Ngay lúc nàng còn đang lúng túng, nam nhân kia bỗng cất tiếng.

"Chẳng phải không ai nghi ngờ cái chết của Quý Tú Chương có liên quan đến nàng sao?" Giọng gã thở dốc, giống như đang ngậm thứ gì, mơ hồ không rõ.

Bàn tay trắng muốt của Trần thị vòng qua cổ gã, giọng điệu mềm mại đáp: "Không ai cả."

Nam nhân kia bật cười, giọng bông đùa: "Cũng đúng thôi. Ai mà ngờ được một quý phu nhân thanh tao như tiên, vừa giết phu quân, phi tang xác chưa đầy mấy ngày lại hẹn hò với nam nhân bên ngoài để vụng trộm chứ."

Trần thị không đáp lại, tiếng thở hổn hển của bà ta như dòng suối xuân, lúc nhẹ nhàng, lúc lại trào dâng.

Lời nói này...

Đường Niểu Y luôn nghĩ rằng Quý Tắc Trần đã giết người, không ngờ hung thủ lại chính là Trần thị.

Trong rừng trúc, tiếng thở dồn dập và âm thanh rên rỉ cứ thế hòa vào nhau thật lâu. 

Trốn dưới làn nước, Đường Niểu Y cảm nhận cái lạnh thấm vào tận xương, mà hai người kia dường như đã sắp kết thúc, nhưng mãi vẫn chưa thấy động tĩnh rời đi.

Cái lạnh ngấm sâu khiến nàng khó chịu, không kìm được mà tò mò muốn biết họ đã dừng lại chưa và đã mặc y phục vào hay chưa.

Nàng khẽ nghiêng đầu, qua những tán trúc lưa thưa, cảnh tượng hiện ra khiến nàng sững sờ, chỉ thấy nam nhân kia đang nâng tay Trần thị lên, cẩn thận liếm mút từng ngón như thể thưởng thức món ngon.

Họ không chỉ chưa dừng lại mà còn ngày càng phóng túng hơn.

Những hình ảnh thế này, nàng chỉ từng được thấy qua bức họa mà mẫu thân đưa cho mình xem trước ngày xuất giá, nhưng so với cảnh tượng trước mắt, bức họa đó quá kín đáo, chẳng thể nào sánh nổi sự táo bạo thế này.

Là một cô nương chưa xuất giá, Đường Niểu Y chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, mặt đỏ bừng, nàng vội rụt người lại, không dám nhìn thêm.

Lần này, nàng kiên nhẫn chờ đến khi nghe rõ tiếng bước chân rời đi mới dám thò đầu ra.

Sau khi chắc chắn không còn ai, nàng mới leo lên khỏi mặt nước, cả người ướt sũng, hai đầu gối mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất, vành tai nóng rực như sắp bốc cháy vì xấu hổ.

Trong lòng nàng lúc này đan xen giữa sự lo sợ vì vô tình bắt gặp bí mật của người khác, cùng nỗi ngượng ngùng khó tả khi tận mắt chứng kiến những cảnh tượng khó chấp nhận.

Những hình ảnh vừa rồi thật sự quá mờ ám và phức tạp, nàng không tài nào tiêu hóa nổi.

Đường Niểu Y ngồi trên đất, cố gắng lấy lại bình tĩnh, làn gió lạnh từ rừng trúc thổi tới khiến nàng rùng mình. Nàng ngước nhìn bầu trời, nơi vầng trăng lưỡi liềm mờ ảo đã ló dạng từ bao giờ.

Dù gặp phải chuyện gì, nàng cũng không được quên thân phận pháo hôi của mình.

Nàng phải nhanh chóng mang đồ đến nơi cần thiết.

Đường Niểu Y đỏ mặt, rón rén men theo con đường nhỏ, kiên nhẫn tiến vào Lan Viên.

Lan Viên mang vẻ đẹp tinh tế và cổ kính, xung quanh tĩnh lặng không một bóng người, chỉ có những hàng cây xanh mướt bao bọc. Ngọn đèn lồng treo cao đã tắt, ánh trăng nhạt nhòa chiếu xuống, phản chiếu bóng mờ trên bộ bàn ghế bằng ngọc trắng dưới lầu Vân Các. Bên phải thông ra đình nước, mặt hồ lấp lánh ánh bạc.

Đường Niểu Y cẩn thận tìm một chỗ thích hợp, rồi lấy từ trong ngực ra một túi hương, nhanh tay nhét vào chậu hoa cạnh chiếc bàn đá.

Vừa nhét xong, nàng bỗng cảm giác có thứ gì đó rơi xuống sau lưng.

"Chi chi."

!

Đường Niểu Y đột ngột quay đầu, ánh trăng chiếu sáng trên bàn đá màu ngọc trắng, nơi có một con chồn đỏ với bộ lông bóng loáng đang ngồi, đôi mắt đen láy của nó phản chiếu gương mặt cứng đờ của nàng.

