Một người và một thú đều bình tĩnh rời xa cõi phàm trần.

Đột nhiên, một con bướm trắng tinh khiết, không chút tì vết, vỗ cánh bay đến rồi đậu lên thái dương hắn.

Quý Tắc Trần như bừng tỉnh, quay đầu, ánh mắt chứa đựng từ bi mỉm cười nhìn đối diện, rồi nâng ngón trỏ thon dài đặt lên môi đỏ thẫm. 

Trốn ở góc, Đường Niểu Y tận mắt chứng kiến mọi việc, hai tay che miệng, nín thở không dám động đậy. Sống lưng nàng ướt đẫm vì cảnh tượng trước mắt, chiếc áo mùa xuân dính chặt vào cơ thể khiến nàng cảm thấy khó chịu.

Dù đã biết Quý Tắc Trần là người giết chóc không chớp mắt nhưng đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến một cách rõ ràng như vậy. 

Hơn nữa… vừa rồi hắn có nhìn thấy nàng không?

Đường Niểu Y không chắc chắn, khi lấy lại tinh thần, bóng dáng như gió lướt qua tuyết của hắn đã biến mất sau khúc quanh.

Chân nàng mềm nhũn không thể đứng dậy, chỉ biết ngồi bệt xuống đất, dù có ánh nắng ấm áp nhưng cũng sưởi ấm được thân thể nàng. Nam nhân nguy hiểm như vậy, nếu như bị bắt quả tang khi âm thầm hãm hại hắn, có lẽ số phận còn thê thảm hơn những kẻ kia?

Nàng lo lắng nuốt một ngụm nước bọt, cố kìm nén suy nghĩ phản kháng, thấy trước mắt không còn ai, nàng vừa định quay đầu đi lấy giỏ hoa.

Nhưng khi nàng quay lại, chiếc áo bào trắng thêu hoa văn mây vàng hiện ra trước mắt. 

Không biết hắn đứng sau lưng nàng từ lúc nào, vừa khéo tay nàng cầm giỏ hoa va vào mũi giày của hắn.

Không thể nào...

Đầu ngón tay Đường Niểu Y run rẩy, lông mi dài khẽ chớp, nàng ngẩng đầu lên. 

Nam tử với khí chất thanh cao nhìn nàng từ trên cao.

Gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng thật mềm mại, ẩn hiện một chút hồng hào khỏe mạnh, đôi môi đỏ nhẹ mở, nâng cằm lên một chút, biểu lộ sự sợ hãi rõ rệt đối với hắn.

Đường Niểu Y nhanh chóng thu tay về, cố gắng tránh ánh mắt của hắn, vì chân vẫn còn tê nên giờ nàng chỉ có thể ngồi bệt dưới đất: "Thiếu... Thiếu Sư, ta chỉ vô tình đi qua, không cẩn thận làm rơi giỏ hoa." Vì vậy, nàng không ngồi đây lâu, cũng không nhìn thấy những gì đã xảy ra. 

Nàng sợ hắn sẽ diệt khẩu mình, cố gắng tỏ ra rất vô hại, ánh mắt cong như lưỡi liềm, khi nói còn lộ ra lúm đồng tiền.

Quý Tắc Trần không trả lời, ánh mắt lơ đãng rơi vào môi nàng. 

Đôi môi đỏ như son, hàm răng trắng như ngọc, còn lờ mờ thấy đầu lưỡi đỏ tươi ẩn bên trong. Mỗi khi nàng mở miệng nói chuyện, môi và lưỡi lại va chạm với nhau.

Một cảm giác kỳ lạ lại dâng lên trong lồng ngực hắn, như thể những chỗ bị cắn nhẹ đang dần lan tỏa.

Dù không nhìn hay chạm vào, hắn cũng biết mọi thứ có lẽ lại thay đổi. Giống như đêm đó khi nàng áp vào lớp áo lót, dù cố gắng ấn xuống, nhưng càng chạm vào cảm giác thích thú càng rõ ràng.

Cực kỳ nhạy cảm và khó xử.

- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Đường Niểu Y thấp thỏm nhìn trộm vẻ mặt của hắn. 

Không nhìn thấy sát ý, ngược lại có loại cảm giác mê ly như hắn đang nghe, lại giống như không nghe. Biểu cảm ấy rất giống với lúc hắn hiện ra trong giấc mơ của nàng, khuôn mặt tái nhợt bệnh hoạn, từ xương gò má ửng hồng đến ánh mắt mơ hồ chứa đựng sự kìm nén. 

Quý Tắc Trần cúi người nhặt giỏ hoa dưới chân, đưa đến trước mặt nàng, bình thản nhìn nàng: “Ngươi làm rơi này.”

Nàng hoàn hồn, khuôn mặt nóng bừng, ngượng ngùng cúi đầu nhận lấy, tay nàng vô tình chạm vào đầu ngón tay hắn, giọng nói run rẩy: "Đa tạ Thiếu Sư."

Ánh mắt Quý Tắc Trần lướt qua mu bàn tay bị nàng chạm vào, môi mỏng đỏ thẫm khẽ mím lại, không nói thêm lời nào rồi xoay người rời đi. Giống như hắn chỉ đơn giản là đi ngang qua rồi tiện tay giúp nàng nhặt lại đồ rơi dưới đất mà thôi.

Nghe tiếng bước chân dần xa, Đường Niểu Y yếu ớt vịn vào lan can, đứng dậy, bước chân run rẩy trở về viện Giang Hi.

Nàng phải chậm rãi trở về.

Cùng lúc đó.

Người trong thư phòng đã đợi hồi lâu, bên ngoài mới truyền đến tiếng hạ nhân thông báo.

Thánh Nhân chậm rãi mở đôi mắt phiếm hồng, thần sắc hơi mệt mỏi nhìn về phía nam tử đang bước vào từ cửa.

Rõ ràng là gương mặt xinh đẹp tuyệt sắc nhưng vì áo trắng và đôi mắt hiền hậu tự nhiên lại khiến người ta sinh ra ảo giác hết sức dịu dàng.

Quý Tắc Trần và Thánh Nhân nhìn nhau rồi cụp mắt xuống, chắp tay quỳ, hai tay chạm đất, cúi đầu: "Thần, bái kiến bệ hạ."

Sau khi ba quỳ chín lạy, Thánh Nhân không bảo hắn đứng dậy mà chỉ đứng từ trên cao quan sát dáng vẻ lễ nghi chu toàn của hắn, ánh mắt thoáng hiện sự mỉa mai. 

"Đứng dậy đi, ban ghế."

Quý Tắc Trần đứng dậy, quỳ ngồi trên đệm hương bồ, mái tóc dài như lụa được cài một nửa bằng trâm nguyệt màu đen, đuôi tóc rũ xuống đất, dáng vẻ dịu dàng như con tuyết hồ vô hại. 

Lúc này hắn ngoan ngoãn cúi đầu, lắng nghe âm thanh của những người xung quanh rời khỏi.

Trong thư phòng chỉ còn lại Quý Tắc Trần và Thánh Nhân.

Đế vương ngồi trên cao, lãnh đạm nhìn xuống nam tử bên dưới, từ hàng lông mày của hắn lờ mờ nhận ra rằng hắn giống bảy phần so với nữ tử năm xưa. Nhớ đến người nữ tử bị giam trong phòng tối của Quý phủ, Thánh Nhân nhíu mày, thờ ơ xoay viên ngọc trong tay: “Gần đây trẫm bận rộn việc quốc gia, vẫn chưa triệu kiến ngươi, trong lòng có oán hận không?”

Sau khi hỏi xong, Quý Tắc Trần không đợi Thánh Nhân cho phép mà ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn mang theo một nụ cười mơ hồ. Cảm xúc ấy chỉ lướt qua trong ánh mắt hắn rồi nhanh chóng biến mất, lại nhẹ nhàng cúi đầu: “Bệ hạ bận trăm công nghìn việc, thần sẽ không sinh lòng oán hận với ngài.”

Lời lẽ thành khẩn, không buồn không vui, tôn kính đến mức không thể chê trách.

Thánh nhân đang xoay ngọc trong tay đột ngột dừng lại, hai viên ngọc phát ra âm thanh ma sát chói tai, như thể phát ra tiếng hừ lạnh từ trong mũi: "Nếu không oán hận, tại sao lại xuống tay với hắn?"

Trong lòng Quý Tắc Trần dâng lên cảm giác kỳ lạ, hắn đè nén sự sung sướng đang muốn bùng phát: "Bẩm bệ hạ, thần không biết đó là ai. Thấy người gặp nạn ở Lan Viên, thần chỉ muốn cứu hắn."

Giọng điệu hắn đầy từ bi, như tiếng chuông của ngôi chùa cổ vang lên âm điệu trầm bổng, khiến người ta không thể không tin tưởng vào lời nói của hắn.

Thánh Nhân lại cười nhạt nhưng không nói ra lời trách móc nào, chỉ lướt nhìn hắn một cái, ông ta đứng dậy phất tay: “Hôm nay cùng trẫm đi gặp nàng ta.”

Năm nay đã gặp một lần, ông ta không có lý do gì để đi nữa nên mới lấy Quý Tắc Trần làm cớ để đi nhưng Quý Tắc Trần lắc đầu: "Thần cũng đã gặp rồi."

Một người một năm chỉ được gặp một lần, một người một tháng chỉ được gặp một lần, đó là quy tắc đã mặc định từ lâu, không vì ai có thân phận cao quý hơn mà thay đổi điều gì.

Thánh Nhân không ngờ mình sẽ bị từ chối, vẻ mặt nhìn về phía Quý Tắc Trần lập tức trở nên hung ác. Sau khi cố gắng kiềm chế, ông ta liên tiếp nói mấy tiếng “giỏi”, dễ dàng nhận thấy sự tức giận trong lòng.

