Người bình thường có lẽ sẽ thấy đây chỉ là trùng hợp, nhưng Cao Hàn lại cảm thấy không chắc chắn. Ánh mắt hắn lại một lần nữa dừng trên người đàn ông trước mặt, tự hỏi anh ta rốt cuộc là ai và tại sao lại xuất hiện ở một nơi như thế này. Chẳng lẽ anh ta có liên quan đến hai kẻ đang đánh nhau khi nãy?
“Sao cậu lại nhìn tôi như vậy?” Người đàn ông chú ý tới ánh mắt của Cao Hàn, quay đầu nhìn lại. Gương mặt tuấn mỹ theo góc nghiêng của anh ta giống như được phủ thêm một lớp ánh trăng mờ ảo, không giống người thật.
Cao Hàn thu hồi ánh mắt, “Không có gì, anh tại sao lại xuất hiện ở nơi đó?”
“Ý cậu là nơi có hai người đang đánh nhau đó hả?” Anh ta hỏi lại: “Tôi chỉ đứng xem náo nhiệt thôi.”
Cao Hàn vừa nói xong liền cảm thấy không đúng, mình lấy tư cách gì để hỏi người ta. Nhưng đối phương lại thật sự trả lời, nghe xong đáp án làm Cao Hàn thoáng chốc rơi vào im lặng: “Anh ngày thường đều như vậy hả?”
Cao Hàn có chút tò mò, tính cách này không giống với hình tượng bên ngoài của anh ta chút nào. Nhìn khuôn mặt anh tuấn kia, hắn thật sự rất khó để liên tưởng với nhau.
Người kia chỉ cười không nói gì, lúc này ngược lại nhìn anh ta càng thêm bí ẩn.
Cao Hàn im lặng hai giây: “Tôi đi đây.”
Người đàn ông lại lần nữa đưa tay bắt lấy hắn.
Cao Hàn đã sớm có chuẩn bị, kịp thời né được: “Cùng một chiêu tôi sẽ không…”
Vừa quay đầu lại, Cao Hàn nhìn thấy đôi mắt người kia đang nhìn chằm chằm vào dưới eo mình: “Anh nhìn cái gì?”
Người đàn ông duỗi tay về phía hắn lần nữa, Cao Hàn cũng nhìn rõ động tác vươn tay kia, muốn né ra nhưng lại phát hiện bản thân hoàn toàn không thể tránh được. Trong lòng hắn còn đang kinh hãi, cho nên không phát hiện ánh mắt người đàn ông đối diện vẫn luôn nhìn chăm chú vào túi của mình.
“Vậy lí do mà cậu vẫn luôn không chịu gọi điện cho tôi là do nó à.” Người đàn ông vẻ mặt đầy ẩn ý nhìn Cao Hàn.
Cao Hàn đang không hiểu tại sao, thì rốt cuộc cũng chú ý tới tầm mắt của đối phương, bèn nhìn theo hướng nơi tầm mắt kia dừng lại. Hắn cúi đầu xuống liền thấy một góc của bao kẹo sữa đại bạch thỏ, không biết đã lộ ra ngoài từ khi nào. Lại ngẩng đầu nhìn lên người đàn ông đối diện đang bày ra vẻ mặt vui sướng, biết đối phương hiểu lầm nên mở miệng giải thích: “Không phải như anh nghĩ đâu.”
“Vậy tôi nên nghĩ thế nào?” Anh ta hỏi lại.
Cao Hàn im lặng, đột nhiên cảm thấy hướng đi của câu chuyện này đang dần trở nên kỳ quái. Tại sao mình lại đứng đây, cùng một người không quen biết thảo luận vấn đề này? Hoàn toàn không có ý nghĩa gì: “Tôi về đây, anh cứ tự nhiên.”
Người đàn ông vẫn không buông tha, tiếp tục đi theo sau Cao Hàn: “Tôi biết mà, cậu cũng thích ăn kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, mà trùng hợp tôi cũng thích ăn, chúng ta đều giống nhau.”
Anh hai à, định nghĩa của anh về sự giống nhau giữa anh và người khác cũng quá nông cạn rồi. Cao Hàn thầm nghĩ trong lòng, bước chân vẫn không dừng lại.
