Nếu như Diệp Âm không có khoảng thời gian trải qua mạt thế, có lẽ cô sẽ đơn giản mà cảm thấy Vương thị chẳng qua là gặp phải một đứa trẻ hành khất đáng thương mà thôi.
Thế nhưng miệng câm, mắt không còn ánh sáng, tứ chi héo rút, phải đi ăn xin, những cực khổ này đều chồng chất ở trên người một đứa bé thì cũng quá trùng hợp rồi.
Thế nhưng Diệp Âm không có nói suy đoán của mình ra, cô chỉ dặn Vương thị hãy chú ý tới hai tổ tôn này một chút, nếu xảy ra chuyện gì thì gửi thư cho cô.
Vương thị do dự: “Âm Âm, ngươi làm sao lại để bụng chuyện này như thế?”
Bà thở dài: “Nương biết tâm địa ngươi lương thiện dễ mềm lòng, nhưng trên đời này người số khổ quá nhiều, chúng ta gặp gỡ một người chưa tính, nếu sau này gặp quá nhiều thì phải làm sao ?”
Diệp Âm gật đầu: “Nương yên tâm, trong lòng con có tính toán của riêng mình.”
Qua hai ngày sau, một vị đại nương ở cửa sau với gọi cô lại.
Diệp Âm đi ra thì đại nương ôn thanh nói: “Nương ngươi nhờ ta tìm ngươi, chỉ nói có việc gấp.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT