Trong viện Xước đầy bụi bẩn và ồn ào, Quý A Thố đã ra khỏi phủ, không có ở đây.
Đường Niểu Y không ở lại lâu, định quay người đến một hoa viên nhỏ khác, rồi tìm nơi yên tĩnh để sửa lại bản thiết kế.
Ánh xuân rực rỡ, những tia nắng ấm áp xuyên qua tán lá xanh mướt, chiếu xuống mái tóc đen nhánh của nàng như một vòng ánh sáng nhu hòa.
Đường Niểu Y có yêu cầu rất cao về thẩm mỹ của bản thiết kế, một khi đã sửa đổi thì quên cả thời gian, cho đến khi cơn đói ập đến, nàng mới chợt ngẩng đầu. Không biết từ lúc nào, bầu trời đã trở nên âm u. Nàng chưa ăn trưa, bản thiết kế cũng chưa hoàn thành, đành thu lại bản vẽ cất vào túi đeo bên hông, xoa xoa vai mỏi, rồi quay trở về.
Đi chưa được mấy bước, Đường Niểu Y bỗng nhiên nhìn thấy cách không xa, ở cầu hành lang có một đám người đang vây quanh một nam tử tuấn tú có khí chất xuất chúng.
Dưới ánh hoàng hôn mờ ảo, nam tử mặc bộ trường bào màu trắng ngọc, mái tóc đen dài được cố định bằng quan thú bạch ngọc, từng cử chỉ đều toát lên vẻ cao quý và kiêu ngạo tự phụ.
Hắn ta đi phía trước, còn Quý gia chủ theo sau.
Trong phủ thường có nhiều quý nhân ghé thăm, Đường Niểu Y đã quen với điều đó, cũng không quá để tâm. Không thể tránh mặt đám người đang tiến lại, nàng đành đứng tại chỗ, cúi người hành lễ với họ.
Ánh mắt của nam tử vô tình lướt qua Đường Niểu Y nhưng không dừng lại lâu, vẻ kiêu ngạo như thể nhìn thêm vài lần là đã ban ân.
Mọi người lần lượt đi qua nàng.
Đường Niểu Y cúi đầu, lắng nghe từ xa Quý gia chủ gọi nam tử đó là Ương vương.
Đợi đám người đó hoàn toàn rời đi, nàng mới ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng trong in rõ cảnh vật phía trước và bầu trời đỏ rực của buổi hoàng hôn.
Ương vương, đất phong ở Quan Dương, gần đây được hoàng đế triệu hồi về kinh. Nhân vật nữ phụ ác độc trong thoại bản sau này bị người ta hãm hại thành thiên kim giả khiến mọi người trong Quý phủ đều ghét bỏ, còn bị đưa cho nam chính. Mà nữ phụ lại thích Quý Ngọc Sơn, tất nhiên không muốn nên đã tính kế hãm hại nam chính. Sau này, thanh đao đó chính là dành cho nàng, một nhân vật phụ của phụ.
Hiện tại, nhân vật nữ phụ đã không còn nhưng nàng chỉ cần hoàn thành cốt truyện là được.
Nghĩ như vậy nàng cũng không cảm thấy khó khăn nữa.
Đường Niểu Y nheo mắt lại, vừa định quay người rời đi thì bỗng dẫm phải vật gì đó dưới chân, nàng cúi xuống nhìn.
Đó là một miếng ngọc có tua rua màu đỏ như máu.
Khi nhặt miếng ngọc lên, nàng nhận ra chất liệu ngọc không chút tì vết. Đầu ngón tay nàng lướt qua bề mặt, phát hiện góc trái dưới cùng có khắc một chữ viết phức tạp. Đó không phải là chữ giản thể thống nhất của Đại Chu.
Đường Niểu Y không quen loại chữ phức tạp này nhưng sau khi nhìn vài lần, nàng nhớ lại vị Ương vương đã đi qua, đoán rằng đây có thể là đồ vật của hắn ta.
Tùy tiện nhặt đồ không phải điều may mắn. Nàng không chút do dự, vứt bỏ miếng ngọc vừa nhặt được, nhẹ nhàng bước đi trở về với tâm trạng vui vẻ.
