Sau chuyện ở Bình nguyên mãng thú ba năm trước, Từ Tử Thanh và sư huynh Vân Liệt được Hiên Trạch mời cùng vào bí tàng Thiên Lan, mà bí tàng phải năm năm sau mới mở. Thời gian năm năm với tu sĩ mà nói không tính là gì, nhưng Từ Tử Thanh cũng không muốn chạy đi khắp nơi, muốn tìm một chỗ tập trung tu luyện. Có điều hai người cũng không quay lại tông môn. Theo lý thì kỳ ngộ đoạt được trong quá trình lịch lãm đều thuộc về cá nhân, không cần thông tri tông môn. Lại thêm chuyện kinh thiên động địa như bí tàng Thiên Lan xuất thế, tông môn hẳn đã sớm biết. Theo lệ thường, nếu có chuyện trọng đại, tông chủ sẽ triệu tập một số trưởng lão tu vi trên Nguyên anh kỳ làm thành một đội ngũ đại biểu tông môn đi vào giành ưu đãi. Đệ tử chưa có thực quyền gì như Vân Liệt hoặc Từ Tử Thanh tự nhiên sẽ không nhận được lệnh triệu tập của tông chủ. Nếu đã như vậy, hai người liền theo lời mời của Thiên Thành vương Hiên Trạch đến vương phủ ở thủ đô đế quốc Đại Diễn ở tạm, chỉ là đến làm khách, cũng không lấy thân phận môn khách.
Sau khi đến vương phủ, Hiên Trạch quả nhiên chiêu đãi hai người họ vô cùng tỉ mỉ chu đáo. Đồng thời có vẻ vì bị kiếm ý của Vân Liệt đánh bại, kiếm tu Hề Lẫm ngược lại cực kỳ kính trọng Vân Liệt, liền đưa sân viện của mình ra cho họ vào ở, còn mình thì ở trong nhà tranh khổ tu. Cách mấy ngày thì đến luận kiếm với Vân Liệt, trong đó cũng có mấy lần so đấu kiếm ý.
Từ Tử Thanh thấy sư huynh có hứng thú luận kiếm với Hề Lẫm, liền yên tâm chọn một sân khác gần đây vào bế quan tu luyện. Dù sao thuộc tính mộc của hắn nếu dùng hết toàn bộ thì ít nhiều gì cũng có ảnh hưởng đến sư huynh, không bằng tách ra cũng tốt. Sau khi đi đến Bình nguyên mãng thú, Từ Tử Thanh xem như đút ăn no Dung Cẩn, cũng rèn luyện Thanh Vân Châm xuất hiện biến hóa mới, ngoài ra còn tăng thêm không ít kinh nghiệm chiến đấu, những điều này hắn vẫn chưa có thể tiêu hóa hết được. Bí tàng Thiên Lan sắp xuất thế khiến Từ Tử Thanh cảm thấy thời gian gấp gáp, không thể không bế quan cực lực tu hành tăng sức mạnh.
Đương nhiên, công sức bỏ ra khổ tu cũng mang đến kết quả không tồi. Trải qua đoạn thời gian tu luyện này, kỹ xảo chiến đấu của Từ Tử Thanh không chỉ tăng mạnh, mà còn ở một năm sau đó lần nữa đột phá, từ Hóa nguyên sơ kỳ tăng lên Hóa nguyên trung kỳ. Nhưng tiến triển nhanh như vậy lại không khiến hắn cảm thấy vui sướng, ngược lại có chút bất an.
Tuy nói khi còn ở tiểu thế giới thiếu thốn linh khí thì tốc độ tu hành của hắn cũng rất nhanh, nhưng lúc đó hắn chỉ mới bước vào con đường tu tiên, đan linh căn tinh thuần cùng với khí Ất mộc dung hợp khiến tốc độ tăng nhanh cũng không kỳ quái. Nhưng vừa đến đại thế giới không lâu thì hắn đã đột phá Hóa nguyên kỳ, thậm chí cách không bao lâu thì lần nữa đột phá, tốc độ này có vẻ quá nhanh rồi. Tu vi đột phá nhanh chỉ để lại một hậu quả xấu. Cảnh giới không vững.
Bản thân Từ Tử Thanh cũng hiểu được đại bộ phận nguyên do là vì Dung Cẩn. Vì Dung Cẩn là bản mạng mộc của hắn, Dung Cẩn càng mạnh thì mộc khí cung cấp cho hắn càng nhiều, kéo theo đó là tu vi của hắn tăng càng nhanh, lại thêm hắn cũng muốn càng mạnh hơn để áp chế ngược lại Dung Cẩn. Cho nên tình huống bây giờ chính là, tu vi đã tăng, nhưng tích lũy lại không theo kịp, thủ đoạn cũng không nhiều, một khi bị gì đó kích thích, rất dễ dàng dao động cảnh giới, thậm chí là phá nát nó. Vì vậy trong hai năm tiếp theo, Từ Tử Thanh không tiếp tục tăng tu vi nữa, dùng tất cả mộc khí mà mình hấp thu bắt đầu ngưng luyện thần thông của mình. Trải qua chiến trường rèn luyện, hắn giống như có càng nhiều ý tưởng luyện chế Thanh Vân Châm.
Trước khi bế quan hắn chính là muốn củng cố cảnh giới, trải qua thời gian dài khổ tu, cuối cùng hắn cũng xóa bỏ được cảm giác bất an khi tu vi tiến cảnh quá nhanh. Trong đoạn thời gian mười ngày bế quan này, Từ Tử Thanh là muốn tế luyện một loại pháp bảo, dùng hạt giống Thần mộc cùng một ít linh tài quý hiếm luyện chế. Vốn chỉ là ý tưởng, cũng tạo xong khuôn đúc rồi, nhưng mấy ngày hôm trước mới đột nhiên sinh ra suy nghĩ mới nên hắn mới bế quan tế luyện nó ra. Bây giờ đại công cáo thành, hắn tự nhiên xuất quan. Không ngờ vừa mới bước vào sân sư huynh đã thấy vị Như Yên cô nương kia đang nơm nớp lo sợ đối diện với sư huynh của hắn, nên mới lên tiếng gọi một câu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play