Khương Phức Oánh im lặng, nhất thời không biết phải hồi đáp thế nào.
Làm sao để nói cho Kỳ Thường Uyên biết thật ra nàng đã từng nghiêm túc mong chờ được cùng chàng đồng hành trên một lưng ngựa, đã từng ảo tưởng về tương lai của hai người?
Dưới lớp khăn voan đỏ rực, ngón tay nàng khẽ siết chặt sợi tơ trong lòng bàn tay, trái tim đập loạn nhịp, bất giác nghĩ đến liệu chàng có thích tua kiếm mà nàng tự tay đan để thắt lên thanh kiếm của chàng hay không?
Có lẽ, ngày ấy nàng cũng sẽ như hôm nay, sợ hãi con ngựa cao lớn dưới thân, nhưng ánh mắt nàng lại chỉ có phu quân của mình. Nếu là chàng, nàng sẽ chủ động vươn tay lặng lẽ níu lấy cánh tay chàng vòng qua eo mình, không còn run sợ.
Khương Phức Oánh khẽ thở dài, lấy lại bình tâm, nhẹ giọng nói: "Thế tử, vô luận thế nào chuyện này cũng đã là quá khứ."
Bàn tay đang siết lấy nơi thắt eo thoáng siết chặt hơn một chút. Khương Phức Oánh khẽ động, muốn rút tay ra lại sợ nếu mất đi sự kiềm chế của chàng, nàng sẽ ngã xuống ngựa mất.
Cuối cùng, nàng chỉ dám rụt rè giữ lấy góc áo, như thể an ủi chính mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT