Hạ Tiếu đến gần mới thấy sắc mặt Đường Niểu Y trắng bệch, cho rằng nàng bị thi thể dọa sợ, liền an ủi: “Cô nương đừng sợ.”

Đường Niểu Y lắc đầu, sắc mặt nàng tái không phải vì sợ hãi, mà vì nàng đã chứng kiến Quý Tú Chương trôi từ dòng sông phía Tây đến, lại còn bị nam nhân áo đen bắt lấy và cắn một cái.

Nam nhân áo đen nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái, cảm giác không nói thành lời, chỉ biết rằng nó khiến lòng nàng bất an.

Ánh mắt Đường Niểu Y vượt qua đám đông, thấy thi thể thê thảm của Quý Tú Chương đã được vớt lên, hiện đang nằm trên cáng, từ đầu đến chân đều phủ kín bằng vải trắng, không nhìn rõ.

Quý Tú Chương bỗng dưng chết, vì vậy Quý gia chủ đương nhiên cũng phải có mặt.

Quý gia chủ hơn bốn mươi lăm tuổi, vóc dáng vạm vỡ, ánh mắt sắc bén, có thể thấy thời trẻ cũng là một công tử thế gia tuấn tú.

Theo sau ông ta là phu nhân Tứ phòng, Trần thị, cùng với Quý lão phu nhân được thị nữ đỡ, bà chống gậy, bước đi tập tễnh.

Quý lão phu nhân thấy thi thể trên cáng, hai hàng nước mắt đục ngầu chảy xuống, che miệng khóc thành tiếng.

Hai mắt Trần thị bên cạnh cũng đỏ hoe, lặng lẽ rơi nước mắt, còn an ủi lão phu nhân.

Quý gia chủ không kiên nhẫn với việc nữ nhân khóc lóc, vung tay để người hầu khiêng thi thể Quý Tú Chương đi, sau đó ông ta quay lại ra lệnh cho thị vệ kiểm tra từng người trong phủ.

Đương nhiên Đường Niểu Y cũng không dám ở lại lâu.

Đúng lúc nàng đang đứng đó, khóe mắt chợt thoáng thấy một màu trắng như tuyết, lạnh lẽo như ánh trăng nhợt nhạt.

"Phụ thân."

Nam tử ôn hòa nhã nhặn, tựa tiên nhân bước xuống từ ánh trăng, từng bước chậm rãi đi xuống bậc thang gỗ, ánh sáng mờ ảo của ngọn nến chiếu sáng khuôn mặt yên tĩnh của hắn, đôi mắt hổ phách sáng rực như ánh vàng tỏa ra những tàn ảnh nhàn nhạt. 

Dường như hắn bị sự náo nhiệt ở đây đánh thức, đuôi mắt lấm tấm sắc đỏ. Giữa đêm lạnh, hắn chỉ mặc áo lót mỏng manh, bên ngoài khoác tuyết bào, trong ngực ôm một con chồn đỏ ấm áp như đang ôm lò sưởi.

Quý gia chủ thấy hắn từ lầu xuống, nhíu mày một chút, cũng không thèm để ý, quay người để Trần thị đỡ Quý lão phu nhân đi xuống.

Trần thị vừa nhanh vừa nhát gan liếc nhìn Quý Tắc Trần một cái rồi cúi đầu dìu Quý lão phu nhân đang đau buồn rời đi.

Bầu không khí giữa họ rất kỳ quái.

Hạ Tiếu nhận ra bước chân của Đường Niểu Y chậm hơn, nghi hoặc quay lại hỏi: “Cô nương nhìn gì vậy?”

Đường Niểu Y hoàn hồn, lắc đầu đáp lại nàng ấy.

Hai người vội vàng rời đi.

Đường Niểu Y không thể quên những gì Quý Tắc Trần đã làm với Quý Tông Lâm trước đó, giờ nhìn thấy hắn, nàng liền có một cảm giác khó nói thành lời.

Hắn không giống một người bình thường, ngay cả cảm xúc cũng không có, cho dù hắn có tỏ ra ôn hòa và khiêm nhường.

Khi những người không liên quan đã rời đi, Quý gia chủ mới quay người nhìn Quý Tắc Trần đang dựa vào cột gỗ sơn đỏ chạm trổ hoa văn.

Đôi mi dày của nam tử rũ xuống che khuất đôi mắt, tựa như một vị tiên từ bi thương xót chúng sinh.

“Ngươi xuống đây làm gì?” Quý gia chủ nhíu mày hỏi.

Quý Tắc Trần nghe vậy khẽ ngẩng đầu, hơi nghiêng đầu. Trong mắt hắn thoáng nét nghi hoặc, nhìn như đang cố gắng giữ vẻ dịu dàng nhất: “Tứ thúc chết, đương nhiên con phải đến tiễn.”

Quý gia chủ không thích giọng điệu của hắn, luôn kéo dài âm điệu ôn hòa nhưng lại toát lên sự lạnh lùng và kiềm chế.

“Tiễn xong thì mau quay về đi.” Quý gia chủ vẫy tay, lại dặn dò hạ nhân đi theo rồi phất tay áo rời đi.

Quý Tắc Trần đoan chính đứng thẳng nhìn theo hướng Quý gia chủ rời đi, cho đến khi ông ta biến mất, trong mắt mới lóe lên một chút tiếc nuối.

Ánh mắt hắn vô tình lướt qua mặt hồ, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, đôi môi mỏng khẽ nhếch.

Đáng tiếc.

Con chồn đỏ trở mình, dùng sức cào cào chiếc áo choàng của hắn rồi phát ra tiếng kêu yếu ớt.

Quý Tắc Trần cúi đầu, ánh mắt dịu dàng lướt trên bộ lông mềm mại, khớp ngón tay lạnh lùng như ngập trong trầm hương.

“Không vội, bây giờ hãy quay về.”

Âm thanh vừa dứt, chiếc tuyết bào xoay một vòng thành hình cung lạnh lẽo, nam tử bước lên bậc thang.

Lan Viên lạnh lẽo không còn cảnh náo nhiệt, nước trong hồ bị những người hầu vớt lên làm dấy lên những cơn sóng cuộn.

Một bên khác.

Đường Niểu Y nhanh chóng trở về viện Giang Hi.

Cửa vừa đóng lại, Hạ Tiếu đã ôm ngực thở phào: “Cô nương, người có biết vừa rồi ta ra ngoài tìm người đã nhìn thấy gì không?”

Đường Niểu Y còn chưa kịp đáp, nàng ấy đã tiếp lời: “Ta thấy Thiếu Sư. Ngài ấy không hề yên giấc mà vừa bước ra từ phòng trà bên ngoài Minh Nguyệt Lang, nhìn dáng vẻ này của ngài ấy, chắc chắn đã làm điều gì đó không thể để người khác biết.”

Đường Niểu Y lập tức nhập vai ác nữ độc địa, tay phải siết thành nắm đấm chống vào lòng bàn tay trái, hưng phấn nói: “Hóa ra là thế! Bộ mặt thật của Quý Tắc Trần cuối cùng cũng sắp bị lật tẩy! Nếu hắn giết người, nhị biểu ca mới có cơ hội được bệ hạ để mắt tới, từ đó có thể tiến vào Nội Các!”

Mặc dù việc nhị công tử có vào được Nội Các hay không chẳng liên quan gì đến chuyện Quý Tắc Trần có giết người hay không, nhưng cuối cùng nàng cũng tìm ra được cớ để hãm hại hắn. Chỉ cần tìm một hạ nhân kín miệng làm chứng, nói rằng đã tận mắt thấy Quý Tắc Trần giết người.

Ai ai trong phủ cũng biết Tứ lão gia ghét Quý Tắc Trần, hơn nữa còn chết ngay tại Lan Viên, chỉ cần có nhân chứng, bất kể lời khai là thật hay giả cũng sẽ bôi nhọ danh tiếng của hắn.

Một bậc quân tử đạo mạo nhưng thực chất lại tàn độc ra tay sát hại trưởng bối, rồi bỏ chút tiền để tung tin đến tai bệ hạ, nhất định Thiếu Sư - người vừa được phong làm sư phó để dạy dỗ Thái Tử tương lai, chắc chắn hắn sẽ bị phế truất.

Đường Niểu Y tự nghĩ ra kế hoạch đầy sơ hở mà không khỏi bật cười, tự lấy tay che mặt. Song, Hạ Tiếu lại vô cùng phấn khích, bắt chước nàng, nắm tay phải chống vào lòng bàn tay trái: “Cô nương, chúng ta có cần đổ thêm dầu vào lửa không?”

Quả đúng là người của nàng, ai nấy đều có tiềm năng trở thành đá kê chân cho người ta.

Sợ vị trí pháo hôi bị Hạ Tiếu cướp mất, Đường Niểu Y xua tay: “Việc này không cần vội, nếu hắn làm thì chắc chắn không thể chạy thoát.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hạ Tiếu mỉm cười gật đầu thật mạnh, giơ ngón cái lên tán thưởng: “Quả không hổ danh là cô nương, tâm địa thật thiện lương!”

Nhất thời phân biệt được có phải Hạ Tiếu đang khen mình hay không. Vẻ mặt Đường Niểu Y có phần uể oải, nhưng rất nhanh nàng đã nở một nụ cười độc ác, tiếp tục nói: “Nhị biểu ca cuối cùng cũng không cần bị Quý Tắc Trần chèn ép nữa.”

Nói xong, nàng còn nhướng mày khẽ hừ một tiếng, như thể đã nhìn thấy ngày mà Quý Tắc Trần thân bại danh liệt, vẻ mặt càng thêm kiêu ngạo. Thực ra, trong lòng nàng đã sớm co rúm lại, thân thể nhỏ bé cuộn mình run rẩy trong một góc tối tăm.

Nàng thật sự không dám hãm hại Quý Tắc Trần.

- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Thời gian trôi qua, sắc trời đã muộn.

Hạ Tiếu quay về phòng nghỉ ngơi.

Đường Niểu Y ngồi trước bàn trang điểm, kéo cổ áo, thấy dấu răng trên làn da trắng như tuyết của mình trên gương đồng.

Hy vọng nó không để lại sẹo.

Đường Niểu Y lấy thuốc mỡ trong ngăn kéo ra, cắn răng chịu đựng cơn đau khi bôi thuốc, sau đó rửa mặt đơn giản rồi lên giường ngủ.

Có lẽ vì đêm đó đã nhìn thấy thi thể, nên khi ngủ Đường Niểu Y liên tục gặp ác mộng, khiến sáng hôm sau khi rời giường, dưới mí mắt nàng hiện rõ quầng thâm xanh tím.

- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Sáng sớm.

Đường Niểu Y dùng một lớp bột ngọc trai mỏng phủ lên dưới mắt để che đi quầng thâm, sau đó nàng thay một bộ váy kín cổ rồi tiến tới kéo cửa phòng.

Lúc này, mặt trời đã lên cao, trong tiết xuân se lạnh ẩn hiện chút ấm áp, chỉ còn vài ngày nữa, mùa hè oi ả sẽ đến. 

Đường Niểu Y mệt mỏi cúi người, điều khó chịu nhất vào mùa hè chính là nóng đến ngột ngạt.

Nàng lắc đầu, ôm theo dụng cụ kim loại góc tường, mơ màng đi ra ngoài.

Hạ Tiếu nghe lời dặn của nàng tối qua, đang ở trong sân làm túi lưới.

Thấy nàng mặc bộ váy xám đen nhẹ nhàng, mái tóc dài chỉ buộc đơn giản bằng trâm gỗ theo kiểu Thái Cực, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp, Hạ Tiếu hỏi: “Cô nương đi gặp tiểu thư A Thố, có cần nô tỳ đi cùng không?”

Đêm qua Đường Niểu Y không ngủ ngon, lúc này cảm thấy mệt mỏi, nàng lắc đầu yếu ớt: “Không cần, ngươi giúp ta làm một cái lưới theo kiểu đó.”

Bởi vì không biết cách làm lưới, nàng đành nhờ Hạ Tiếu giúp.