Người kia tiếp tục đi theo sau Cao Hàn, miệng lải nhải không ngừng những câu như: kẹo sữa Đại Bạch Thỏ ăn ngon cỡ nào, tất cả kẹo sữa khác đều không thể so sánh được. Giống như loại kẹo sữa Tiểu Bạch Thỏ gì đó rõ ràng hương vị hoàn toàn không giống, nhưng mỗi lần anh ta đến siêu thị tìm mua, người bán hàng đều giới thiệu cho anh ta loại kẹo đó.
Cao Hàn đột nhiên đứng lại, đem bao kẹo sữa Đại Bạch Thỏ Nguyễn Linh Linh tặng mình nhét vào tay anh ta: “Cho anh, đừng đi theo tôi nữa.”
Tiếng bước chân theo sát phía sau Cao Hàn rốt cuộc biến mất, mãi đến khi Cao Hàn sắp rời khỏi con hẻm, liếc mắt nhìn về phía sau thì chỗ đó hoàn toàn đã không còn bóng dáng người nào nữa. Cho nên anh ta đi theo sau mình, quả nhiên chỉ vì bao kẹo sữa Đại Bạch Thỏ trong túi.
……
Hôm sau, Cao Hàn đăng nhập vào Linh Võng trước khi ra ngoài. Từ khi Linh Võng giúp hắn làm sáng tỏ sự thật, số người gửi tin nhắn hỏi mua pháp khí cho Cao Hàn ngày càng nhiều. Có rất nhiều tin nhắn hỏi khi nào sẽ có pháp khí mới, Cao Hàn không xóa những tin nhắn đó nhưng cũng không trả lời.
Cao Hàn tắt hộp thư, đột nhiên cảm thấy thiếu thiếu gì đó, hình như đã lâu rồi không thấy Thái Tinh Hỏa tìm mình. Nhưng Cao Hàn cũng không nghĩ nhiều, cho rằng cậu ta hẳn đang bận việc nên không rảnh tìm mình.
Ngày hôm nay, số người đến tìm Cao Hàn sửa chữa pháp khí nhiều hơn so với bình thường, trong đó có vài người là khách quen của những sạp sửa chữa khác. Cao Hàn không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được ánh mắt không thèm che giấu cảm xúc của ông chủ Lý.
“Hai người các ông chẳng lẽ không lo lắng sao? Thằng nhóc đó không chỉ cướp khách của tôi, mà còn cướp cả của các ông nữa đấy.” Ông chủ Lý đột nhiên nói với ông chủ lớn tuổi và ông chủ Vương.
Nhưng hai người kia cũng không đáp lại câu hỏi của ông ta.
Ông chủ Lý nóng nảy nói tiếp: "Đừng nghĩ hiện tại nó cướp không nhiều, chỉ có một hai người khách quen. Đợi sau này nó cướp sạch khách hàng, lúc đó hai ông có hối hận thì cũng đã muộn rồi."
"Dù điều đó là thật, ông có thể làm gì?" Ông chủ Vương cười như không cười nói: "Cậu ta nhờ vào chính bản lĩnh thật sự, chẳng lẽ ông bảo chúng ta cùng cậu ấy thi đấu thực lực à?"
"Có vài người trời sinh là để ăn bát cơm này." Ông chủ lớn tuổi cũng lên tiếng.
"Tài năng?" Ông chủ Lý trên mặt hiện lên một tia châm chọc, như nhớ lại điều gì nói: "Vì họ có tài năng hơn người, nên chúng ta phải nhường hết tất cả sao?"
"Không ai có nghĩa vụ phải nhường cho ai bất cứ điều gì, trừ phi đó là do chính bản thân tự nghĩ vậy." Ông chủ lớn tuổi bình thản nói: "Tự mình hạ thấp giá trị của bản thân sẽ chỉ làm cho mình mất đi giá trị hơn. Trong khi người khác đạt được bao nhiêu thành tựu, thì mình cũng chẳng tạo nên kỳ tích. Trên con đường tu hành này, bản tâm mới là thứ quan trọng nhất."
Luyện linh giả tu luyện chính là tinh thần và thể xác, nếu thân và tâm không đặt đúng chỗ thì chắc chắn sẽ không đi xa.
Ông chủ Lý vẻ mặt đột nhiên thay đổi, cúi đầu nhìn xuống.
Cao Hàn cũng không để ý tới cuộc trò chuyện của các ông chủ khác, bởi vì hắn nhận được cuộc gọi từ Tô Chu Hà, báo rằng Thái Tinh Hỏa đã xảy ra chuyện.