Hơi thở của hắn ổn định, không hề mang tính công kích.
Đường Niểu Y bỗng cảm thấy như có một luồng gió lạnh thổi qua, biết rằng mình không thể trốn thoát, nàng liền lấy hết can đảm, chỉ tay về phía con chồn trên vai hắn, bịa chuyện: “Ta đang dạo trong vườn, Con tiểu điểu này đã đưa ta tới đây.”
Dù sao chồn đỏ cũng không biết nói, nàng chỉ đành thầm xin lỗi nó.
Bốn phía trở nên yên tĩnh đến mức kỳ dị, chỉ còn nghe tiếng lá cây xào xạc.
"Xùy."
Một tiếng cười bất ngờ vang lên.
Bàn tay với các khớp xương rõ ràng của nam tử nhẹ nhàng đặt lên mắt, làn da hắn lạnh buốt, những mạch máu xanh nhạt hiện rõ. Đôi môi mỏng nhếch lên thành nụ cười, từ cổ họng hắn phát ra một tiếng cười trầm thấp, nghe tựa như âm điệu ấm áp nhưng lạ lùng.
Tiếng cười ấy khiến tai nàng hơi ngứa rồi từ lồng ngực lan tỏa một cảm giác kỳ quái, làm mặt nàng bất giác đỏ ửng.
Nàng không thể trách mình được, ai mà biết hắn lại gọi chồn đỏ là “tiểu điểu*,” khiến nàng cảm thấy như bản thân đang bị gọi.
*Con chồn đỏ được nam chính gọi là “tiểu điểu” /小鸟/, điểu có phiên âm là niǎo, trùng với phiên âm của chữ Niểu /袅/ trong tên nữ chính.
Tiếng cười của hắn thật dễ nghe.
Nhưng Đường Niểu Y nhớ rõ rằng khi hắn nổi cơn giận, có thể sẽ trở nên tàn bạo, hoặc là mỉm cười hoặc là lạnh lùng như băng giá, dù hắn có biểu cảm gì thì cũng đừng sợ hãi, vì dù có trốn thì cũng trốn không thoát.
Nàng không dám động đậy, chỉ kiên quyết chỉ tay về phía con chồn, mở to đôi mắt ngây thơ như sương sớm, vừa đáng thương vừa kiên định.
Đường như Quý Tắc Trần đã cười đủ, hắn buông tay xuống, để lộ đôi mắt đỏ nhạt. Hắn từ tốn ngồi xổm trước mặt nàng, ánh mắt dừng lại nơi những ngón tay bị thương.
Hắn từ từ lấy ra một mảnh vải trắng, đặt lên cổ tay trắng nõn của nàng rồi khẽ nắm lấy.
Đôi tay nàng mềm mại như ngọc, mang đến cảm giác kỳ lạ, hắn nhướng mày rồi nắm chặt tay hơn. Thì ra, nếu không chạm vào, hắn sẽ không có được cảm giác này.
Đường Niểu Y mở to mắt nhìn hắn.
Hắn… hắn đang muốn giết nàng từ tay sao?
Quý Tắc Trần ôn hòa hỏi: “Ngươi có thể tự đứng dậy không?”
Hình ảnh kinh hoàng trong đầu nàng bất chợt bị cắt ngang, Đường Niểu Y ngơ ngác không hiểu ý hắn nhưng vẫn gật đầu.
Hắn cụp mi xuống, buông tay nàng ra rồi đứng dậy, nhìn nàng từ trên cao, ánh mắt như một vị Bồ Tát từ bi nhìn chúng sinh.
Đường Niểu Y nhận ra rằng tạm thời hắn không có ý định giết mình, bèn cố không làm trái ý. Nàng chống hai tay xuống đất, nỗ lực đứng dậy.
Không biết có phải do ảo giác của nàng hay không, nhưng khi tay nàng chống xuống mặt đất, ánh mắt hắn dừng lại trên đó. Nàng tưởng hắn cảm thấy hành động của nàng quá chậm chạp, mặc dù hai đầu gối đã mềm nhũn nhưng nàng vẫn cố gắng đứng dậy.