Hạ Tiếu thấy nàng như bông hoa héo úa dưới ánh nắng gắt, lo lắng nói: “Cô nương, ta thấy rõ quầng thâm dưới mắt người, có cần nói với tiểu thư A Thố một tiếng, hẹn ngày khác đi không?”

Sau một đêm mơ mộng kỳ lạ, Đường Niểu Y không muốn ở lại trong phòng, vẫy tay với Hạ Tiếu: “Không sao, trưa nay chắc ta không về dùng cơm.”

“Ồ, được.” Hạ Tiếu gật đầu, cúi đầu tiếp tục làm lưới.

Đường Niểu Y ôm dụng cụ rời khỏi viện Giang Hi.

Bởi vì hôm qua Tứ lão gia trong phủ qua đời nên mọi người đang tiến hành khám xét. Người của Đại Lý Tự thu thập chứng cứ vừa rời đi, ngay sau đó pháp sư trừ tà liền ầm ĩ kéo đến.

Khi Đường Niểu Y đi qua đình nước, từ xa đã thấy động tĩnh phía đối diện.

Pháp sư trừ tà vừa nhảy múa vừa lẩm bẩm, trong khi Trần thị mặc bộ đồ trắng, như chưa ngủ một đêm theo sau pháp sư. Đôi mắt bà ta đỏ hoe, bên cạnh có thị nữ cẩn thận đỡ, sợ rằng bà ta đau buồn quá mức mà ngất xỉu.

Nghe nói tối qua Trần thị thức ở linh đường đã khóc ngất đi, khiến lão phu nhân càng thêm thương xót bà ta. Với nhân phẩm của Tứ lão gia mà lại có được thê tử tốt như vậy, Đường Niểu Y cũng không nhịn được mà cảm thán.

Hạ nhân của các viện khác đang treo cờ trắng và lụa trắng, nhưng cái chết của Tứ lão gia dường như không có ảnh hưởng gì đến những người này, thậm chí, Tam phòng còn đang sửa chữa trạch viện.

Đường Niểu Y ôm dụng cụ cúi đầu, đợi đám người làm lễ rời đi mới bước qua.

Trong viện Xước đang rầm rộ xây dựng, nhiều bảo vật quý giá liên tục được người ta khiêng ra, như san hô đỏ từ Nam Hải, Thiên Sơn Mặc Thủy Đồ nổi tiếng từ Bắc Tề... Tất cả đều bị coi như tạp vật, tùy ý chất đống ở khoảng đất trống bên ngoài viện.

Đường Niểu Y không thể tưởng tượng được đệ nhất thương nhân của Đại Chu giàu có đến mức nào, nhưng chỉ cần nhìn thấy những bảo vật khiến vô số người thèm muốn bị đối xử như vậy, trong lòng nàng không khỏi tặc lưỡi.

Quý gia có nhiều mối làm ăn đến vậy, lại không bị hoàng đế nghi ngờ, thậm chí còn được sủng ái, thật kỳ lạ.

“Biểu cô nương, mau đến giúp ta xem một chút.”

Từ xa, Tam Thốn đã nhìn thấy một bóng dáng thanh nhã bước tới, khi nhận ra là Đường Niểu Y, hàng mày đang nhíu lại lập tức thả lỏng, vui mừng gọi nàng.

Đường Niểu Y đặt vật trong tay xuống, tiến đến chỗ Tam Thốn.

Tam Thốn vội vàng cầm bản thiết kế, vừa giải thích vừa hỏi vật nào nên đặt ở đâu thì phù hợp.

Đường Niểu Y vừa nghe vừa gật đầu, rồi nhận lấy bản thiết kế từ tay hắn ta, nói: “Nhìn mấy chỗ trên này có vẻ không ổn lắm, ta sẽ mang đi sửa lại.”

Tam Thốn vội gật đầu: “Vậy còn những chỗ khác có cần sửa không?”

Nàng ngẩng đầu quan sát xung quanh, lắc đầu, nhanh nhẹn cuốn bản thiết kế lại: “Không cần, cứ để nguyên như vậy.”

“Được.” Tam Thốn yên tâm quay người đi dặn dò những người đang động thổ.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play