Bắt được con tin, Điền Đào cười càn rỡ, quát lên: “Các người nếu có muốn giữ lại tính mạng hắn, thì đem Xích viêm quả tặng cho lão phu, lão phu tự nhiên sẽ thả hắn ra, bằng không…. Lão phu cũng không đảm bảo hắn có thể lông tóc vô thương đâu.”

Người bị lão bắt là một người còn trẻ tuấn nhã, mặt mày chưa nẩy nở hết, thoạt nhìn chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, quả nhiên là vô cùng yếu ớt. Vẻ mặt người đó cực kỳ kinh hoàng, nhưng không có bối rối, chỉ hơi hơi nghiêng đầu qua, cũng không thấy cúi đầu xin tha.

Nhưng Điền Đào lại vô cùng đắc ý, người Từ gia nhìn lẫn nhau, cuối cùng vẻ mặt vẫn là có chút cổ quái. Chỉ thấy có một lão giả lôi thôi bước vội ra cầu xin: “Điền tiền bối, trẻ nhỏ vô tội, mong tiền bối giơ cao đánh khẽ!”

Tu vi lão giả chỉ là Luyện khí tầng chín, Điền Đào nào chịu để ý đến lão giả, chỉ nhìn Từ Tử Phong, tay bóp chặt hơn: “Tiểu nhi Từ gia, nếu ngươi không chịu giao linh vật ra, ta sẽ bẻ gãy cổ hắn, xem ngươi như thế nào công đạo với Từ Chính Thiên!”

Từ Tử Phong khẽ nhíu mày: “Vì sao ta phải công đạo với gia chủ chứ?”

Điền Đào cười âm hiểm nói: “Nguyên nhân là vì ngươi, khiến cho ấu tử của Từ Chính Thiên chết, sao có thể không cần công đạo cơ chứ!”

Ánh mắt Từ Tử Phong lướt qua người thiếu niên, sắc mặt không thay đổi nói: “Người này chẳng qua là một tạp dịch của vườn Bách thảo, không phải là ấu tử của gia chủ. Điền đạo hữu, ngươi nhận nhầm người rồi.”

Thì ra người xui xẻo bị Điền Đào bắt làm con tin đúng là Từ Tử Thanh. Hắn vốn đứng bên cạnh Hạ lão đầu, được lão đầu bảo vệ, hắn cũng không dám đi trêu chọc đám bướm xám, chỉ đứng yên bảo vệ bản thân. Cũng chưa từng nghĩ đến tai họa lại bất ngờ rơi xuống đầu, tự dưng bị người ta bóp cổ bắt giữ làm con tin, cho dù Hạ lão đầu kịp phản ứng, cũng không thể ngăn được đối phương.

Trong lòng Từ Tử Thanh tự nhiên là bất an, nhưng cũng may người trong động đều có tu vi trên Luyện khí tầng năm, cứ nghĩ là không dễ dàng chết, nên cũng không quá sợ hãi. Lúc này lại nghe những lời Điền

Đào nói, bỗng có chút dở khóc dở cười. Kiếp trước thân phận của hắn quả thật rất cao quý, cũng có không ít người muốn dùng hắn áp chế cha mẹ anh trai hắn, nhưng thân xác kiếp này thực sự không có địa vị gì, cho dù bị dùng để uy hiếp, cũng bị người ta cho rằng trò đùa.

Cũng không trách Điền Đào hiểu lầm, Từ Tử Thanh chỉ có tu vi Luyện khí tầng một, nếu thân phận tầm thường, sao có thể đi vào bí cảnh Lâm Nguyên chứ. Mà mọi người đều biết gia chủ Từ thị Từ Chính Thiên có một đứa con song linh căn, chưa trưởng thành, chỉ mới bước vào con đường tu tiên hơn một năm thôi thì đã có tu vi Luyện khí tầng một, quả thật là thiên tư trác tuyệt. Bộ dạng Từ Tử Thanh như vậy, khí độ lại vô cùng thong dong, chẳng phải là khiến cho người khác hiểu lầm sao?

Bây giờ bị Từ Tử Phong xuyên phá, Từ Tử Thanh không biết nên khóc hay nên cười, cũng lập tức lo lắng đến mạng nhỏ của mình. Hắn biết người của Điền thị xưa nay ngang ngược kiêu ngạo, gã Điền Lượng kia chẳng qua chỉ có tu vi Luyện khí tầng năm thôi mà đã cậy vào gia thế người trong tộc mà muốn quất roi trừng phạt người gia tộc khác. Gã Điền Đào này đã là tu sĩ Trúc Cơ, ai biết có thể gã thẹn quá hóa giận, trong phút tức tối giết chết Từ Tử Thanh?

Nhưng Từ Tử Thanh vẫn chưa muốn chết, liền nhìn về phía Hạ lão đầu cầu xin giúp đỡ, lại âm thầm vận chuyển linh lực trong cơ thể, nếu đến giây phút cuối cùng, hắn cũng có thể dùng hết sức đánh cược một lần.

Điền Đào không tin. Gã thầm nghĩ, nếu thiếu niên này không có thân phận tôn quý, với tu vi thấp đến như vậy thì sao có thể đi vào bí cảnh cơ chứ? Cũng đừng nói đến chuyện có một ông lão tu vi Luyện khí tầng chín cầu xin, chắc chắc quan hệ giữa hai người không nông cạn. Nghĩ như vậy, cho dù không phải là con của Từ Chính Thiên, cũng chưa chắc không có tác dụng gì.

Từ Tử Thanh là ai, người của Từ gia không biết. Nhưng họ đều là tuấn kiệt của Từ gia, tất nhiên là họ biết mặt mũi con của Từ Chính Thiên. Cho nên, hành động này của Điền Đào, người Từ gia chỉ đứng cười thầm mà thôi. Chỉ có Hạ lão đầu là lo lắng sốt vó, quay đầu nhìn về phía Từ Tử Phong, ánh mắt lão có chút phức tạp.

Từ Tử Phong đã Trúc Cơ, những người có tu vi thấp hơn y đều là con kiến, y tự nhiên chướng mắt. Nhưng y tốt xấu cũng nhớ rõ phần nhân tình với Hạ lão đầu, hơn nữa tài nghệ chăm sóc linh thảo của Hạ lão đầu cũng không tầm thường, y chưa hẳn là hoàn toàn không cần dựa vào nó, nghĩ vậy y liền cho lão chút mặt mũi. Từ Tử Phong liền mở miệng nói: “Mặc dù không phải là ấu tử của gia chủ, nhưng đó cũng là hậu nhân của Từ gia, Điền đạo hữu có thể dừng tay, để tránh bị thương tình cảm giữa hai nhà.”

Giọng điệu của y rất bình thản, cũng không hề có chút tình cảm trong câu nói. Gia chủ Điền thị Điền Thăng và Từ thị Từ Chính Thiên đã sớm xé rách da mặt, bây giờ nói thật tình cảm giữa hai nhà chẳng còn lại gì cả. Nhưng lời nói của một tu sĩ cùng cấp như Từ Tử Phong, Điền Đào nếu không phải là kẻ khờ dại, không ít thì nhiều cũng phải cố kị một chút. 

Hạ lão đầu rất cảm kích Từ Tử Phong, phải biết Từ Tử Thanh trong mắt một số người là không có phân lượng gì cả, có một tu sĩ Trúc Cơ nói giúp hắn một câu thì cũng là thiên đại ân huệ rồi. Từ Tử Thanh hô hấp mỏng manh, hắn cũng mong Điền Đào mau dừng tay, không muốn vì chuyện không liên quan đến mình mà mất tính mạng. Trong lòng hắn thật là có chút cảm kích Từ Tử Phong và Hạ lão đầu, nhưng trước khi tính mạng được bảo đảm, tất cả những lời nói trước đây đều là vô nghĩa.

Điền Đào thấy Từ Tử Phong lên tiếng, càng thêm đắc ý. Gã cười lớn một tiếng, bắt lấy Từ Tử Thanh bay ra cửa động. Hạ lão đầu trong lòng lo lắng cho thiếu niên sau này kế thừa sự nghiệp của lão, trong phút chốc cũng nhảy người đuổi theo. Từ Tử Phong thấy Điền Đào không cho mình mặt mũi, lông mày nhíu lại, cũng đạp phi kiếm bay ra ngoài. Những người còn lại nhìn nhau, lại thêm Mạnh Uyển Khâm không biết nghĩ gì, cũng bay đuổi theo. 

