Tuần đầu tiên của cuộc sống đại học thực sự giáng cho tôi một đòn chí mạng, hoàn toàn không giống như những điều tốt đẹp được miêu tả trong truyện học đường. Với một đứa mù đường cộng thêm chứng sợ xã hội như tôi, chỉ riêng việc tìm lớp học mỗi ngày đã đau khổ đến mức khó tin, buộc lòng phải "chim chậm bay trước" dậy sớm hơn vài chục phút để mò mẫm đường đi, gặp phải những lớp học cần tranh chỗ ngồi, tôi gần như muốn tự bốc cháy tại chỗ.
Các môn chuyên ngành còn đau đầu hơn. Khi việc đọc sách chỉ là một sở thích, tôi còn có thể nhìn nó như "núi xanh thấy ta duyên dáng lạ thường", nhưng khi nó bị biến thành một nhiệm vụ bắt buộc thì nhìn kiểu gì cũng thấy chướng mắt, thậm chí bây giờ tôi chỉ cần mở bìa sách ra là đã hoa mắt chóng mặt.
Nhưng điều đáng mừng là tôi đã có được sự tự do mà mình hằng mong đợi. Buổi tối kéo rèm giường lại là một thế giới nhỏ bé của riêng tôi, xem phim, chơi game, hoặc chỉ đơn giản là lướt điện thoại vô định, muốn thức đến mấy giờ thì tùy.
Người ta nói thói quen xấu hình thành dễ hơn nhiều, xem kìa, ngay cả đồng hồ sinh học của tôi cũng tự nhiên hiểu rằng thức khuya là một thói xấu, chỉ sau ba bốn ngày, tôi đã từ việc tự nguyện thức khuya chuyển sang bị ép mất ngủ. Đồng hồ sinh học hỗn loạn coi hai giờ sáng như giờ vàng tám giờ tối, điều khiển tế bào não nhảy nhót suốt đêm. Tôi tự làm tự chịu, có vẻ buồn ngủ, nhưng lại không tài nào ngủ được.
Những lúc mất ngủ, tôi chỉ còn cách nhìn trần nhà suy tư về cuộc đời, đầu óc không mấy minh mẫn như một cái máy cũ không được tra dầu, quay vòng kêu cọt kẹt. Vì thế tôi nhìn thấy bản thân mình như trong một tấm gương đầy vết nứt, ngay cả mạch suy nghĩ cũng đứt đoạn thành vô số mảnh.
Tôi ghét mất ngủ, giống như ghét quả sung và sữa dưa lưới, ghét thời tiết và con người lúc nóng lúc lạnh, ghét cuộc sống không mục đích.
Vậy tôi nên thích điều gì?
Bánh bao nóng hổi mùa đông, thiệp chúc mừng và những cuốn nhật ký thời thơ ấu, những người bạn lâu ngày không liên lạc vẫn không quên nói một câu "sinh nhật vui vẻ". Những thứ tôi trân trọng, khi được lôi ra đếm từng cái thì lại nhỏ bé đến buồn cười, nhưng tôi vẫn một lòng một dạ kiên trì với chúng. Liệu đây có phải là thích không? Rồi tôi lại bị vướng vào một câu hỏi nghiêm trọng hơn, tôi thích Kì An đến mức độ nào?
Ngày gặp Kì An, tôi đã cảm nhận rõ ràng cuộc sống của mình bắt đầu trật bánh. Nàng như một nàng tiên cá, chỉ cần nhẹ nhàng cũng có thể khiến tôi bỏ qua lý trí mà đổi hướng. Mặc dù trước đó tôi đã nhận ra mình có thể thích con gái, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến một tương lai nào đó. Ví dụ như bây giờ tôi đã lên thuyền của Kì An, bất chấp nguy cơ đâm vào đá ngầm và bão táp mà lênh đênh trên biển, cũng chỉ là lênh đênh mà thôi, đi được một đoạn nào hay đoạn đó, không nghĩ được đến tương lai.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play