Trên đường về, Đường Niểu Y ghé qua nhà bếp lấy vài chiếc bánh bao, giữa răng môi như mang theo vị ngọt ngào.
- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Đã qua hơn nửa tháng kể từ ngày Tứ lão gia qua đời.
Trong những ngày này, nàng dành thời gian vẽ bản thảo lâm viên, tâm tư cũng dần chuyển dời.
Hôm nay, Đường Niểu Y đã sai người mang bản vẽ lâm viên đến viện Xước, sau đó ở trong phòng làm việc một mình.
Khi nàng đang bận rộn thì Hạ Tiếu bước vào. Vừa bước vào, Hạ Tiếu đã thấy nữ tử ngồi trước bàn, toàn thân kín mít không lộ chút da thịt nào, đang tỉ mỉ xử lý một loại bột trắng.
“Cô nương, người đang làm gì vậy?”
Đường Niểu Y vội vàng che đi lớp bột, đôi mắt sáng như ngọc lưu ly lấp lánh nụ cười: “Hạ Tiếu, cái lưới trước đó đã làm xong chưa?”
Hạ Tiếu lấy cái lưới từ trong tay áo ra, đưa cho nàng: “Cô nương, túi lưới đã làm xong rồi, người xem có đúng kiểu mà người muốn không?”
Đường Niểu Y vui mừng nhận lấy, thử so sánh với chiếc túi thơm mình đã làm: “Đúng đúng đúng, chính là kiểu này! Hạ Tiếu, ngươi thật khéo tay.”
Lần trước, mưu đồ hãm hại bằng hoa hợp hoan vẫn chưa hoàn thành, nàng lại nghĩ ra một cách tốt hơn, có thể lặng lẽ đưa vào Lan Viên mà không ai hay biết.
Hạ Tiếu ngạc nhiên nhìn qua bàn: “Cô nương làm túi thơm cho nam nhân là để tặng nhị công tử sao?”
Đường Niểu Y lắc đầu, cúi đầu đùa nghịch túi thơm: “Không phải, chỉ làm để chơi thôi.”
Thực ra, trước đây không lâu, nàng nghe nói Lan Viên đã làm mất một chiếc túi thơm, mà tất cả đồ trong viện của Quý Tắc Trần đều không dùng đồ từ bên ngoài đưa đến, nhất là khi yêu thích một món đồ nào đó, hắn sẽ tiếp tục sử dụng cho đến khi chán.
Nếu túi thơm bị mất, chắc chắn hắn sẽ phái người đi tìm, còn không tìm thấy thì sẽ để cho tú nương làm một cái mới.
Trước khi họ đến tìm tú nương, nàng sẽ bỏ túi thơm đựng phấn hoa hợp hoan vào Lan Viên, khiến hạ nhân ở đó hiểu lầm rằng đó là của Quý Tắc Trần. Kế hoạch thật ác độc, không có chút nghiêm túc nào nhưng nàng vẫn đang đi đúng cốt truyện...
Mặc dù việc làm túi thơm cho nam nhân để nghịch có vẻ khá kỳ lạ, song Hạ Tiếu cũng không nghĩ nhiều, quay người ra ngoài bận rộn với công việc khác.
Đường Niểu Y không thể chạm vào phấn hoa hợp hoan, vì vậy nàng đã bọc mình rất kín, hai tay đeo găng tay làm từ nhựa cây mềm mại, cẩn thận nhét bột vào túi thơm, rồi dùng khăn lau bọc lại và đặt vào hộp.
Sau khi hoàn thành, bỗng dưng nàng lại nhớ đến chuyện trước đó, việc hãm hại trong yến tiệc Hải Đường vẫn chưa tìm được người.
Nhân lúc trời còn chưa tối, trăng cũng chưa lên cao, thời điểm này không thích hợp để ra ngoài hành động.
Đường Niểu Y lục tung ngăn kéo, lấy ra không ít chiếc hộp gỗ nhỏ, đổ hết số tiền xu bên trong ra, ngồi trên đệm hương bồ rồi đếm thật kỹ.
Một nghìn văn tiền xu, theo tỷ giá của Đại Chu là khoảng chừng một lượng bạc.
“Không đủ để mua người làm chứng giả.” Đường Niểu Y yếu ớt thở dài.
