“Cao đại ca, anh nhất định cứu Chu Hà ca. Công Tô gia sắp bị phá sản rồi.” Thái T Hỏa ngày hôm sau đột nhiên khóc l gọi cho Cao Hàn.
Cao Hòa còn chưa kịp quay người tránh đi, đã bị Chung Ly Đình Châu cùng lúc theo mình ra ngoài được. Đây là lần đầu tiên Cao Hàn thấy Thái Tinh Hỏac lợi hại như vậy, lần trước Thái gia xảy ra chuyện cũng không thấy cậu ta khóc thảm cỡ này.
“Tô Chu Hà xảy ra chuyện gì?”
“Kẻ ra tay h công ty Tô gia, quả nhiên chính là Viên Thần Lâm. Vốn ban đầu bên phía ngân hàng Đại Đông yêu Tô gia hoàn lại vốn vay trong3 tháng hiện tại lại trở mặt gia chỉ còn có ba ngày H nữa g còn tìm người hm hại Tô, nói ty Tô gia thuế và giả giấy tờ khai thuế. đó sản phẩm ở nhà xưởng lại bị kiểm tra ra không đạt chỉ tiêu, cho cũng bị bắt đóng cửa ngưng sản xuất. Hiện tại chú Tô đã bị cảnh sát mang đi, thật sự không phải làm sao, Cao đại ca anh giúp em với.” Thái Tinh Hỏa gương mặt hoảng loạn không biết phải làm sao.
Viên Thần Lâm làm vậy là muốn phá đổ Tô gia, Cao Hàn càu mày.
“Tôi đã biết, chuyện này tôi sẽ giải quyết cậu đừng lo lắng.”
Cao Hàn ngắt máy sau đó gọi điện cho Thẩm Đào, lần trước cậu ta dắt bạn đến sửa pháp khí cũng đồng thời trao đổi số liên lạc với Cao Hàn, vừa hay bây giờ lại có tác dụng.
“Ông chủ Cao anh hôm nay sao lại rảnh rỗi gọi cho tôi vậy?” Thẩm Đào không để Cao Hàn chờ lâu đã nghe máy, hỏi bằng giọng rất gợi đòn.
“Viên Thần Lâm đang nhằm vào công ty Tô gia, chuyện này cậu biết không?” Cao Hàn trực tiếp hỏi.
Thẩm Đào có chút kinh ngạc khi nghe Cao Hàn hỏi chuyện này, nhưng vẫn đáp: “Biết nha, chuyện này ở trong giới bọn tôi ai cũng nghe nói qua. Cũng không biết Tô Chu Hà đã đắc tội gì với Viên Thần Lâm, mà lại bị gã ta dùng những thủ đoạn ghê tởm đó trả thù. Tô thị có lẽ không lâu nữa sẽ biến mất khỏi Thanh thị.”
“Tô Chu Hà là bạn tôi, các cậu có biện pháp nào giúp Tô gia không?” Cao Hàn hỏi.
Thẩm Đào lập tức khó xử: “Ông chủ Cao, thật sự chuyện này rất khó, tôi cũng muốn giúp lắm. Cả ba nhà bọn tôi tuy là có chút bối cảnh, nhưng cũng không thể so được với gia thế của Viên Thần Lâm. Nhà của gã có người ở đế đô, nếu muốn Viên Thần Lâm dừng tay thì chỉ khi nào tìm được người, có thân phận lẫn địa vị cao hơn gã ra mặt thôi. Tôi thật ra cũng có biết một người, người này gần đây được Viên Thần Lâm đối đãi rất thận trọng. Nghe nói cậu ấy là từ đế đô tới gọi là Tống thiếu, nhưng vị Tống thiếu này tuổi tuy nhỏ nhưng tính khí lại lớn, tôi sợ là cũng không giúp gì được.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.” Cao Hàn ngắt máy, lông mày vẫn cau lại không có giãn ra.
“Có phải đột nhiên cảm thấy quyền thế rất quan trọng không?” Chung Ly Đình Châu bỗng lên tiếng âm thanh vang vọng trong hành lang.
Cao Hàn nhìn về phía anh ta, ánh mắt chợt dừng lại. Chung Ly Đình Châu đứng ngược sáng, hàng ngàn tia nắng từ phía sau tỏa ra khiến Cao Hàn không nhìn rõ được vẻ mặt của anh ta, chỉ có thấy khóe miệng đangẽ mỉm cười của người kia. Ánh nắng mặt trời bên ngoài chói chang như ngày hè, nhưng Cao Hàn vẫn cảm nhận được bóng tối lạnh lẽo, đến ánh mặt trời cũng thể xua tan đi được.
"Thế giới này trước nay vốn dĩ không công bằng có người sinh ra đã ở trong một gia đình tốt, nắm trong tay quyền thế ngất trời. Họ chỉ cần động ngón tay cũng đủ để làm vô số người phá sản, thậm chí đánh mất mạng sống. Mặt khác, có người lại chìm xuống đáy vực thẳm, vận mệnh giống như một con kiến dưới chân người khác, chỉ cần một bước chân hay một ngụm nước bọt cũng đủ đểấm dt sinh mạng." Chung Ly Đình Châu mỉm cười nhưng lời nói ra lại không khác gì ác ma.
Đôi mắt Cao Hàn thâm trầm gần như chuyển sang màu đen, anh biết Chung Ly Đình Châu nói không sai. Anh đã từng là dạng người trước, sau đó trở loại người sau. Và tất cả chỉ vì một lý do, là bản thân anh không đủ mạnh.