Con chồn này là sủng vật luôn bên cạnh Quý Tắc Trần, sao nó lại ở đây?

Đường Niểu Y liếc nhìn xung quanh, xác nhận không có ai khác ngoài con chồn đang bám lấy tay áo nàng.

Dù không có người nhưng bị con chồn linh hoạt dùng móng vuốt giữ chặt, nàng vẫn cảm thấy hoảng hốt, như thể vừa bị bắt quả tang.

Nghe nói, con chồn đỏ này có độc.

Nàng càng không dám hành động mạnh, cẩn thận kéo tay áo mình để thoát khỏi nó. Tuy nhiên, móng vuốt của nó rất sắc, giữ chặt vải áo, dường như hoàn toàn không có ý định buông tha. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ bị phát hiện, đến lúc đó, dù có là thần tiên cũng không cứu nổi nàng.

Mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán, Đường Niểu Y cẩn trọng thử chạm vào con chồn.

Quả thực, làm một nhân vật pháo hôi cũng không dễ dàng.

Thật bất ngờ, mặc dù chồn đỏ có vẻ lạnh lùng nhưng nó lại không có ý tấn công, ngược lại còn cúi đầu cho nàng vuốt ve.

Nó ngoan vậy sao?

Trái tim Đường Niểu Y dần thả lỏng nhưng vẫn không dám lơ là, xác định nó không có tính hung dữ, nàng mạnh dạn ôm con chồn vào lòng.

Con chồn dường như hài lòng với hành động của nàng, buông móng vuốt ra, nằm ngửa trong vòng tay nàng, bốn chân đạp đạp như đang đòi được cưng nựng thêm.

Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bụng nó, đồng thời không ngừng bước đi về phía cửa Lan Viên.

Khi Đường Niểu Y vừa bước ra khỏi cổng, ánh đèn bên trong lầu Vân Các sau lưng đột ngột sáng lên.

Nàng khẽ liếc mắt nhìn nơi có ánh sáng rồi vô thức quay lại.

Khi nhìn rõ là ai, đôi mắt nàng lập tức mở to, cơ thể phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ, vội vàng trốn vào khe hở của núi giả.

Trong ánh đèn mờ ảo, một nam tử khoác tuyết bào bước ra, mái tóc đen chỉ dùng một sợi dây màu đỏ thẫm buộc hờ sau lưng. Gương mặt tuyệt đẹp của hắn ửng hồng như vừa thức dậy, đôi mắt sáng trong như chứa đựng sự thương cảm, bàn tay nhợt nhạt cầm một chiếc đèn lồng bốn góc, động tác nhẹ nhàng và tao nhã.

Mỗi lần nhìn thấy gương mặt này, Đường Niểu Y đều cảm thấy như bị đánh trúng vào tim.

Hắn đẹp đến mức không phân biệt được nam nữ.

Dù bị vẻ đẹp ấy thu hút, nhưng nàng không dám để lòng mình rung động.

Một là vì hắn cao ngất không thể với tới, hai là vì Quý Tắc Trần không chỉ có vẻ ngoài như Bồ Tát mà còn là một kẻ điên loạn, không chút nhân tính.

Hắn nuôi độc trong người, ngay cả con chồn cũng phải dùng máu để nuôi, sau này còn giam giữ nhiều người trong Quý thị để tra tấn mỗi ngày. Chỉ nghĩ đến thôi, Đường Niểu Y đã không khỏi rùng mình, nhanh tay bịt miệng con chồn lại để nó không phát ra tiếng.

“Tiểu điểu?” Thanh âm khàn khàn của nam tử vừa thức dậy, nghe như còn ngái ngủ.

Xong rồi, Quý Tắc Trần ra ngoài tìm con chồn.

Đường Niểu Y tuyệt vọng tựa vào núi giả, ánh trăng lạnh lẽo rải xuống ván gỗ như ngân sương phủ kín.

Nàng không dám ôm chặt con chồn nữa, chỉ hy vọng nó cũng không giữ lấy mình, cúi người đặt con chồn xuống đất. Nhưng nó có vẻ không muốn rời đi, móng vuốt sắc nhọn vẫn bám chặt tay áo nàng, thậm chí còn sắp kêu lên.

Ngay khi con chồn suýt kêu ra tiếng, Đường Niểu Y nhanh tay ôm chặt nó rồi bịt miệng lại.

Nàng lo sợ rằng âm thanh nhỏ bé đó có thể thu hút Quý Tắc Trần, nhưng quay đầu nhìn lại đã không thấy bóng dáng thanh mảnh của hắn trên cầu thang.

Có lẽ hắn đã đi tìm chỗ khác.

Không có ai đuổi theo thì tốt.