Nàng ở phủ Quý chỉ có ăn, mặc, ở, đi lại mà không có tiền hàng tháng, tức là nàng rất nghèo. Trang sức trong hộp trang điểm không phải do Quý lão phu nhân tặng thì cũng là do Quý nhị công tử phái người đưa đến, những món đồ đó không thể tùy tiện bán đi.
Lý do tại sao Quý phủ có nhiều lâm viên do nàng đứng ra quản lý là vì mỗi bản vẽ đều có thể kiếm được một ít tiền. Trong suốt một năm qua, nàng đã tiết kiệm được một ít, nhưng số bạc này thật sự không đủ để chịu đựng rủi ro trong việc hãm hại Quý Tắc Trần, trừ khi là phú quý ngập trời hoặc nắm được nhược điểm của ai đó. Đường Niểu Y không có khả năng nằm ở ý đầu tiên, mà cũng chẳng có bản lĩnh để làm nổi ý thứ hai.
Trước đây khi xem thoại bản, những kẻ tay chân nghe theo chỉ thị chạy đi chạy lại nhanh nhẹn, nàng không mấy cảm nhận được sự vất vả của họ, nhưng bây giờ khi bản thân trở thành kẻ chạy việc, nàng mới hiểu rõ sự khó khăn của những người đó.
Đường Niểu Y ôm đầu tựa vào góc bàn, một lần nữa cảm thấy tương lai mịt mờ vì sự nghèo khổ của mình.
Đường Niểu Y ôm đầu chống ở góc án, lần nữa vì mình nghèo rớt mồng tơi mà cảm thấy tiền đồ một mảnh u ám.
Những nhân vật nữ phụ độc ác trong thoại bản thường là công chúa, quận chúa hay thiên kim nhà giàu, có ai lại là một cô tiểu thư nghèo hèn, không tiền không thế, lại còn thích làm khó mình như nàng chứ?
Nàng không chỉ nghèo nàn mà còn không có tiền, không có chỗ dựa.
- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Đêm tối gió lớn, bầu trời không một gợn mây, đêm nay không có ánh trăng.
Đường Niểu Y dậy khỏi giường, thay bộ trang phục thuận tiện cho việc đi đêm, nàng không dám quang minh chính đại chạy thẳng đến Lan Viên mà kiên nhẫn chờ đến nửa đêm, sau khi tất cả mọi người đều ngủ say mới lặng lẽ ra ngoài.
Kể từ khi bắt đầu kế hoạch hãm hại Quý Tắc Trần, nàng đã thường xuyên theo dõi hướng đi của hắn, giờ đây, nàng quen thuộc đường đến Lan Viên còn hơn cả viện Giang Hi.
Hơn nữa, trước đây khi Quý phủ sửa đổi bố cục trong vườn, nàng đã bí mật thiết kế một con đường ngắn hơn và an toàn hơn dẫn đến Lan Viên, vì vậy lúc này cũng không lo bị phát hiện.
Những cây trúc mảnh mai khẽ lay động, núi giả tạo thành một khoảng trống hướng về cửa sổ hình trăng lưỡi liềm trên tường viện.
Đường Niểu Y nhảy xuống, không để ý nên tay nàng chạm phải chỗ nước đọng, ngón trỏ va vào viên đá nhỏ gây ra cảm giác đau đớn. Nàng khẽ nhíu mày, cầm tay thổi cho dịu lại, khi cảm giác đau giảm bớt, nàng đưa tay sờ vào túi thơm ở ngực.
Đồ vẫn còn ở đó.
Ánh trăng sáng ngời chiếu rọi lên mọi thứ, vật gì hơi bị mài sẽ phản quang rực rỡ, khiến Đường Niểu Y khựng lại, ánh mắt chăm chú nhìn về phía đồ vật dụ dỗ bên cạnh.
Khối ngọc bội ban ngày bị vứt bỏ, hóa ra sau khi nàng vứt đi lại bị những con mèo đêm gặm cắn, tua rua treo lủng lẳng đã rách nát.
Nàng nhìn chằm chằm vào kim bài màu vàng lấp lánh dưới ngọc bội, có kích thước khoảng bốn ngón tay.
Đường Niểu Y nhớ tới giấc mơ cách đây không lâu, trong mộng đây chính là vật thuộc về nàng, nàng liền vui mừng cởi kim bài rồi tiện tay ném ngọc bội.
