Từ xa xa bỗng có tiếng “chi nha chi nha” vang lên, có năm sáu vị đại hán cường tráng vai vác xích sắt đang kéo một chiếc xe đẩy đi về phía trước. Xe đẩy được tạo bằng tinh thiết, trên đó trói mấy con mãng thú cao hơn nửa trượng đã chết, hai bên đều có đại hán hai tay rắn chắc nâng đỡ ván sắt, không dám thả lỏng mảy may. Những đại hán này đều võ giả Hậu thiên tầng bảy tầng tám, nhưng ở nơi này họ chỉ có thể làm tiểu nhị khuân vác, đợi họ đẩy xe đến trước cửa phía Tây Bắc của vương phủ thì cũng vừa lúc cửa hông bị đẩy ra, một người thiếu nữ thướt tha từ trong bước đến. Thiếu nữ mặc một thân váy phiền phức, da thịt trắng như tuyết, má lúm đồng tiền, các đại hán võ giả nhìn thấy đều lộ vẻ yêu thích, nhưng lại không dám khinh nhờn.
Chỉ nghe đại hán đứng đầu nói: “Như Yên cô nương, đây là mười hai con Diệu Kim thú Trần gia săn được, cô nương xem có vừa ý không?”
Bích Như Yên bước đến, vung tay đánh ra một luồng linh quang, rơi xuống một con trên đó, nhưng chỉ chạm vào da thú chứ không tiến vào nữa. Qua một lúc thì nàng cười nói: “Rất tốt, Trần gia làm việc quả nhiên không tồi, Vương gia xem trọng nhất chính là người trung hậu như vậy, sau này ngươi nhớ hết sức săn thêm càng nhiều Diệu Kim thú, vương gia chắc chắn sẽ không bạc đãi các ngươi đâu.”
Đại hán đứng đầu nghe thế thì mừng rỡ: “Đa tạ Như Yên cô nương nói ngọt, chúng tôi nhất định sẽ săn nhiều thêm, tuyệt đối không cô phụ tín trọng của vương gia!”
Bích Như Yên nở một cười, lộ ra hàm răng trắng đều xinh đẹp, sau đó nàng vung ra một kiện pháp khí hình thoi. Pháp khí bay lên không trung, phát ra ánh sáng dìu dịu hút lấy tất cả mãng thú trên xe, sau đó bay về lòng bàn tay thiếu nữ. Hai bên cũng không có chuyện gì cần nói nữa, Bích Như Yên sau khi thu lại pháp khí thì lập tức xoay người đi vào, đóng cửa hông lại.
Các võ giả vốn đang khom người chờ đợi, sau khi nghe đến tiếng cửa đóng mới dám thẳng lưng ngẩng đầu lên. Đại hán đứng đầu cũng thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Chúng ta trở về!”
Bánh xe lần nữa chuyển động, nhưng lúc này đã không có tiếng lạch cạch như có vật đè nặng nữa. Đi được một đoạn, có người nhịn không được đặt câu hỏi: “Đầu nhi, Trần gia chúng ta rõ ràng còn săn được mấy con yêu thú thịt tươi hơn ngon hơn, sao không cùng lúc dâng lên, đạt được càng nhiều sủng hạnh của vương gia vậy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play