“Cậu muốn trở nên mạnh hơn không?” Chung Ly Đình Châu hỏi.
“Anh biết không” Cao Hàn dừng một chút nói: “Bộ dạng hiện tại của anh nhìn ra sao không? Giống mấy ông chú biến thái đang lừa bắt trẻ con đấy, bộ trên mặt tôi có viết tôi là đứa trẻ ngốc ngếch rất dễ dụ à? Hay là anh cảm thấy tôi chỉ là đứa trẻ lên ba?”
Chung Ly Đình Châu cẩn thận nhìn lại khuôn mặt Cao Hàn: “Đúng là không có.” Sau đó lộ ra vẻ mặt thật đáng tiếc.
Cũng nhờ bị Chung Ly Đình Châu quậy một chút như vậy, tâm trạng của Cao Hàn đã trở nên tốt hơn nhiều. Sau đó Cao Hàn quay người lại trở vào trong nhà .
“Không đi kiếm tiền hả?” Giọng nói Chung Ly Đình Châu ở phía sau vang lên, rõ ràng là trêu chọc nhưng ngữ điệu lại nghe vô cùng nghiêm túc.
“Hôm nay nghỉ ngơi một ngày.” Cao Hàn cũng không quan tâm đến Chung Ly Đình Châu nữa, đóng cửa nhốt anh ta ở ngoài sau đó gọi cho Tô Chu Hà.
“Cao tiên sinh, cậu sao lại gọi điện cho tôi?” Tô Chu Hà khuôn mặt tiều tụy nhưng giọng nói vẫn cố tỏ ra vẻ thoải mái.
Cao Hàn không mở chế độ video nên không nhìn thấy, nhưng hắn vẫn nghe ra được: “Thái Tinh Hỏa đã kể mọi chuyện với tôi, bây giờ cậu tính thế nào?”
Tô Chu Hà im lặng hai giây rồi trả lời: “Hiện tại chỉ có thể đi bước nào tính bước đó thôi.”
“Tôi có giúp gì được cho cậu không?” Cao Hàn hỏi.
Tô Chu Hà nói: “Tô gia hiện tại cần phải có mấy trăm triệu mới có thể xoay sở, nên chỉ sợ cậu cũng không giúp được gì, nhưng mà……”
Tô Chu Hà đột nhiên dừng lại, có chút do dự cùng khó xử.
“Có chuyện gì cứ nói, nếu tôi có thể giúp nhất định sẽ không đứng nhìn.” Cao Hàn cảm nhận được Tô Chu Hà đang băn khoăn gì đó.
Trong lòng Tô Chu Hà ấm áp: “Nói thật với cậu vậy. Cao tiên sinh chắc quen bọn Thẩm Đào cùng Hứa Dương nhỉ, gần đây tôi nghe nói bọn họ đặc biệt sùng bái cậu. Hiện tại trong giới nơi nào cũng đều có người nói, cậu sửa chữa pháp khí rất tài giỏi. Kỳ thật vài ngày trước tôi đã nghĩ ra một cách, không biết Cao tiên sinh có từng nghe nói đến Tống Minh Minh chưa?”
“Tôi vừa mới hỏi Thẩm Đào, cậu ấy có nhắc tới.” Cao Hàn nói.
“Viên Thần Lâm hiện đang muốn lấy lòng Tống Minh Minh, nghe nói gã còn cố ý tìm khí sư nổi tiếng nhất Thanh thị, Kim Hoành đại sư để giúp Tống Minh Minh sửa một món pháp khí. Vị Kim đại sư này cũng là người có năng lực, mà Tống Minh Minh cũng không ngốc. Cậu ta hẳn là sẽ không trực tiếp đem pháp khí thật sự của mình đưa cho Kim đại sư sửa chữa, mà hơn phân nửa sẽ thăm dò năng lực của Kim đại sư, xác minh trước xem ông ta thật sự có đủ năng lực hay không. Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của chính tôi.” Gần đây Tô Chu Hà đang bận rộn tìm kiếm ngân hàng vay vốn để giúp cha Tô, cho nên không thu thập được nhiều tin tức lắm.
Cao Hàn trầm ngâm suy nghĩ một lát nói: “Ở đế đô khí sư hẳn là nhiều hơn so với Thanh thị, mà cậu ta là người thuộc gia tộc lớn lại không ở đế đô tìm khí sư. Vậy thì chắc là có ẩn tình gì đó, có lẽ không muốn bị ai khác biết hoặc là pháp khí không dễ sửa chữa.”
“Nếu là cái sau……” Tô Chu Hà vẫn luôn không tìm đến Cao Hàn chính là vì nguyên nhân này.
“Cậu đi liên hệ với Tống Minh Minh đi.” Cao Hàn nói.
Tô Chu Hà vừa kinh ngạc lại lo lắng: “Nhưng mà lỡ như……”
Cao Hàn: “Không có lỡ gì hết, cậu không biết cửa hàng của tôi gọi là Thiên Hạ Đệ Nhất Khí Sư à?”
Kiêu ngạo cao tận trời.
Tô Chu Hà: “……”
Đột nhiên cảm giác lo sợ bay không còn một mống.
Ở căn nhà đối diện ánh nắng từ cửa sổ bên hông chiếu vào, Chung Ly Đình Châu dựa lưng lên vách tường, khuôn mặt tuấn tú một nửa được sáng chiếu lên một nửa lại chìm trong bóng tối, khẽ cười.