Vì thế, các tu sĩ đều tự mình lấy pháp khí ra, cùng một lúc bay về hướng ra sơn động. Họ đều là những người đến động phủ lại không lấy được bảo vật gì, đa phần đều là “ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo”, bây giờ thấy hai nhà Điền Từ tranh chấp nhau, lại không biết còn có âm mưu gì khác không nữa, tóm lại ai cũng cảm thấy rất thú vị.

Gã Điền Đào kia cũng không đi xa, chỉ là lo lắng trong động hẹp hòi, người của các gia tộc khác như hổ rình mồi, người của gia tộc mình chưa chắn kịp ra tay trợ giúp, liền chạy ra động ngoài rộng hơn, cũng tốt tùy cơ ứng biến. Không bao lâu sau, người của Điền thị đứng sau lưng Điền Đào, người của Từ thị thì đứng đối diện, hai bên có Mạnh gia, Ngụy gia và La gia bàng quan xem náo nhiệt, có thể nói là vô cùng sôi động.

Từ Tử Thanh trước giờ đều thầm nghĩ yên lặng tu hành, từng tí từng tí tích góp thực lực, chưa bao giờ nghĩ đi một chuyến bí cảnh lại có thể vì tình cảnh bây giờ mà thu hút hết tầm mắt mọi người. Hắn bây giờ cũng không biết cảm xúc như thế nào, nhưng con người chưa đến con đường cùng, thì vẫn rất bình tĩnh. Hắn không biết chuyện tiếp theo sẽ phát triển như thế nào, chỉ âm thầm xiết chặt tay, tìm kiếm cơ hội chạy thoát.

Hai phe giằng co, Điền Đào vuốt râu cười, vẻ mặt âm độc: “Từ đạo hữu, lão phu xưa nay không thích nói lời vô nghĩa. Người cũng không cần lôi kéo giao tình, nói chuyện tình cảm với lão phu.” Gã nói xong thì cười lạnh một tiếng, “Cho dù gia chủ biết lão phu làm như thế, lão phu cũng chắc gia chủ rất vui mừng.”

Vẻ mặt Từ Tử Phong yên tĩnh như hồ nước, y bị người không nhìn, cũng không giận chó đánh mèo lên người Hạ lão đầu, bắt đầu tỏa ra sát khí nhìn Điền Đào. Điền gia và Từ gia đã xé rách mặt mũi, người này lại có tu vi Trúc Cơ, nếu không diệt trừ, sẽ thành tai họa lớn cho Từ gia!

Điền Đào bóp chặt cổ Từ Tử Thanh hơn, mở miệng nói: “Từ Tử Phong, ngươi đổi hay không đổi?”

Từ Tử Thanh bị bóp đến mặt xanh xao, hô hấp cũng bắt đầu khó khắn hơn. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn âm thầm tụ lại linh lực toàn thân, ngay lúc mọi người nhìn chằm chằm Từ Tử Phong, lặng yên nắm bạo viêm phù bên tay phải, tay trái cũng nắm một tờ lục phù, chờ cơ hội đến, sẽ phát động!

Từ Tử Phong có sát ý với Điền Đào, tự nhiên là không trả lời. Y chỉ đứng một chỗ kéo dài thời gian, kỳ thực là ngưng tụ linh lực, muốn phát ra kiếm khí, lập tức chém giết Điền Đào!

Từ Tử Thanh nhìn về phía Hạ lão đầu, Hạ lão đầu cũng phát hiện không ổn, lão lần thứ hai nhìn sang hỏi Từ Tử Phong. Nhưng Từ Tử Phong chỉ giơ tay lên vẫy vẫy, lão đã biết không còn con đường sống nào cả. Hạ lão đầu trong lòng biết sẽ không có chuyện lấy Xích viêm quả đổi Từ Tử Thanh, vì tác dụng của Xích viêm quả vô cùng to lớn, có được nó thì có thể đào tạo ra một thiên tài đan linh căn. 

