Quý Tông Lâm không chết.
Đường Niểu Y trở về nghỉ ngơi vài ngày thì nghe tin Quý Tông Lâm vì bi thương mà uống rượu quá độ, không may ngã từ bậc thềm đá xuống, khi được phát hiện, đầu đã bê bết máu. Mẫu thân của hắn ta, Trần thị biết chuyện liền vội vàng phái người đi mời đại phu.
Ngày hôm đó Quý Tông Lâm tỉnh lại nhưng vừa tỉnh thì đã trở nên im lặng lạ thường, không nói không rằng, trông như thể mắc chứng điên cuồng hay ngơ ngẩn, Trần thị thấy vậy lại khóc lóc một trận thảm thiết.
Quý Tắc Trần là kẻ lòng dạ đen tối đến tận xương tủy nhưng lại khoác lên mình vỏ bọc như một đóa sen thuần khiết và từ bi. Dù vậy, Đường Niểu Y vẫn không thể né tránh được hắn.
Trong khi đó, tế sư thay quân vương tế bái thần linh đều là những người trẻ tuổi tài cao từ các thế gia, được dân chúng vô cùng yêu mến. Những năm qua, vị trí đó luôn thuộc về Quý Tắc Trần, vì vậy gần đây trong phủ đã chuẩn bị sẵn tơ lụa cùng áo bào dùng cho lễ tế.
Xung quanh Minh Nguyệt Lang không có nhiều hạ nhân. Một hai người chụm đầu lại, đang thì thầm trò chuyện về những chuyện cũ trong phủ. Trong lúc rảnh rỗi, Đường Niểu Y ghé vào lan can, chống cằm chăm chú lắng nghe đôi ba câu. Khi nghe đến chuyện về thân thế của Quý Tắc Trần, nàng không khỏi giật mình.
Hai người ấy thì thầm, dường như Quý Tắc Trần không phải là con trai của Đại phu nhân.
Sau khi Đại phu nhân qua đời, Quý gia chủ chưa từng tái giá, nội viện cũng không có bất kỳ thông phòng nào. Ông ta được người đời tán thưởng vì tình thâm nghĩa trọng, thế mà không ngờ Quý Tắc Trần lại không phải do Đại phu nhân sinh ra.
Trong thoại bản cũng không đề cập đến những điều này, không nghĩ rằng lại còn có nội dung ẩn giấu như vậy.
Trong khoảnh khắc, lòng hiếu kỳ trỗi dậy, đang lúc nàng nhổm người dậy định nghe kỹ hơn thì hai người kia đã bị một quản sự đi ngang qua nghiêm khắc quở trách. Vì nơi này gần Lan Viên nên những chuyện như vậy là điều tối kỵ.
Cả hai lập tức im lặng, không dám nói thêm câu nào rồi nhanh chóng rời khỏi đó.
Đường Niểu Y nằm bò trên lan can, thở dài chán nản, tranh thủ tiết xuân ấm áp cùng ánh mặt trời dịu nhẹ, nàng đi xuống mái hiên yên tĩnh, dùng khăn lụa đắp lên mặt ngủ trưa.
Không biết từ lúc nào, bầu trời đã dần tối sầm, sương mù mờ ảo len lỏi khắp đình viện.
Đường Niểu Y giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, theo phản xạ, nàng đưa tay đẩy cánh cửa sổ bên hồ để hít thở chút không khí mát lạnh.
Bên ngoài, ráng chiều đã tắt tự bao giờ, những lầu các xa xa đều đã thắp đèn sáng rực, không ngờ nàng ngủ một mạch đến tận tối. Nếu không mau về nhanh, Hạ Tiếu chắc chắn sẽ lo lắng.
Đường Niểu Y ôm đầu còn hơi choáng váng, uể oải ngồi dậy, ánh mắt nàng vô tình lướt qua mặt hồ, ngay lập tức cả cơ thể cứng đờ.
Trên mặt nước lấp lánh phản chiếu ánh trăng tròn giữa trời đêm, từ đám rong rêu dày đặc chưa kịp dọn sạch, có thứ gì đó màu trắng đang từ từ trôi tới.
Đó là một thi thể, tay chân bị cắt rời, lồng ngực quấn chằng chịt bằng dây thả diều, giống như một con diều bị bỏ rơi giữa mùa xuân.
Đường Niểu Y sững sờ nhìn, đôi môi khẽ run, suýt nữa bật ra tiếng hét kinh hoàng. Nàng vội vàng lấy tay che miệng, nuốt lại tiếng kêu rồi lùi về phía sau theo bản năng.
Nàng không ngờ mình sẽ gặp cảnh tượng này, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy xác chết của nàng là phải mau chóng rời khỏi đây.
Không chút do dự, Đường Niểu Y nhấc váy lên, quay người định tìm người báo tin.
Nhưng vừa quay lại, mũi nàng bất ngờ đụng phải thứ gì đó cứng như sắt, còn thoáng mùi máu tanh phảng phất trong không khí.
Đường Niểu Y ôm lấy chiếc mũi đau nhức, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức chạm vào một thanh trường kiếm đang dí sát trước mặt.
Dưới ánh trăng mờ ảo, nàng nhìn rõ người đứng trước mặt mình.
Đó là một nam nhân mặc áo bào đen, thân hình cao lớn hòa mình vào bóng đêm, khuôn mặt ẩn sau chiếc mặt nạ toát ra khí chất lạnh lùng và nguy hiểm.
Hắn có thể là ám vệ, hoặc sát thủ.
Dù hắn là ai, gặp một người như vậy vào lúc này cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Theo bản năng, Đường Niểu Y lùi về sau, tấm lưng tựa sát vào lan can, há miệng định nói gì đó.
Nam nhân dường như đoán trước ý định đó, liền nhanh chóng túm lấy vai nàng, một tay khác bịt kín miệng nàng: “Đừng nói.”
Giọng hắn khàn khàn, hơi thở mệt mỏi nhưng không mang theo sát khí. Cánh tay hắn ghì nhẹ quanh eo nàng, khiến nàng không dám cử động. Đường Niểu Y chớp đôi mắt tròn, ra hiệu rằng mình sẽ không mở miệng.
Trong khoảnh khắc, môi nàng vô tình lướt qua lòng bàn tay hắn, mang theo hơi thở ẩm ướt và mềm mại khiến hắn thoáng cảm thấy ngứa ngáy như có côn trùng bò qua da, ngón tay hơi co lại không thể kiểm soát.
Nam nhân cúi xuống, ánh mắt lướt nhanh qua nàng, im lặng một lúc rồi bất ngờ tựa cằm lên vai nàng, hơi thở có chút gấp gáp: “Dẫn đường, đưa ta đến nơi nào không có người.”
Mùi máu tanh thoảng qua khiến nàng chợt nhận ra hắn đang bị thương.
Nếu hắn đã bị thương, có lẽ nàng có thể...
“Dẫn ta đi.” Thanh kiếm lạnh lẽo lại dí sát vào eo nàng.
Mọi suy nghĩ trong đầu đều tan biến, Đường Niểu Y nghẹn ngào gật đầu liên tục.
Thời gian không còn nhiều.
Hắn rũ mắt xuống, vẻ mặt lạnh lùng rồi trở tay bóp nhẹ vào gáy nàng, trầm giọng nói: “Im lặng một chút.”
Đường Niểu Y mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt gật đầu, sau đó bước lên dẫn đường.
May mắn là trời đã tối hẳn mà nàng lại rất quen thuộc với bố cục của Quý phủ, hơn nữa người này bị thương nặng, chắc hẳn đang bị truy đuổi, nàng biết có một nơi không có ai qua lại.
Cánh cửa kho củi ở hậu viện, nơi chất đầy đồ đạc linh tinh được đẩy ra, ánh trăng lẻ loi từ cửa hắt xuống, phủ lên nền đất sắc trắng lạnh lẽo.
Đường Niểu Y bước qua bậc cửa, nhưng người phía sau bất ngờ đổ ập xuống, nếu không nhờ hắn kịp thời đưa tay đỡ lấy mặt thì nàng đã đập đầu xuống đất.
Thân hình cao lớn của hắn như một ngọn núi sừng sững, khoảng cách gần gũi đến mức hơi lạnh từ hắn phả vào mũi nàng khiến tim nàng loạn nhịp.
Trước khi nàng kịp đẩy hắn ra, mái tóc dài sau gáy bỗng nhiên bị vén lên, sau đó đôi môi lạnh lẽo áp mạnh vào xương cổ nổi lên khiến toàn thân nàng tê dại.
"Ngươi..." Đường Niểu Y kinh hãi bật thốt lên nhưng giọng nói đột ngột đổi thành âm điệu mềm mại pha chút nghẹn ngào.
Hàm răng sắc bén của hắn cắm sâu vào làn da mềm mại sau gáy nàng, khiến máu tươi rỉ ra, có cảm giác vừa đau vừa ngứa ở vết thương.
Hắn không kìm được liền lè lưỡi liếm vệt máu, yết hầu chuyển động nuốt trọn vị tanh ngọt của dòng máu, hơi thở rối loạn không ngừng.
Nam nhân vòng tay siết chặt lấy cơ thể mềm mại của nàng, quai hàm hắn vùi sâu vào cổ nàng, đôi mắt từng lạnh lùng nay hiện lên vẻ mê loạn cuồng si.
Có lẽ do hắn cắn quá mạnh, khiến nữ nhân dưới thân khẽ rên rỉ trong đau đớn.
“Đừng, đừng cắn nữa.” Đường Niểu Y nức nở, đôi mắt ngấn lệ, nàng dùng mu bàn tay che kín môi để ngăn mình phát ra tiếng kêu, chỉ sợ bị người khác phát hiện.
Nếu biết hắn là kẻ biến thái như vậy, vừa rồi nàng nên nhảy xuống sông mà chạy.
Nghe thấy giọng nói yếu ớt của nàng, hàng mi hắn run lên, lý trí dần dần thoát khỏi cơn điên cuồng. Song, môi hắn vẫn không rời khỏi sau gáy mà đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua vết thương, nuốt từng giọt máu. ( truyện trên app t.y.t )
Mí mắt đỏ hoe của hắn rũ xuống.
