Cao Hàn suýt nữa phản xạ có điều kiện mà lui lại về thang máy, may mà hắn kịp nhận ra giọng nói này, không ai khác chính là cái tên đẹp trai xuất quỷ nhập thần kia.
Cũng giống như lần gặp mặt trước đây, anh ta vẫn mặc một thân màu đen, gần như hòa vào bóng đêm, một chút hơi thở không để lộ ra. Có l đây cũng là một trong lý do mà Cao Hàn không phát hiện ra được mỗi khi anh ta xuất.
“Anh làm sao biết tôi ở nơi này?” Ánh mắt Cao Hàn dừng lại hai giây trên khuôn mặt kia, giọng điệu bình tĩnh.
“Tôi tên là Chung Ly Đình Châu.” Người đàn ông đáp lại bằng một câu không liên quan gì đến câu hỏi, đôi mắt bóng đêm nhìn chằm chằm vào Cao Hàn chưa từng rời đi kể từ lúc hai người chạm mặt. Cao Hàn xác định trên mặt không có gì dính mới nhích người sang một bên, ánh mắt của người đàn ông cũng chuyển động theo hắn.
“Tôi không hỏi tên anh.” Cao Hàn trưng ra vẻ mặt xa cách
“Tối hôm đó tôi đi theo cậu đến đây.” Chung Ly Đình Châu nhanh chóng trả lời.
Cao Hàn cũng không quá ngạc nhiên, từ lần đầu gặp mặt hắn đã biết Chung Ly Đình Châu mạnh hơn mình. Nhưng việc bị theo dõi về tận nhà thì nó đã vượt qua giới hạn của Cao Hàn: “Anh rốt cuộc có mục đích gì?”
Hỏi xong Cao Hàn lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, không phải là anh ta cho rằng nhà mình còn kẹo sữa đại bạch thỏ. Cho nên cố ý theo dõi biết chỗ mình đang ở, để khi nào ăn xong kẹo lại đến tìm mình đòi thêm chứ hả?
Rất không may, Cao Hàn đau đầu nhớ lại hình như nhà mình xác thực còn một bao kẹo sữa nữa thì phải. Hắn nghĩ tới bao kẹo sữa đại bạch thỏ đã bị bản thân xé ra ăn, giờ đang để ở trong phòng. Cao Hàn từ trong túi lấy ra một cục kẹo còn sót lại rồi ném cho Chung Ly Đình Châu, những cục khác bị hắn trong lúc vô ý ăn hết rồi.
“Trong phòng tôi còn có một bao kẹo sữa đại bạch thỏ cuối cùng, anh ở chỗ này chờ tôi một lát.”
Cao Hàn bước vào nhà, còn chưa kịp đóng cửa lại thì Chung Ly Đình Châu đã vào theo, động tác nhanh đến mức hắn cản không kịp.
Cao Hàn tìm được bao kẹo sữa đại bạch thỏ, chuẩn xác ném qua cho Chung Ly Đình Châu: “Cho anh, anh có thể đi rồi.”
Chung Ly Đình Châu nhẹ nhàng chụp được bao kẹo sữa, nhưng không chỉ không rời đi mà còn ngồi xuống cái ghế duy nhất trong phòng khách: “Chúng ta nhất định rất có duyên, tôi đã tìm rất lâu cũng không tìm được một cục kẹo sữa đại bạch thỏ nào. Vậy mà cậu lại có được tận hai bao lớn, cậu nhất định là do trời cao phái xuống cứu vớt tôi, hay là chúng ta sống chung đi.”
Trời cao phái tôi xuống dùng kẹo sữa đại bạch thỏ cứu vớt anh?
Cao Hàn khóe miệng giật giật, muốn từ khuôn mặt đẹp trai kia tìm ra một tia đùa giỡn: “Anh ngày thường đều như vậy à?” Chính Cao Hàn cũng không nhận ra đây đã là lần thứ hai hắn đưa ra câu hỏi này.
“À không, tôi chỉ đối với cậu thôi.” Chung Ly Đình Châu nghiêm túc trả lời.
Cao Hàn lại dời ánh mắt khỏi gương mặt kia, hít sâu một hơi: “Bởi vì tôi cho anh hai bao kẹo sữa đại bạch thỏ?”
Chung Ly Đình Châu: “Đó cũng là một trong những lí do.”
“Còn những lí do nào nữa?” Cao Hàn không nghĩ ra được, mình cùng Chung Ly Đình Châu lần đầu tiên gặp nhau cũng không có phát sinh chuyện gì đặc biệt, thậm chí lần thứ hai gặp lại vào buổi tối hôm đó cũng vậy.
Ánh mắt Chung Ly Đình Châu khẽ chuyển động qua lại trên mặt Cao Hàn như đang suy nghĩ gì đó, nhìn đến nỗi khiến hắn cảm thấy cả người đều trở nên khó chịu, nhưng lại không nói câu nào.
“Cửa ở bên kia.” Cao Hàn bày ra động tác mời.
Chung Ly Đình Châu nhìn ra cửa, rồi lại nhìn về Cao Hàn, hai chân vắt chéo: “Thật sự không thể sống cùng nhau hả?”
“Anh có thể tùy tiện cùng một người xa lạ chỉ mới gặp mặt vài lần sống chung à?” Cao Hàn hỏi lại.
Chung Ly Đình Châu nghiêm túc suy nghĩ một giây: “Nếu đó là cậu, tôi có thể phá lệ.”
Cao Hàn hỏi: “Người nhà anh ở đâu?”
Đôi mắt Chung Ly Đình Châu sáng lên: “Cậu muốn cùng tôi về nhà hả?”
Cao Hàn nói: “Không, tôi muốn gọi điện để họ tới đón anh về.”
Chung Ly Đình Châu sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên cười ha ha, cuối cùng mới nói: “Cậu là người tôi thấy thú vị nhất trong số những người mà tôi đã từng gặp qua đấy. Được rồi, không sống chung thì không sống chung vậy, khi nào cậu đổi ý có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào. Tôi hiện tại đang ở đối diện nhà cậu.”
Lúc này đến phiên Cao Hàn ngây ngẩn cả người, nhìn Chung Ly Đình Châu bộ dáng tự nhiên nhàn hạ đi qua mình mà mở cửa căn nhà đối diện mình, rồi ngang nhiên bước vào trong. Cao Hàn nhớ rõ căn nhà đối diện mình là của một gia đình vợ chồng trung niên ở.
“Tôi đã trả giá gấp đôi để mua đó.” Chung Ly Đình Châu tựa như biết Cao Hàn đang suy nghĩ gì nên nói.
Cao Hàn lạnh lùng đóng cửa nhà lại, đem khuôn mặt tuấn tú kia hoàn toàn ngăn cách bên ngoài.
……
Hôm sau khi Cao Hàn đi ra ngoài, cánh cửa phía đối diện cũng vừa lúc mở ra. Chung Ly Đình Châu vẫn là một bộ áo đen quần đen cùng mũ lưỡi trai đen, tuy hơi kì lạ, nhưng không thể không thừa nhận rằng màu đen càng giúp cho khuôn mặt tuấn mỹ kia trở nên đẹp không tì vết. Làm cho người khác khó lòng mà dời mắt khỏi người này ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
“Buổi sáng tốt lành.” Chung Ly Đình Châu cùng Cao Hàn chào hỏi.
Cao Hàn dừng một chút, đáp: “Buổi sáng tốt lành” rồi xuống lầu.
Mười phút sau.
Cao Hàn xoay người lại nói: “Anh đi theo tôi làm cái gì?”
“Tiện đường.” Chung Ly Đình Châu nói.
Cao Hàn im lặng, tiếp tục lên đường. Nếu không đuổi được người đi, thì cứ coi như không khí là được. Sau khi đến nơi, Cao Hàn giống như ngày thường bày quán làm việc.
Bên kia ba người ông chủ Vương lần đầu tiên nhìn thấy Cao Hàn dẫn theo người đến, họ không biết tình huống thật sự nên cho rằng đó là bạn của Cao Hàn. Còn khen người gì lớn lên vừa cao ráo lại vừa đẹp trai nữa, vốn dĩ một mình Cao Hàn đã đủ hấp dẫn người khác rồi. Hiện tại lại nhiều thêm một người không khác gì siêu mẫu trên TV, à không người này thậm chí so với mấy siêu mẫu kia càng có sức hút hơn.
“Ông chủ, tôi không có pháp khí. Tôi có thể mua một ít nguyên liệu được không?” Một người phụ nữa sau khi đi vài vòng gần đó rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa mà chạy lại, cô nàng không phải muốn đến sửa chữa pháp khí, nên tìm đại một lí do để bắt chuyện. Vừa hỏi ánh mắt vừa lén nhìn Chung Ly Đình Châu đang đứng cạnh Cao Hàn.
“Xin lỗi, ở đây tôi không bán nguyên liệu. Tiểu thư, cô cũng không phải khí sư nếu không cần sửa chữa pháp khí, xin đừng đứng chắn người khác.” Cao Hàn nói thẳng không cố kỵ.
Người phụ nữ lộ ra biểu tình xấu hổ.
Sau khi người phụ nữ kia rời đi, lại tới thêm vài người nữa, vẫn dùng cách thức đồng dạng như vậy tiếp cận. Liên tiếp vài lần bọn họ phát hiện chiêu này đối với Cao Hàn không có tác dụng, nên họ lại đổi cách khác đến tìm ba vị chủ quán gần đó.
Mặc dù công việc kinh doanh đã khởi sắc trở lại nhưng ông chủ Lý vui không nổi, ông ở đây là sửa chữa pháp khí chứ không phải để bán mấy thứ nguyên liệu chết tiệt kia. Nhưng nếu không bán nguyên liệu, thì công việc kinh doanh của ông ta lại không được tốt lắm. Cho nên ông chủ Lý vẫn trưng ra bộ mặt thúi quắc.
“Nhóc Cao, kia là bạn cậu sao?” Ông chủ Vương đi qua trước sạp của Cao Hàn, liếc mắt nhìn Chung Ly Đình Châu một cái cười hỏi.
“Không phải.” Cao Hàn đáp.
Ông chủ Vương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, buổi sáng người này đi theo Cao Hàn đến đây sau đó đứng kia chưa từng thay đổi tư thế. Người thường sẽ không thể giữ nguyên như thế, liên tục sáu bảy tiếng đồng hồ vẫn không nhúc nhích được. Hiểu được có lẽ là giữa họ có chuyện gì đó, nên ông chủ Vương im lặng không hỏi thêm gì nữa.
Buổi chiều có một khách hàng không mời mà đến bước vào sạp của Cao Hàn, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo.
“Này, nghe nói anh sửa chữa pháp khí rất lợi hại, dù pháp khí có bị hỏng nghiêm trọng cỡ nào thì anh cũng có thể sửa lại giống như lúc đầu. Hiện tại nhìn cái quầy hàng nát này, không phải là đang lừa gạt chứ?”
“Cậu nếu không tin là thật thì cũng không cần đến hỏi tôi.” Cao Hàn liếc nhìn người trước mặt một cái, người này tầm hai mươi mấy tuổi. Rõ ràng cậu ta đã ngồi xổm ở gần đây lén quan sát suốt hai tiếng đồng hồ, lúc này lại giả bộ như bản thân vừa mới đến đây.
“Hừ bổn đại gia tạm thời tin anh một lần, bất quá nếu anh sửa không tốt, tôi sẽ không dễ dàng cho qua đâu. Nhưng mà anh có thể sửa được, thì dù tốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.” Thanh niên đem pháp khí đến đặt trước mặt Cao Hàn.
“Pháp khí trung cấp à.” Cao Hàn liếc mắt một cái đã nhìn ra cấp bậc của pháp khí. Từ lúc hắn bày quán đến nay, những pháp khí Cao Hàn từng sửa qua chỉ có pháp khí cấp thấp. Cậu ta có thể mua được món pháp khí loại mới nhất này, thì rốt cuộc tại sao lại đến đây để ý chút tiền đó chứ.
“Không tồi” Người thanh niên đắc ý dào dạt hất cằm: “Tôi đã nhìn qua những pháp khí mà anh sửa chữa, tất cả đều là pháp khí cấp thấp. Hẳn là anh chưa từng sửa qua pháp khí trung cấp chứ gì, anh nếu sửa không tốt chứng minh tất cả chỉ là hư danh. Một khí sư chỉ có thể sửa chữa pháp khí cấp thấp, thì cũng sẽ giống như bọn họ, cả đời này chỉ có thể đến đây bày ra cái sạp hàng nho nhỏ.”
Bọn họ trong lời nói của người thanh niên kia chính là ba người ông chủ Lý, cậu ta không chút che giấu khinh bỉ của mình đối với ba vị chủ quán.
Ông chủ Lý thiếu chút nữa xù gai, nếu không phải vì ông chủ Vương đè lại thì đã sớm nhảy dựng lên rồi.
Bọn họ ăn muối so với thằng nhóc kia còn nhiều hơn, dạng người người nào mà chưa từng thấy qua. Loại nhóc con loi choi như thằng nhóc kia cũng không phải chưa từng gặp, cho nên không cần thiết vì thằng nhóc đó mà tức giận. Ông chủ Vương lắc đầu.
“Cậu là do nghe danh tiếng của tôi cho nên đến đây à?” Cao Hàn chú ý tới mấy chữ chỉ có hư danh.
Thanh niên giống như bị dẫm phải đuôi: “Ai vì nghe danh tiếng của anh mà đến, tôi tới là để vạch trần bộ mặt thật của anh. Anh tốt nhất là có bản lĩnh thật, nếu không hừ hừ hừ.”