Đối với gia tộc Từ thị thì nó là một sự trợ giúp vô cùng lớn lao. Tuy nói Từ Tử Thanh bây giờ không tệ, cũng là người tuyển chọn tốt nhất để kế thừa vườn Bách thảo, nhưng hắn dù sao cũng chưa trưởng thành, thật sự không đáng tiêu phí cái giá lớn như vậy. Nghĩ đến đây, với lòng trung thành và tận tâm hơn trăm năm của Hạ lão đầu, bây giờ đối với Từ Tử Thanh cũng chỉ là lực bất tòng tâm.

Từ Tử Thanh thoáng nhìn thấy vẻ mặt của Hạ lão đầu từ vội vàng đến yên lặng lại đến xin lỗi, thì đã biết lựa chọn của lão. Hy vọng mới nhen nhúm trong lòng Từ Tử Thanh, trong phút chốc biến thành tuyệt vọng. Chuyện có người sẽ vươn tay giúp đỡ hắn, nay đã tan biến thành tro bụi. Từ Tử Thanh nhắm mắt lại. Nếu đã đến con đường cùng, chỉ có thể….

Điền Đào nói xong thì cười lớn, sau đó thấy khí thế tỏa ra từ người Từ Tử Phong, vẻ mặt cũng bắt đầu ngưng trọng lại. Đúng lúc này, gã nghe thấy một tiếng nổ vang từ trên người gã truyền lại, mặc dù không cảm thấy đau đớn, nhưng lại khiến gã có chút kinh ngạc. Liền cúi đầu xuống nhìn thấy thì ánh sáng xanh lóe lên, tiểu thiếu niên bị gã bắt sử dụng một tờ độn quang phù, trong phút chốc đã chạy cách gã được hơn mấy trượng!

Nhưng Điền Đào đường đường là tu sĩ Trúc Cơ, sao có thể dễ dàng nói chạy thoát chính là chạy thoát? Chẳng qua gã không thèm đề phòng một tiểu bối chỉ mới Luyện khí tầng một, cho nên thất thủ bị hắn chạy thoát, có thể nói là vô cùng nhục nhã! Lúc này, gã không giằng co với Từ Tử Phong nữa, lật tay bắt lấy, đột nhiên xuất hiện một lực hút vô cùng mạnh hút Từ Tử Thanh trở về tay gã!

Ánh mắt Từ Tử Phong lạnh lẽo, y nắm bắt được cơ hội, lập tức cầm kiếm chém về phía Điền Đào. Nếu đã muốn giết người này, thì không thể mềm lòng được!

Điền Đào không ngờ Từ Tử Phong dám ra tay, quả thật là vô cùng kinh sợ. Gã cũng không thể làm được gì nhiều, chỉ có thể đánh một chưởng về phía đan điền của Từ Tử Thanh, sau đó trượt ra sau, lập tức nghiêng người tránh đi kiếm khí dày đặc. Từ Tử Phong rèn sắt khi còn nóng, không hề cho gã giây phút thở một hơi, liên tục chém ra ba phát. Điền Đào bị buộc vào thế nguy cấp, vô ý nâng tay lên đỡ, thì trúng phải một nhát kiếm sâu đến gãy xương. Hai người đều có sát ý, đã đến lúc này, chính là người chết ta sống!

Các tu sĩ không hề để mắt đến người bị Điền Đào đánh bay, sau đó rơi thẳng vào hồ nước ở mặt sau. Từ Tử Thanh sau khi chạy thoát không thành công, bị Điền Đào bắt lại thì hắn cũng biết mình không còn đường sống nào nữa. Rồi đan điền bị phá vỡ, đau nhức lập tức chạy khắp toàn thân, chờ đến khi rơi xuống nước, cả người hắn đã vô cùng lạnh lẽo. Nước hồ lạnh như băng chui vào mũi vào miệng, Từ Tử Thanh giãy dụa tay chân, muốn nổi lên mặt nước. 

Nhưng hắn lại chưa bao giờ học qua bơi lội, trên người lại bị thương nặng, cũng chỉ có thể để chính mình từ từ chìm xuống nước, không bao lâu, bốn phương tám hướng đều là nước…. Cơ thể càng ngày càng lạnh, ý thức cũng từ từ mơ hồ, Từ Tử Thanh vẫn chưa chịu buông tay, nhưng vẫn chìm sâu xuống hồ nước. Giây phút này đây, đại khái là lại không sống nổi nữa… Mùi vị của cái chết, không ai có thể hiểu hơn hắn cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play