“Minh Minh, hình như Kim đại sư này đã từng nghe nói qua, Tư Mã Bạch Uy trước kia thường hay mời một số khí sư. Người này trông rất quen, ông ta có thể cũng là một trong số đó.” Hồ Bảo nhìn chằm chằm vào Kim đại sư một hồi, rồi nhỏ giọng thì thầm bên tai Tống Minh Minh.
“Ồ, nói vậy thì Viên Thần Lâm cũng không có gạt tôi, anh ta thật sự tìm khí sư giỏi nhất Thanh thị mời đến đây.” Tống Minh Minh vừa lòng gật đầu.
Hồ Bảo cười nhạo nói: “Thì anh ta làm gì có gan tìm người đóng giả,ừ khi anh ta không muốn sống yên ở Thanh thị, còn chuyện đến đế đô thì càng không cần nghĩ đến nữa. Viênần Lâm nếu biết điều thì nên thành thật khom lưng chạy v cho.”
Tống Minh Minh chuyển mắt nhìn qua Kim đại sư bắt chéo chân nói: “Nghe Viên Thần Lâm nói ông là khí sư sửa chữa rất giỏi, ở đây tôi có một thanh pháp khí bị hỏng Ông xem giúp tôi coi có thể sửa được nó không, nhưng tôi nói trước nếu ông làm tôi không hài lòng thì hậu quả thế nào tự ông có thể đoán được rồi đó.”
“Viên thiếu đề cao tôi quá rồi. Tuy hầu hết pháp khí tôi đều có thể sửa chữa được, nhưng tôi cũng không thể bảo đảm rằng có thể sửa chữa tất cả pháp khí, chẳng hạn như Linh Khí” Kim đại sư bình tĩnh cười nói: “Nhưng Tống thiếu đã mở lời, tôi đương nhiên sẽ dốc hết toàn lực.”
“Là dạng pháp khí gì tôi không nghĩ là Viên Thần Lâm chưa nói qua cho ông biết, pháp khí tôi muốn sửa chữa chính là pháp khí cao cấp. Dẹp cái gọi là Linh Khí đi, tốt nhất là ông nên có năng lực thật sự, nếu còn dám ở trước mặt tôi khoác lác nữa thì đừng trách tôi trở mặt.” Tống Minh Minh trợn mắt, cậu ta tuy tuổi còn trẻ, nhưng đã sớm có kinh nghiệm nhìn qua đủ mọi loại người. Cái thủ đoạn nho nhỏ này của Kim Hoành, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu.
Vẻ mặt của Kim đại sư cứng đờ, ở Thanh thị này người có quyền thế đến đâu khi gặp ông ta đều phải khách khí vài phần, cho dù là thị trưởng cũng không ngoại lệ. Nhưng Thanh thị rốt cuộc cũng chỉ là một thành phố hạng hai, những người chân chính nắm quyền tất cả đều ở đế đô, nơi đó chính là đầm rồng hang hổ. Mà vị Tống thiếu này lại thuộc tầng lớp cao quý tại đế đô, cậu ta cũng chính là con đường duy nhất để ông ta có thể bước chân vào nơi ông ta vẫn luôn mơ ước. Dù Kim Hoành ở Thanh thị có địa vị cỡ nào, thì cũng không dám đắc tội Tống Minh Minh. Bởi vì ở sau lưng cậu ta không chỉ có Tống gia, mà còn có một gia tộc vô cùng hùng mạnh chỉ cần nhắc đến đã khiến người khác sợ hãi không thôi.
“Tống thiếu dạy phải, là tôi nói sai rồi. Không biết Tống thiếu muốn sửa pháp khí nào?” Kim đại sư nhìn ra Tống Minh Minh không kiên nhẫn, lập tức thay đổi chiến lược. Đối phó đứa nhỏ này xem ra phải thẳng thắn.
Tống Minh Minh liếc nhìn Hồ Bảo một cái.
“Cẩn thận một chút, vật này rất trân quý nếu sửa không tốt, không cần Minh Minh động thủ tôi sẽ là người lấy đầu của ông đầu tiên.” Hồ Bảo vừa đem pháp khí đặt lên bàn, một bên không kiên dè mà uy hiếp.
Kim đại sư cố chịu đựng sự bất mãn trong lòng, ông ta truyền linh lực vào pháp khí kiểm tra vừa quan sát kỹ càng bên ngoài. Đây quả thật là pháp khí cao cấp, chỉ là mức độ hư hao khá nghiêm trọng .
Kết cấu bên trong pháp khí vỡ nát không nói, hình dáng bên ngoài cũng trở nên hoàn toàn biến dạng.
Nhưng điều này lại làm ông ta cảm thấy vui mừng thay vì lo sợ, khó trách Tống Minh Minh không dám tùy ý đưa cho người khác sửa chữa. Chưa nói đến việc có thể phục hồi thanh pháp khí này hoàn toàn về lại bộ dáng ban đầu được hay không, chỉ nhìn mức độ hư hại này của nó thì hầu hết các khí sư đều sẽ không dám nhận sửa chữa. Cơ hội của ông ta quả nhiên đã đến rồi.
“Tống thiếu cậu có bản gốc của thanh pháp khí này không, tốt nhất là hình ảnh từ mọi góc độ.” Kim đại sư cố kiềm chế tâm tình kích động của mình hỏi.
Hồ Bảo đưa qua cho ông ta cả chục bức ảnh gốc.
Kim đại sư nhìn kỹ từng bức hình: “Vấn đề của thanh pháp khí này không nhỏ, nguyên liệu để sửa chữa cũng cần phải đi tìm thêm. Trong khoảng thời gian ngắn, thì không thể sửa chữa tốt được. Tống thiếu nếu tin tưởng, xin hãy cho tôi thời gian ba ngày, tôi bảo đảm đến lúc đó nhất định sẽ đưa đến trước mặt cậu một thanh pháp khí giống như đúc.”
“Được, tôi sẽ cho ông ba ngày.” Tống Minh Minh đồng ý rồi đứng dậy: “Ba ngày sau, cầm pháp khí đã sửa tốt tới đây tìm tôi. Tôi không thích chờ đợi.”
Nghe được ý đuổi khách của Tống Minh Minh, Viên Thần Lâm cùng Kim đại sư cũng không tiếp tục ở lại mà ra về.
“Chúc mừng Kim đại sư, nếu chuyện lần này thành, ông có thể bước chân vào đế đô rồi. Đến lúc đó xin đừng quên tôi đấy.” Sau khi lên xe, Viên Thần Lâm nhanh chóng nói lời chúc mừng Kim đại sư.
Kim đại sư cười rạng rỡ: “Mọi chuyện vẫn chưa xác định, nhưng vẫn mượn lời tốt lành của Viên thiếu gia. Nếu chuyện suôn sẻ tôi nhất định sẽ không quên Viên thiếu gia.”
Viên Thần Lâm trong lòng vui vẻ, khi chuyện này thành công, mình không chỉ có thể được Tống Minh Minh coi trọng. Mà còn lấy được lời hứa hẹn từ Kim đại sư, đúng là một công đôi việc: “Thần Lâm xin gửi lời cảm ơn trước đến Kim đại sư.”
Sau khi Viên Thần Lâm tạm biệt Kim đại sư, tâm tình đặc biệt tốt mà lái xe về nhà. Quản gia báo lại cho gã biết giám đốc Cao ở công ty, một giờ trước đã đến đây hiện đang chờ ở trong phòng khách.
“Việc tôi giao cho ông làm đến đâu rồi?” Viên Thần Lâm đem chìa khóa ném lên bàn, rồi ngã vào sô pha kiêu ngạo hỏi.
Giám đốc Cao lau mồ hôi trên trán đáp: “Thưa nhị thiếu gia, Tô gia bên kia dường như không muốn thỏa hiệp, dưới sự áp chế của chúng ta vậy mà lại bắt đầu phản kháng, cậu xem tiếp theo chúng tôi nên làm gì?”
Viên Thần Lâm vừa nghe ông ta nói thì tức giận, chỉ có một Tô gia mà mãi đến giờ còn trị không xong: “Ngay cả loại chuyện này cũng cần tôi dạy các người hả? Tô gia nếu dám phản kháng, tức là không đặt tập đoàn Viên thị vào mắt. Vậy thì cứ phá đổ cho tôi, xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ xử lí.”
“Nhưng Tô gia cũng không phải là một công ty nhỏ bình thường, nếu muốn trừ khử thì động thái sẽ không giấu được. Bên phía ngài chủ tịch sớm muộn gì cũng sẽ biết.” Giám đốc Cao có chút lo lắng nói.
“Bên chỗ chủ tịch tôi sẽ lo, các người cứ dựa theo những gì tôi nói mà làm. Nếu nuốt được công ty của Tô gia có khi chúng ta còn được chủ tịch khen thưởng, lúc đó bổn thiếu gia cũng sẽ không thiếu chỗ tốt cho các người.” Viên Thần Lâm tràn đầy tự tin, nếu chỉ một Tô gia còn xử lí không được thì còn đâu mặt mũi Viên nhị thiếu gia của gã, chưa kể có khi gã còn bị những kẻ trong dòng họ khinh thường.
Giám đốc Cao có chút động tâm dù cho có chuyện gì thì cũng còn nhị thiếu gia quản, ông chỉ nghe theo lệnh. Nếu ngài chủ tịch muốn trách tội thì cũng không đến lượt ông gánh, nhiều nhất chỉ là bị trừ lương. Nghĩ vậy chút do dự trong lòng ông ta liền biến mất.
……
Cao Hàn dọn quán đi về, Chung Ly Đình Châu cũng không xa không gần đi theo phía sau. Nhìn anh ta giống như đang nhàn nhã tản bộ, nhưng vẫn giữ đúng một khoảng cách nhất định, không xê dịch quá nửa mét.
Cao Hàn biết dù cho mình có yêu cầu anh ta đừng đi theo sau, thì người ta cũng không thèm để vào tai. Thậm chí còn có thể mặt dày nói là tiện đường. Cao Hàn cảm thấy mình có nói thế nào đi nữa, cũng nói không lại cái logic kỳ quặc kia của Chung Ly Đình Châu. Cho nên dứt khoát nhắm mắt coi như không thấy gì.
Chung Ly Đình Châu cũng không cản trở việc Cao Hàn về nhà, chờ Cao Hàn đóng cửa lại thì bản thân cũng bước vào nhà mình.
Máy truyền tin lúc sáng tùy tiện ném lại ở sau cửa bỗng phát sáng, nhìn lịch sử thông báo thấy cả trăm cuộc gọi nhỡ. Tất cả đều là số lạ khác nhau, còn có rất nhiều người gửi tin nhắn đến.
Chung Ly Đình Châu cầm máy truyền tin lên nhìn thoáng qua, tin nhắn mới nhất gửi đến là của một người phụ nữ ghi tên Kê Mộ Vân.