Cao Hàn cũng không quan tâm lắm. Nguyên liệu trên bàn đều chỉ để sửa chữa pháp khí cấp thấp, Cao Hàn tìm trong túi đựng đồ dùng để ngụy trang, từ không gian lấy ra nguyên liệu trung cấp cần thiết để sửa chữa.
Pháp khí của người thanh niên là thuộc loại hình phòng ngự hình tấm chắn. Bởi vì phải thừa nhận một đòn đánh quá mạnh, cho nên không chỉ làm cho bùa phòng ngự hỏng, mà ở trên bề mặt pháp khí cũng xuất hiện vết nứt hình mạng nhện, có vài nơi còn bị vỡ ra. Nhìn bộ dáng cậu ta có vẻ cũng không phải thuộc dạng thiếu tiền, thanh pháp khí này dù có đem ném đi thì cũng không có gì đáng tiếc. Nhưng đối phương lại lấy ra đưa cho Cao Hàn sửa chữa lại, xem ra thật sự chỉ là muốn thử hắn mà thôi.
“Pháp khí của cậu không phải không thể sửa chữa, nhưng vấn đề quá lớn, giá cả sẽ tăng gấp đôi, cũng sẽ tốn không ít thời gian.” Cao Hàn đặt pháp khí xuống nói.
“Tôi nói rồi, tiền không thành vấn đề, chỉ cần anh có thể sửa chữa nó lại cho tốt y như lúc đầu là được. Đừng nói giá gấp đôi, dù gấp bốn lần tôi cũng trả, thời gian chỉ cần không quá hai ngày là được.” Cậu ta không để bụng hất tay một cách thờ ơ.
Cao Hàn nghe vậy thì không cố kỵ điều gì nữa, loại pháp khí hình dạng phòng ngự này so với pháp khí hệ tấn công thì dễ sửa chữa hơn. Bởi vì cấu tạo bên trong tương đối đơn giản, nếu hôm nay đưa đến là loại pháp khí hệ tấn công, thì hắn thật sự không dám bảo đảm có thể 100% khôi phục như ban đầu.
Một giờ sau, Cao Hàn đem pháp khí đã được sửa chữa hoàn tất đưa lại cho cậu ta.
Người thanh niên cầm ảnh chụp đem ra so sánh, phát hiện thật sự giống nhau như đúc. Lại dùng linh lực kiểm tra công năng pháp khí, uy lực vậy mà cũng không có yếu đi. Cậu ta nhìn về phía Cao Hàn ánh mắt lập tức nhiều thêm vài phần nghiêm túc: “Anh thật có chút bản lĩnh, Linh Linh nói không hề sai.”
Nghe được cái tên quen tai, Cao Hàn cũng chỉ có chút ngạc nhiên: “Chi phí 100 vạn.”
Ông chủ Lý hít hà một hơi, chỉ sửa chữa một thanh pháp khí trung cấp, vậy mà thu về tận 100 vạn. Đây so với ông ta bày quán làm một năm còn muốn nhiều hơn.
Ông chủ Lý trong lòng phức tạp đến cực điểm, một mặt ông ta chán ghét Cao Hàn vì hắn đoạt đi việc làm ăn của mình, mặt khác lại không thể không thừa nhận Cao Hàn thật sự là người rất có bản lĩnh. Chỉ cần nhìn hắn sửa chữa pháp khí, bọn họ cũng có thể học được thêm vài điều mới.
Người thanh niên giữ lời hứa lúc đầu, một chút cũng không thèm để ý đến khoản tiền lớn kia mà chuyển cho Cao Hàn 100 vạn: “Tiền tôi đã chuyển qua rồi, về sau nếu pháp khí bị hỏng thì tôi lại đến tìm anh. Còn có tôi là Thẩm Đào anh nhớ kỹ.”
……
“Tống thiếu, vị này chính là Kim đại sư, là khí sư sửa chữa pháp khí nổi tiếng nhất Thanh thị. Ông ta đã từng giúp thị trưởng sửa chữa một thanh pháp khí cao cấp, rất nhiều người cũng biết được chuyện này.”
Viên Thần Lâm mang theo Kim đại sư tới tìm Tống Minh Minh, Kim đại sư trong lời nói của gã là một người đàn ông trung niên. Mặc y phục thái cực quyền, phụ kiện đầu tóc đều theo phong cách Đạo gia. Dáng vẻ như thế ngoại cao nhân của ông ta, cũng có vài phần khí chất nhưng không biết có bản lĩnh thật sự hay không.