Ánh trăng nhợt nhạt vừa đủ để nhìn rõ nàng.
Thiếu nữ khẽ nhăn mày tựa lông vũ, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen dài rối bời, ánh mắt ẩn nhẫn như sắp khóc. Nàng mặc áo xuân mỏng, để lộ chiếc cổ thanh tú, do hành động mất kiểm soát của hắn mà lộ ra vết thương, máu tươi chảy theo cổ xuống, tạo thành một vệt đỏ trên nền tuyết trắng.
Yếu ớt và bất lực.
Hắn nhẹ di chuyển răng môi sát vào cổ nàng, buông lỏng vòng tay siết chặt quanh eo rồi đè nàng nằm xuống bên cạnh, thở dốc.
Dù vậy, hắn vẫn không hề mất cảnh giác, ánh mắt lạnh lẽo như con rắn âm thầm quấn quanh nàng.
Đường Niểu Y nhận thấy hắn đã bình tĩnh lại, liền che vết thương trên cổ không còn chảy máu rồi vội vàng bò dậy nhưng cánh tay lại bị bàn tay lạnh lẽo của hắn giữ chặt.
"Chuyện tối nay..."
Chưa kịp nói hết câu, Đường Niểu Y đã nhanh chóng đáp lại: “Ta xin thề với thần Phật, chuyện hôm nay tuyệt đối không nói cho ai.”
Dù sao nàng cũng không tin vào thần Phật.
Hắn nắm chặt cổ tay trắng muốt của nàng rồi từ từ nhắm mắt lại, yết hầu được áo cổ cao che kín nhẹ nhàng chuyển động, âm thanh trầm thấp không rõ cảm xúc chỉ phát ra một tiếng “ừ”.
Khi ngón tay hắn buông lỏng, Đường Niểu Y không dám chần chừ, sợ hắn hối hận, bước chân hỗn loạn chạy ra khỏi kho chứa củi.
Vầng trăng sáng treo cao, ánh sáng trong trẻo bỗng chiếu rọi vào sân nhỏ chật hẹp.
Nam tử mặc áo bào đen co chân dài, tựa lưng vào khung cửa, chiếc mặt nạ hung thú che khuất phần lớn gương mặt để lộ cằm tinh xảo, đôi môi trắng bệch dính máu chưa khô, ánh mắt lạnh lùng dõi theo hướng Đường Niểu Y rời đi.
Một lúc lâu sau.
Hắn cúi đầu, để lộ vết thương ghê rợn ở hông, đầu lưỡi như còn vương mùi máu tanh ngọt, sau đó khẽ phát ra một tiếng cười khinh miệt.
“Thì ra ngươi ở đây, cuối cùng... cũng tìm thấy ngươi.”
Tiếp theo chỉ cần giết chết những người đó là xong.
.
Không lâu sau khi rời đi, Đường Niểu Y đã nghe thấy tiếng kêu sắc nhọn từ phía Minh Nguyệt Lang, xung quanh lập tức trở nên hỗn loạn.
Rõ ràng đã có người phát hiện ra thi thể.
Đi được vài bước, Đường Niểu Y bỗng dừng lại, cắn chặt hàm răng, siết chặt áo khoác để che giấu dấu răng rồi quay người lại.
Nàng nghe thấy tiếng động từ phía viện Giang Hi, như những người khác đang chạy qua xem xét tình hình.
Khi nàng quay lại, Minh Nguyệt Lang đã chật ních người.
Đường Niểu Y đến muộn một bước, đã thấy Hạ Tiếu trong đám đông.
Hạ Tiếu thấy nàng không sao thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiến lên: “Cô nương.”
Đường Niểu Y gật đầu, chú ý thấy mọi người ven đường đang thì thầm bàn tán, người đã chết kia hình như là Tứ lão gia trong phủ.
Tứ lão gia, Quý Tú Chương, là người duy nhất trong phủ không đảm nhận chức vụ nào bên ngoài, thậm chí không tham gia buôn bán. Ông ta nhờ vào sự yêu thích của Quý lão phu nhân mà luôn ở lại phủ, sống cuộc sống an nhàn lười biếng.
Quý Tú Chương không thường xuyên ở phủ, thường ngày ông ta không lui tới tửu lâu để uống rượu và chơi gái thì cũng là vung tiền như rác ở các sòng bạc phố Nam.
Điều quan trọng nhất là Quý Tú Chương cực kỳ ghét Quý Tắc Trần, vì đôi mắt khác thường của hắn, ông ta không ngần ngại gọi hắn là "quái vật" trước mặt mọi người.
Giờ đây, người này lại tình cờ chết ở Minh Nguyệt Lang, nơi trên cao chính là Lan Viên, thi thể trôi xuống từ thượng lưu.
Rốt cuộc đây là do Quý Tắc Trần gây ra hay là nam nhân mặc áo đen với khí chất nguy hiểm kia?
===
TN Team: Mọi người còm nhiều nhiều tiếp thêm động lực cho tụi mình nhé!! Tụi mình mong mọi người lắm á!! (´▽`ʃ♡ƪ)