Cất kim bài vào trong người, nàng ngẩng đầu nhìn về phía không xa, nơi có một tòa lầu bị ánh trăng bao phủ, tựa như một ngọc đài lấp lánh. Nàng cẩn thận leo lên cây tre mảnh mai, muốn tiếp tục đi theo con đường nhỏ để tìm một vị trí thích hợp đặt túi thơm.
Đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng bước chân nhỏ nhưng lộn xộn dồn dập tiến lại gần.
Có người đến!
Đường Niểu Y hoảng hốt, vội vàng chạy bừa vào trong ao nước cạn bên cạnh, dựa vào những cây trúc rậm rạp để che chắn thân thể.
Sau khi trốn vào trong nước không lâu, nàng liền nghe thấy giọng nam nhân truyền đến, xen lẫn tiếng hôn nhau khiến nàng cảm thấy mặt nóng bừng, không biết phải làm sao.
"Oan gia, sao lại hẹn ta tới nơi đây, ngươi cũng không sợ bị người phát hiện sao?"
Giọng nói của nữ nhân mang theo sự kiềm chế, vừa giận vừa thở hổn hển, rất nhanh, một nam nhân gấp gáp đè bà ta vào tường, tay động đậy vài lần đã vén váy lên, có vẻ như rất sốt ruột.
Âm thanh cọ xát xen lẫn tiếng môi lưỡi quấn quýt hòa quyện trong bầu trời đêm vô tận, ngay cả mặt trăng dường như cũng e ngại trước cảnh tượng này, lặng lẽ ẩn mình sau tầng mây, không dám ló dạng.
Hai người này bất chấp mọi thứ xung quanh, cứ thế quấn lấy nhau.
Đầu Đường Niểu Y hơi nghiêng sang một bên, ánh mắt vô tình lướt qua khuôn mặt nữ nhân kia, bàn tay đang cầm cọng trúc của nàng khựng lại, đôi mắt trong thoáng chốc từ kinh hãi chuyển thành sững sờ, khó tin.
Tứ lão gia – người vừa mới qua đời không lâu tại Lan Viên, chính thê của ông ta giờ đây lại bị một nam nhân không rõ mặt mũi đè sát vào bức tường, động tác của gã cuồng loạn, chẳng khác nào dã thú chưa được thuần hóa.
Đại phu nhân của Tứ lão gia vốn nổi tiếng hiền lành trong Quý phủ, luôn xa lánh những chuyện thế tục, ngày thường, bà ta chỉ chăm hoa, trồng cỏ hoặc cùng Quý lão phu nhân ra ngoài lễ Phật. ( truyện trên app T•Y•T )
Đường Niểu Y chưa từng nghĩ sẽ có ngày tình cờ bắt gặp bà ta lén lút cùng một nam nhân khác.
Nhưng rất nhanh, nàng đã hiểu ra, nơi đây thuộc phạm vi Lan Viên, mà Quý Tắc Trần không thích người hầu lui tới nên số lượng hạ nhân tại đây rất ít. Vì vậy, nếu muốn tìm cảm giác kích thích, Lan Viên chính là địa điểm lý tưởng.
Nhưng...
Đường Niểu Y chưa từng trông thấy cảnh tượng nào mờ ám đến vậy, ngay cả tay nam nhân nàng còn chưa từng chạm vào, huống hồ là chứng kiến một tình cảnh vượt xa sức tưởng tượng thế này, khiến tim nàng đập loạn nhịp.
Hai má Đường Niểu Y đỏ bừng, hàng mi run rẩy rũ xuống, nàng muốn đưa tay bịt tai để không phải nghe thêm nữa, nhưng lại sợ tiếng nước động làm lộ vị trí của mình rồi bị phát hiện.
===
Tên truyện: SAU KHI ĐỔI HÔN SỰ VỚI ĐÍCH TỶ
Tác giả: Minh Xuân Diên
Editor: TN Team
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Xuyên việt , Ngọt sủng , Song khiết 🕊️ , Trạch đấu , Cưới trước yêu sau , Cung đình hầu tước , Duyên trời tác hợp , 1v1 , Thị giác nữ chủ
Giới thiệu:
Sinh viên đại học Minh Dao, sau khi thức đêm chơi game bị đột tử, bất ngờ xuyên vào thân xác thứ nữ của phủ An quốc công.
