Chương 129
Hàn Tiêu thiên
Ta đưa tay chống ở mặt bàn, nước mắt lặng lẽ tuôn ra, chảy dài xuống đọng lại trên xấp giấy Tuyên Thành. Giấy Tuyên Thành hút nước, chữ viết vì thế dần mờ đi, sau đó không còn đọc rõ ràng được gì nữa. Ta cúi đầu nhìn kinh ngạc, lòng tự hỏi có phải Dật Huân rồi cũng sẽ như nét mực kia, sẽ tan biến dần hay không.
Ta chậm rãi không nói không rằng, che kín tâm tư của mình. Tuy ta không muốn thừa nhận nhưng ta không thể phủ nhận một sự thật là: Ta yêu hắn.
Vì sao lại yêu hắn mà không phải là bất kỳ ai khác? Ta nghĩ là do ta tịch mịch đã lâu, từ thế giới trước đến thế giới này cũng vẫn là tịch mịch, càng đi nhiều nơi, gặp nhiều người thì càng cô đơn, như vậy cuộc sống phía trước đối với ta vô cùng mệt mỏi.
Ta sống không hy vọng, không chờ mong, thậm chí đôi khi còn chán nản đến mức muốn chấm dứt tất cả. Nhưng sống còn lại là một chuyện rất vất vả mới có được nên không thể tùy tiện vứt bỏ. Ta hâm mộ nhị vị sư phụ đã có được một thứ thâm tình chẳng mấy ai có được, ta liệu sẽ có thể giống như họ không?
Ta không thể phủ nhận tự trong thâm tâm cũng có một chút hoài vọng ấy, chỉ là hoài vọng này như một ngọn lửa yếu ớt có thể tắt bất kỳ lúc nào, nên ta cũng không dám nghĩ mình có thể ôm ấp mong ước ấy được bao lâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT