, cậu ta vì chờ Kim đại sư gì đó sửa pháp khí cho mình đã chờ đến sắp mốc meo cả người rồi: “Nếu sớm biết sẽ như thế này, đáng lẽ không nên đồng ý cho ông ta thời gian tận ba ngày.”

“Gần đây ở Thanh thị mấy tên phú nhị đại trong giới đang lưu truyền một người, nghe nói anh ta là một khí sư sửa chữa pháp khí rất lợi hại. Người tên Hứa Dương này là một trong ba người lên tiếng xác nhận tin đồn này, chính cậu ta cũng đã đi tìm khí sư kia nhờ sửa pháp khí. Tôi đoán rằng lời đồn này có lẽ là thật đó.” Hồ Bảo nói.

“Ở nơi như Thanh thị này, thì có thể tìm được khí sư có thực lực đến đâu chứ.” Tống Minh Minh không để ở trong lòng. Nếu những khí sư lợi hại ở Thanh thị, đều giống Kim đại sư kia thì thực lực không có gì mong chờ.

“Chiều nay chính là ngày hẹn của Kim đại sư, chờ ông ta đem pháp khí lại đây. Nếu không được thì bọn mình đi tìm người kia thử xem sao?” Hồ Bảo đề nghị.

“Lúc đó nói sau.” Tống Minh Minh cũng không mong đợi mấy đối với khí sư ở Thanh thị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play