Một tay chống vào núi giả nhưng nàng vẫn quan sát vẻ mặt của hắn.
Quý Tắc Trần dường như không nhận ra sự dò xét của nàng, nhẹ nhàng nói: “Đưa tay ra.”
Giọng nói của hắn cực kỳ quyến rũ, khiến người ta không tự chủ được mà muốn nghe theo.
Khi Đường Niểu Y hoàn hồn, hắn đã cầm cổ tay nàng qua tấm khăn lụa trắng như tuyết, thản nhiên như thể đang dạo chơi trong sân vườn rồi dẫn nàng bước về phía Lan Viên.
Đường Niểu Y không muốn đi theo nhưng cơ thể nàng lại không nghe theo ý muốn, vẫn bị hắn dẫn bước.
Ánh trăng đã trở nên mờ nhạt, báo hiệu rằng nó sắp lặn về phía Tây.
Nàng bị kéo đến ngồi xuống chiếc ghế đá màu trắng ngọc giữa sân. Quý Tắc Trần ngồi đối diện, một tay chống cằm, khuôn mặt không bộc lộ bất kỳ niềm vui hay nỗi buồn nào, nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn thẳng vào nàng không rời.
Nàng cảm giác như mình đã biến thành một con rối, chỉ còn lại linh hồn, bị cái nhìn của hắn làm cho toàn thân đông cứng, dù muốn đứng dậy bỏ chạy nhưng chân tay như mất hết sức lực.
Con chồn đỏ nhanh nhẹn tha một chiếc bình nước đến.
Cuối cùng, ánh mắt của Quý Tắc Trần cũng rời khỏi nàng, hắn cúi xuống, rót nước từ bình làm ướt chiếc khăn lụa rồi dịu giọng bảo nàng đưa tay ra.
Đường Niểu Y lặng lẽ làm theo, mắt chăm chú nhìn hắn lau từng ngón tay mình bằng chiếc khăn ướt.
Hắn bắt đầu từ gốc ngón tay, động tác nhẹ nhàng, như thể vừa nâng niu vừa ve vuốt với ý tứ mơ hồ.
Loại cảm giác này thật khó diễn đạt bằng lời, càng khó để mở miệng.
Động tác và nhận thức quá rõ ràng khiến hai má Đường Tiểu Nhất đỏ bừng, cơ thể nàng trở nên yếu ớt dưới sự lau chùi của hắn, bàn tay bị nắm bắt đầu run rẩy. Sự tiếp xúc thân mật vượt quá mong đợi của hắn khiến nàng có cảm giác chua xót và tê dại.
Dù chiếc khăn lụa đã che kín mọi tiếp xúc da thịt, nhưng xúc giác kỳ lạ vẫn dâng lên trong lòng nàng, tựa như một sự va chạm vừa thánh thiện vừa đầy nguy hiểm.
Nàng muốn rút tay ra.
Hắn dường như nhận ra hơi thở nàng đã thay đổi, động tác khựng lại một chút rồi từ tốn ngước mắt lên.
Ánh trăng vỡ vụn xuyên qua từng kẽ lá trúc, khắc họa đường nét thanh thoát trên khuôn mặt hắn. Đôi mắt vàng nhạt không chút gợn sóng thấp thoáng nét từ bi, như một vầng trăng lạnh lẽo xa xôi.
Hắn nở một nụ cười thoáng qua nơi khóe môi, nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy? Lạnh à?”
Đường Niểu Y mím chặt môi, hai má đỏ ửng, cố nén nhịp tim đang đập loạn, chỉ lắc đầu.
Hắn dường như không quan tâm đến câu trả lời, coi lời hỏi thăm chỉ là một phép xã giao, thấy nàng lắc đầu, hắn lại cúi xuống, tiếp tục lau từng ngón tay với động tác còn cẩn thận hơn, như đang nâng niu một báu vật.
“Ta… ta có thể tự làm.” Đường Niểu Y khẽ rút tay lại, giọng nàng khàn đặc: "Thật ra... không sao, ta có thể tự làm."