Minh Dao khẽ thở dài: "Còn học tập gì? Vui cái gì? Nằm không không thấy thích sao?"
Nàng mang một gương mặt phù dung, ăn no chờ chết sống đến năm mười lăm tuổi, đích mẫu hứa gả nàng cho Ôn Tòng Dương, cháu trai nhà mẹ đẻ.
Ôn Tòng Dương, vị hôn phu trẻ tuổi tuấn tú, chơi bời lêu lổng, chẳng làm nên trò trống gì. Hắn và nàng chính là một đôi ngu - lười trời đất tạo nên.
Minh Dao đang chuẩn bị dọn dẹp đổi chỗ nằm, đột nhiên, đích tỷ của nàng không cần tân khoa Thám hoa mà đích mẫu ngàn chọn vạn tuyển, nhất định phải đổi mối hôn sự với nàng.
Nha hoàn thiếp thân lo lắng: "Nghe nói cô gia dậy từ canh ba gà gáy, tuổi còn trẻ đã có thể trúng Thám Hoa. Cô nương đi qua, chỉ sợ ngủ không đủ."
Một ngày Minh Dao phải ngủ năm canh giờ.
Nàng nghĩ nghĩ, đây đích thật là một vấn đề lớn.
-
Thôi Giác, xuất thân thanh lưu thư hương thế gia, thuở nhỏ chuyên tâm đọc sách hành nghiệp, lòng đầy trị thế báo quốc, tự nhận không có tâm với tình yêu.
Bởi vậy, hôn sự đã định, An quốc công phủ lại bỗng nhiên đổi tân nương. Tuy Thôi Giác bất mãn nhưng chưa giận chó đánh mèo với tân thê.
Chỉ cần tân thê an phận hiểu chuyện, hắn cũng sẽ không bạc đãi nàng.
- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Đêm tân hôn.
Sau khi ôn tồn, nhìn thê tử mệt mỏi trong lòng, Thôi Giác không khỏi sinh lòng trìu mến, hỏi nàng có muốn gì hay không.
Tân thê đột nhiên mở to hai mắt, vẻ mặt trịnh trọng hỏi: "Buổi sáng trễ nhất ta có thể ngủ đến canh giờ nào?"
Thôi Giác:...
-
Kỷ Minh Đạt là đích nữ của An Quốc Công, từ nhỏ nhận hết thiên kiều vạn sủng, trong nhà không ai dám khiến nàng ta chịu một chút ấm ức nào.
Nhưng vào một buổi tối, nàng ta vậy mà lại mơ thấy sau khi mình cùng Thôi Giác thành hôn hầu như bất hòa, mà Ôn Tòng Dương lại ngọt ngào ân ái cùng Minh Dao. Ôn Tòng Dương còn vì Minh Dao mà tòng quân lập công, kiếm được cho Minh Dao chức danh cáo mệnh nhất phẩm.
Nàng ta thà chết cũng không chịu gả cho Thôi Giác, cứng rắn đoạt đi mối hôn sự của Minh Dao.
Nhưng thành hôn không đến ba tháng, Kỷ Minh Đạt liền cùng Ôn Tòng Dương đại náo một trận.
Nàng ta chạy đến điền trang hồi môn giải sầu, biết được nhị muội muội và muội phu đang cưỡi ngựa ở điền trang bên cạnh.
Nàng ta không tin hai người này thật sự có thể chung sống hòa thuận, nhịn không được đi xem, thấy Minh Dao xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi trên ngựa, mặc cho người nói cái gì cũng không chịu động.
Thôi Giác tức giận đến đỏ mặt, lại xoay người lên ngựa, lạnh mặt dùng từ ngữ dịu dàng, tay cầm tay dạy Minh Dao nắm dây cương.
Kỷ Minh Đạt bỗng nhiên cắn chặt răng.
Cá mặn ngây thơ × Thám hoa thanh lãnh, trước cưới yêu sau, hằng ngày lưu luyến.
Lưu ý: Song xử, thể xác lẫn tinh thần đều 1v1. Nữ chính chắc chắn vẫn sẽ có chức danh cáo mệnh nhất phẩm.