Gương mặt Đường Niểu Y hồng hồng, nàng xác định hắn không đuổi theo mới dám thở phào một hơi, trán đã lấm tấm mồ hôi.

Khi nàng vừa định nâng tay lau trán, ánh mắt vô tình rơi xuống mặt đất.

Ánh trăng mờ ảo xuyên qua khe hở của núi giả tạo nên bóng dáng đẹp đẽ cao ráo của nam tử, hoàn toàn che khuất thân hình nhỏ bé của nàng. ( truyện trên app T•Y•T )

Chiếc đèn lồng bốn góc mà hắn cầm đã bị gió thổi tắt, giờ nằm gọn trong khe hở của núi giả, ánh trăng tạo nên một hình ảnh sắc lạnh.

Cũng không biết người sau lưng đã đứng ở đó bao lâu, như thể đang lặng lẽ hỏi nàng.

Tại sao ngươi lại ở đây? 

Khoảnh khắc này thật sự giống như một thiếu nữ đang chạy trốn bị tên sát nhân cuồng bạo dồn vào góc tường, nàng tưởng rằng hắn đã rời đi và mình đã an toàn. Ai ngờ người đó đang đứng sau lưng nàng, mỉm cười nhìn dáng vẻ thả lỏng của nàng. Vũ khí trong tay hắn từ từ nâng lên, nhắm thẳng vào đầu của người yếu đuối, chỉ cần nàng quay đầu lại sẽ là một cú kết liễu ngay lập tức.

Một luồng khí lạnh từ chân dâng lên, khiến da đầu nàng nổi gai ốc, tạo ra cảm giác muốn chạy trốn khỏi nơi này.

Lúc này, đầu óc nàng đã hoàn toàn trống rỗng.

"Khó trách gọi mãi không thấy trả lời, hóa ra là trốn ở đây." Giọng nam tử nhẹ nhàng, như thể có chút ngái ngủ lẫn vào đó.

Đường Niểu Y không dám quay đầu, càng không dám đáp lại, nhưng con chồn trong lòng nàng lại phát ra tiếng kêu hưng phấn trước. 

Lần này, nó không cần nàng buông tay đã tự mình bám vào áo rồi leo lên vai nàng, không ngừng kêu “chít chít”.

Khi bờ vai bị chạm nhẹ, Đường Niểu Y như bị sét đánh, vội vàng lùi lại vài bước, gót chân vô tình va vào viên đá nhô ra khiến nàng không vững mà ngã ngồi xuống đất.

Lúc này, nàng đã hoàn toàn nhìn thấy Quý Tắc Trần.

Con chồn đỏ đã nhanh chóng leo lên vai hắn, chiếc đuôi dày như một chiếc khăn choàng vắt qua bên kia. Làn da trắng như tuyết toát lên vẻ nhợt nhạt vì không tiếp xúc với ánh nắng trong thời gian dài khiến đôi môi đỏ thẫm càng trở nên nổi bật.

Hắn không nhìn Đường Niểu Y ngồi dưới đất mà nghiêng đầu nhìn con chồn trên vai, gương mặt thanh tú của hắn mang vẻ bi thương, tựa như một vị tiên nhân từ Thiên Cung.

"Sao lại chạy ra ngoài rồi?"

Con chồn kêu “chít chít” đáp lại, dường như còn tỏ ra rất ấm ức. 

Quý Tắc Trần không hề thương hại, chỉ dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu nó như một hình phạt cho sự không ngoan.

Con chồn lập tức thu mình lại, rụt cổ như thể đã biết lỗi.

Hai người, một thú, tự nhiên thân mật, như thể hoàn toàn không quan tâm đến sự hiện diện của Đường Niểu Y đang ngồi dưới đất.

Nàng cẩn thận lùi lại, cầu mong rằng mặc dù Quý Tắc Trần thấy nàng nhưng không để tâm.

Thế nhưng, suy nghĩ và hiện thực lại trái ngược nhau.

Mí mắt của Quý Tắc Trần từ từ mở ra, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại mang theo chút dịu dàng rơi trên người nàng. Bóng dáng lá trúc nửa ẩn nửa hiện trên mặt, làm cho gương mặt như ngọc của hắn hiện lên vẻ từ bi, càng thêm phần vô hại.

Ánh mắt hắn nhìn nàng thật xa lạ, khiến nàng hoài nghi rằng dù đã ở Quý phủ một năm, hắn cũng không biết tên nàng.

Dù giữa hai người chưa từng có bất kỳ giao tiếp nào nhưng trong thâm tâm nàng lại cảm thấy mình là người xa lạ quen thuộc nhất với hắn.

Quý Tắc Trần chăm chú nhìn nàng một lúc rồi đột nhiên mỉm cười hỏi: “Tại sao ngươi lại ở đây?”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play