Khi thiên tử nổi giận, uy nghiêm sẽ bị đè bẹp. Mà Quý Tắc Trần vẫn giữ vẻ mặt bình thản, cúi đầu như một cái xác rỗng.

Tâm trạng mất kiểm soát của Thánh Nhân nhanh chóng được che giấu, ông ta ngồi trở lại vị trí, tay nắm chặt viên ngọc, đập mạnh xuống bàn: “Trường Minh!”

Quý gia chủ từ bên ngoài bước vào, thấy Thánh Nhân mặt đỏ giận dữ, lại thấy Quý Tắc Trần vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thường, tim bỗng đập thình thịch. Ông ta không rõ Quý Tắc Trần đã làm gì mà khiến đế nhan nổi giận.

“Trường Minh.” Thánh Nhân lại trầm giọng gọi, âm điệu u ám hơn trước.

Quý gia chủ vội thu ánh mắt lại, cúi người hành lễ trước mặt Thánh Nhân: “Thần, khấu kiến bệ hạ.”

Dù vẫn còn tức giận, Thánh Nhân bỗng tỉnh táo lại khi nhìn thấy bóng dáng của Quý gia chủ.

Nữ nhân kia đã để lại một nghiệt tử, chính là để ông ta luôn nhớ đến dù bị hủy dung hay trở thành phế nhân cũng muốn dùng tâm kế ép ông ta tự nguyện thần phục. Thánh Nhân liên tục cười lạnh, vẻ tức giận trên mặt dần nhạt đi, ông ta lạnh lùng nhìn Quý gia chủ đang chờ chỉ thị phía dưới: “Gần đây độc của Thời Nô có phát tác không?”

Quý Tắc Trần là dược nhân được hoàng thất nuôi dưỡng, theo lời Vu Cổ Sư, toàn thân hắn đều chứa độc, thậm chí một giọt máu cũng cực kỳ quý giá. Đặc biệt khi phối hợp với viên ngọc đặc biệt để loại bỏ độc, máu còn là thuốc trường sinh bất lão, giúp kéo dài tuổi thọ và làm chậm lại sự lão hóa mà Quý phi nương nương, người được Thánh Nhân coi như báu vật không thể thiếu được.

Nghe Thánh Nhân hỏi, Quý gia chủ bỗng phản ứng lại, khó trách hôm nay ngài lại đột ngột đến thăm, hóa ra là vị kia trong cung lại gặp vấn đề về sức khỏe. Nhớ đến nữ tử xinh đẹp quyến rũ trong cung, Quý gia chủ không khỏi cảm thấy lo lắng, nhưng trên mặt không hề lộ ra chút dấu hiệu mơ ước nào.

"Bẩm bệ hạ, mấy ngày trước độc đã phát tác rồi." Quý gia chủ không giấu diếm.

Mỗi khi Quý Tắc Trần phát tác, máu trong cơ thể tạm thời không còn dược tính, rất thích hợp để đưa vào cung cho Quý phi nương nương đang suy nhược thân thể.

Thánh Nhân lên tiếng: “Vậy thì lấy máu đi.”

"Vâng." Quý gia chủ khom người rồi lui ra.

Chỉ chốc lát sau, không ít ngự y cầm theo dụng cụ bước vào, cúi đầu trước mặt Quý Tắc Trần.

Quý Tắc Trần đưa tay ra.

Ngự y cầm sợi chỉ hồng quấn quanh cổ tay hắn, nhẹ nhàng rạch da thịt trắng lạnh rồi theo đường kinh mạch mà đẩy lên, cho đến khi sợi dây chỉ còn lại một đoạn cuối cùng, máu tươi chảy xuống.

Những giọt máu này quý giá, ngự y không dám lãng phí, lập tức dùng dụng cụ hứng lấy.

Rất nhanh, dụng cụ đã đầy máu, sắc mặt nam tử tái nhợt không còn chút sức sống, thậm chí khi ngự y băng bó cho hắn còn nghe thấy tiếng cảm ơn.

Trong lòng ngự y dâng lên cảm giác thương hại nhưng trên mặt không dám để lộ nửa phần.

Thánh Nhân thản nhiên nhìn về phía Quý Tắc Trần như một người vô hình, trong lòng lại nghĩ tới nữ nhân trong ngục tối. Hắn dường như chẳng quan tâm đến những người này, cũng không sợ bị bàn luận về cách đối phó với mình, vẫn bình tĩnh ngồi yên tại chỗ, mặc cho người ta chém giết. Mỗi lần như vậy, Thánh Nhân càng thêm oán ghét hai mẫu tử này, một cảm giác chán ghét khó tả trỗi dậy trong lòng.

Thánh Nhân cầm máu rồi rời đi.

Quý gia chủ cau mày nhìn nam tử mất quá nhiều máu, sắc mặt tái nhợt.

Quý Tắc Trần không để ý đến ánh mắt của ông ta, chỉ gọi một tiếng: "Thiên Tầm."

Thiên Tầm tiến vào, đỡ hắn đi ra ngoài.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play