Sau khi ba người Nguyễn Linh Linh rời đi, công việc kinh doanh của Cao Hàn đã trở nên tốt hơn. Ngày hôm đó, Cao Hàn nhận được thêm hai đơn hàng sửa chữa pháp khí, và có vài người khác đứng vây xem, sau đó phát hiện năng lực của Cao Hàn thực sự rất tốt. Một số người động lòng nên đã từ chối lời mời của ông chủ Lý, dù ông ta có đưa ra mức giá ưu đãi thế nào thì họ vẫn chọn qua quầy của Cao Hàn. Điều này khiến ông chủ Lý tức giận gần chết, nhưng lại không thể làm gì được.
Theo cách nói khác, pháp khí cũng là một phần của tu luyện giả, cho nên không ai mong pháp khí của mình xảy ra chuyện. Khí sư nào có bản lĩnh hơn, thì họ liền tìm đến người đó thôi.
Mặc dù nghề sửa chữa này tiền kiếm được không nhiều bằng việc Cao Hàn bán pháp khí, nhưng tốc độ kiếm tiền lại nhanh hơn. Sau khi trải qua vài ngày sửa chữa pháp khí, hắn phát hiện việc luyện chế pháp khí sau này của mình sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn.
Sau khi tiễn vị khách cuối cùng, Cao Hàn nhìn bầu trời đã tối đen, liền dọn dẹp chuẩn bị đóng quán.
“Chú em giấu tài thật sâu nha,” ông chủ Vương thấy hắn xách đồ đi ngang qua, thở dài nói.
Cao Hàn dừng lại bước chân đáp: “Đều là vì kiếm sống.”
“Vậy thì tay nghề kiếm sống của cậu cũng tốt hơn chúng tôi rất nhiều.” Ông chủ Vương vuốt cằm, lắc đầu. Lúc đầu là do ông nhìn lầm người, đây có chỗ nào giống một cục đá chứ, rõ ràng là một khối vàng. Chỉ bằng tay nghề sửa chữa pháp khí kia thôi, đã đủ làm cho bọn họ hoàn toàn bị quên lãng: “Chú em cũng là người Thanh thị sao?”
Ông chủ Vương không nhịn được mà hỏi thêm, nhân tài như vậy hẳn là không nên bị chôn vùi mới đúng.
Cao Hàn vâng một tiếng rồi bước tiếp.
Ông chủ Vương cũng không gọi hắn lại, ông hiểu được thái độ này của hắn là không muốn tiết lộ quá nhiều thông tin về bản thân. Mãi cho đến khi không thấy bóng dáng của Cao Hàn, ông chủ Vương mới quay sang nhìn ông chủ Lý đang mang vẻ mặt âm trầm không vui nói: “Tốt nhất là ông không nên cùng cậu ta đối địch. Dựa theo tình hình mấy ngày nay có thể thấy được, về sau người đến tìm cậu ta sửa chữa pháp khí sẽ ngày càng nhiều.”
Ông chủ Lý cúi đầu không nói gì.
……
Cao Hàn cho một tay vào túi lại bị thứ bên trong đụng trúng, lấy ra mới phát hiện là bao kẹo sữa đại bạch thỏ mà Nguyễn Linh Linh tặng cho mình.
Tuy rằng Nguyễn Linh Linh nói cô mua được nghe qua có vẻ dễ dàng, nhưng Cao Hàn biết rõ bao kẹo sữa này có bao nhiêu khó tìm.
Cao Hàn nhét kẹo sữa trở lại trong túi, quyết định đêm nay đi đường tắt về chung cư. Sau đó hắn liền hối hận vì quyết định sai lầm này.
Trời tối rất nhanh, ánh đèn vàng ven đường như có như không. Ở cuối con đường nhỏ nơi chỉ có mỗi ánh đèn neon nhấp nháy, bóng tối lan tràn nhìn qua càng tăng thêm vẻ u ám tĩnh mịch.
Bỗng nhiên có một tiếng động lớn vang lên trong đêm khuya yên tĩnh, giống như có người mở loa đặt sát bên tai.
Trong ánh đèn mờ nhạt Cao Hàn nhìn về phía con đường nhựa trước mặt, đột nhiên phía dưới mặt đường bùng lên một trận nổ mạnh. Vô số mảnh vụn bắn ra bốn phía, thậm chí có một số còn bắn xuyên qua tường gạch và kính thủy tinh.
Một tòa nhà do nằm tương đối gần với chỗ đất trong vụ nổ, nền móng đã xảy ra hư hại nghiêm trọng mà dần dần nghiêng về một phía. Bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ góc nghiêng càng lúc càng lớn, chợt có một bóng đen từ trong chỗ tối lao ra cố gắng chống đỡ.
Nhưng cũng không thể đem tòa nhà dựng thẳng lên được, mà đẩy nó về một hướng có mặt tường lớn ổn định. Tránh cho nó đè sập vào tòa nhà kế bên, điều may mắn là cả hai tòa nhà không bị sập.
Bóng đen thấy tình hình đã tạm thời ổn định, quay người lại biến mất vào màn đêm.
Một lúc sau, bóng tối lại vang lên âm thanh đánh nhau. Những căn nhà nhỏ gần đó tiếp tục bị hư hỏng trong trận chiến, hai bên đánh nhau cũng ngày càng có xu hướng trở nên kịch liệt hơn.
Cao Hàn nhìn thấy trận chiến cách mình càng ngày càng gần, hắn lại không phải là loại người thích tham gia náo nhiệt. Cho nên định xoay người tránh đi, bỗng nhiên sắc mặt Cao Hàn biến đổi, thân thể nhanh chóng lùi lại mấy bước.
“Là anh.”
Cao Hàn kinh ngạc nhìn người đàn ông không biết từ khi nào đã xuất hiện ở phía sau mình, gương mặt gần đây cứ thường xuyên xuất hiện trong đầu hắn, dù có muốn quên cũng không quên được.
“Là cậu nhỉ.” Người đàn ông cũng đồng thời thốt ra tiếng, thậm chí còn nhanh hơn so với Cao Hàn: “Sao cậu lại không gọi cho tôi, tôi đã đưa cho cậu số của tôi rồi mà?”
Rõ ràng là anh ta đang đứng trong bóng đêm, nhưng Cao Hàn lại cảm thấy khuôn mặt trước mắt mình vẫn chói lóa vô cùng. Theo bản năng, Cao Hàn nhìn qua chỗ khác mà né tránh, mặt khác vì không muốn mình bị cuốn vào trận chiến kỳ lạ kia nên nhanh chóng xoay người rời đi.
“Chờ một lát.”
Đồng tử Cao Hàn co rút lại, đây đã là lần thứ hai hắn bị người đàn ông kia bắt lấy cổ tay, nhưng vẫn không thể phát hiện ra động tác của anh ta!
“Buông tay!”
“Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Ánh mắt anh ta nhìn chăm chú vào Cao Hàn, đôi mắt sáng ngời phản chiếu hình bóng của người trước mặt.
Cao Hàn không biết anh ta có phải đang giả ngu hay không, ai lại sẽ đi gọi điện cho một người mới chỉ gặp qua một lần, còn là trong tình huống bị ép buộc nhận lấy tờ giấy ghi lại số liên lạc? Ít nhất nếu là hắn thì tuyệt đối sẽ không làm ra hành động đó.
“Nếu là anh trong trường hợp đó thì anh sẽ gọi cho tôi chắc?”
“Sẽ mà.” Người đàn ông đáp lại như đó là điều hiển nhiên.
Cao Hàn nghẹn lại trong phút chốc, rốt cuộc hắn chờ mong cái gì ở một người luôn có những hành động không theo lẽ thường kia chứ, muốn anh ta đưa ra câu trả lời như những người bình thường khác hả?
“Chúng ta đổi nơi khác rồi nói sau.”
“Vậy cậu sẽ trả lời câu hỏi của tôi đúng không?” Anh ta chớp chớp mắt hỏi lại.
Cao Hàn cảm thấy người này khả năng cũng không phải là một người tốt, cho nên hắn tính lừa gạt cho qua chuyện. Nhìn về phía cuộc chiến đang xảy ra ở bên kia, nếu còn chần chừ nán lại đây thì bản thân thật sự sẽ bị liên lụy mất: “Được, sẽ nói cho anh biết.”
“Vậy ta đi thôi.” Anh ta trái lại còn lôi kéo Cao Hàn bước nhanh rời đi.
Không bao lâu sau khi bọn họ rời khỏi, toàn bộ mặt đất nơi hai người vừa đứng liền sụp đổ.
Cao Hàn quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong mắt hiện lên một tia thâm ý.