Nàng không hiểu vì sao hắn lại đối xử với mình như vậy, giữa họ chưa từng có sự tiếp xúc nào trước đây, thậm chí nàng còn không chắc hắn biết tên mình.
Hắn không hỏi tại sao tối nay nàng xuất hiện trong Lan Viên, cũng không tỏ ra bất ngờ, mà tự nhiên dẫn nàng vào, chăm sóc vết thương nhỏ đến mức chẳng đáng bận tâm này.
Nếu là người khác, có lẽ nàng đã nghi ngờ hắn có ý đồ gì đó, nhưng đây là Quý Tắc Trần, nàng không dám nghĩ xa hơn. Bởi hắn thậm chí không muốn tiếp xúc bằng da thịt, dù đang lau vết thương cho nàng, hành động ấy vẫn toát lên một cảm giác kỳ lạ, như thể ẩn chứa mùi máu tanh và mối nguy hiểm ngầm.
Hắn mang đến cho nàng cảm giác như đang trải qua một sự bình tĩnh giả tạo để che giấu cơn điên cuồng sâu thẳm trong linh hồn. Đối với hắn, tay nàng không chỉ là tay, mà là một vật phẩm quý giá cần được tỉ mỉ lau chùi để loại bỏ những vết bẩn.
Hắn không ngẩng đầu, giọng nói vẫn dịu dàng như trước, không thể nghe ra cảm xúc bên trong: “Tự làm?”
Đường Niểu Y nuốt nước miếng, điên cuồng gật đầu: “Ta có thể tự làm được.”
Cổ tay mảnh khảnh từ từ rút khỏi lòng bàn tay hắn.
Quý Tắc Trần bỗng nhiên nắm chặt rồi ngẩng đầu, đôi mắt thần thánh của hắn phản chiếu sự hoảng hốt trong mắt nàng, hai gò má nàng ửng hồng như thể vừa trải qua một chuyện gì đó quá phận.
Quý Tắc Trần nhìn nàng với vẻ lạnh lùng, rồi chân thành hỏi: “Nếu ngươi có thể tự làm, vậy bàn tay của ngươi có thể cho ta không?”
Tay, tay cho... cho hắn?
!
Đường Niểu Y chấn động, ngây người trong chốc lát, sau khi kịp phản ứng thì bỗng trừng lớn mắt, mạnh mẽ rút tay ra khỏi bàn tay hắn và lùi lại, ngã ngồi xuống đất.
Nếu tay cho hắn, nàng có thể làm gì cũng được.
Hắn chỉ cần tay của nàng.
"Ta, ta... Ta không thể." Đường Niểu Y khóc, tay loạn xạ nhét vào trong áo, cố gắng che giấu ánh nhìn tàn nhẫn của hắn.
Nàng không thể sống thiếu tay mình.
Nhất định phải trốn thoát.
Đường Niểu Y hoảng loạn đứng dậy, bước chân hỗn loạn điên cuồng chạy ra ngoài, không dám liếc nhìn thêm nữa, chỉ sợ thấy hắn cầm hung khí đuổi theo bắt lấy nàng, kéo về như giết dê bò rồi chém tay.
Tên biến thái này thật sự quá đáng sợ.
Chạy chưa được mấy bước, bỗng nhiên hai đầu gối nàng mềm nhũn, vô lực ngã xuống đất.
Xong rồi...
Nàng run rẩy, quay đầu nhìn về phía Quý Tắc Trần, hắn như một tiên nhân bước ra từ ánh trăng, chậm rãi tiến đến gần.
Lần này hắn không chạm vào Đường Niểu Y mà đứng thẳng tắp trước mặt nàng, sợi chỉ đỏ trên cổ tay buông thõng xuống đất, tựa như giọt máu nhỏ giọt từ cổ tay tái nhợt.
Hắn khắc khổ, nhã nhặn, ôn hòa, nhìn như có thần tính từ bi, nhưng dưới vẻ bề ngoài mê hoặc ấy lại là một sự điên cuồng cùng máu me. ( truyện trên app t.y.t )
Gió lạnh thổi qua khiến nàng rùng mình, áo xuân mỏng manh đã thấm mồ hôi, dán trên người khiến nàng cảm thấy khó chịu.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt mông lung như nước mùa thu, khiến nàng trông thật đáng thương: "Đừng, đừng giết ta..."
Nàng cố gắng đứng dậy, nhưng tay chân đều mềm nhũn, chỉ có thể quỳ ngồi trên mặt đất.
Tầm mắt Quý Tắc Trần dừng lại ở bàn tay nàng chống trên mặt đất dần dần biến thành màu hải đường, ngón tay trắng nõn như ngọc càng khiến đôi tay đó trở nên nổi bật.
Đó là một đôi bàn tay với bộ xương đẹp quý hiếm.
Hắn nhìn chăm chú không chớp mắt.
Thời gian như ngưng đọng, Đường Niểu Y cho rằng hắn còn sát tâm, bèn mạnh dạn đưa tay nắm lấy sợi chỉ đỏ đang buông xuống, giữ chặt không chút sợ hãi.
Nàng nhìn vào mắt hắn bằng đôi mắt ướt át, khuôn mặt trắng bệch lộ ra chút cảm giác tội nghiệp, như một tiểu thú bị nhốt trong lồng giam, càng kích thích lòng thương hại của người khác.
Quý Tắc Trần bỗng cúi người xuống, ngón tay thon dài lạnh lùng như tò mò chạm vào hàng mi của nàng.
Nàng sững người, hai tay siết chặt làn váy, không hiểu sao hắn lại có hành động thân mật như vậy, hàng mi nàng chớp chớp không ngừng.
Hàng mi lướt qua đầu ngón tay hắn, khoái cảm truyền đến khiến vành tai hắn đỏ ửng, đôi mi ướt át khẽ cong lên như đang mỉm cười.
Thì ra nàng thật sự rất đặc biệt.
Hắn khao khát muốn chạm vào nhiều hơn, muốn chạm vào da thịt của nàng, như thể trong lòng hắn đang gào thét hay kêu gọi điều gì đó mãnh liệt, giống như cây non khát vọng cơn mưa xuân. Cảm giác kỳ quái đó khiến đáy lòng hắn dâng lên một nỗi thở than cùng sự thỏa mãn chưa từng có.
Hắn dùng lực mạnh hơn, Đường Niểu Y bị kéo lên, bước chân lảo đảo va vào lồng ngực hắn.
Chưa kịp ngẩng đầu, nàng đã nghe thấy một tiếng rên kỳ lạ.
Quý Tắc Trần vô thức khom lưng, cằm tựa vào xương quai xanh của nàng, đôi môi lạnh lẽo hơi nghiêng, vừa khéo đặt lên mạch đập ở cổ.
Cảm giác chạm nhẹ này thật dễ chịu.
Hắn lặng lẽ mỉm cười, ánh mắt kìm nén sự mê muội, hơi thở bỗng trở nên nóng rực.
Đường Niểu Y mờ mịt nắm lấy vạt áo của hắn, rõ ràng ngửi thấy hương hoa tuyết lan thoảng từ áo hắn liền quên cả việc vùng vẫy, nhưng cơ thể lại khẽ run rẩy.
Tư thế này khiến nàng bất chợt nghĩ đến hai người vừa rồi vụng trộm bên ngoài.
Hắn gần gũi đến mức mang lại cho nàng cảm giác không nên có, như thể chỉ cần hắn ngẩng đầu lên một chút là có thể ngậm lấy vành tai rồi dùng những chiếc răng sắc nhọn cắn xé làn da mỏng manh, sau đó dùng đầu lưỡi ấm áp để liếm mút.
Hắn giống như một miêu nô cuồng nhiệt nhưng vẫn tỉnh táo, ôm chặt con mèo mà mình yêu thích, mặt chôn vào cổ mềm mại của nó, hít thở điên cuồng như thể sắp nghẹt thở.
Mà nàng chính là con mèo nhỏ ấy.
===
TN Team: Mọi người bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ủng hộ thêm các truyện khác của team nhé!! ( ̄︶ ̄)↗