“Từ tiền bối muốn đi đâu vậy?” Có người nhìn thấy hành động của Từ Tử Phong, lập tức thất kinh hỏi.
Lại có người nhạy bén, cũng theo kêu lên: “Chắc chắn Từ tiền bối phát hiện ra cái gì, chúng ta mau đi theo đi, nhất định có thể phá giải cục diện khó khăn bây giờ!”
Trong phút chốc mọi người lời qua tiếng lại, càng dùng sức giết bướm, chỉ cần phát hiện ra khoảng trống, lập tức lao thẳng vào sâu trong động như Từ Tử Phong. Đàn bướm xám cũng bay theo bọn họ, trong chớp mắt, một đám tu sĩ, lại cộng thêm một đàn bướm, đều bay vào sâu trong động.
Thất thải huyễn điệp đúng là đang bảo vệ vật trong động, bây giờ không ham chiến với các tu sĩ nữa, không bao lâu bay hết không còn một con. Những tu sĩ còn lại may mắn thoát khỏi, tự nhiên là nhún người đuổi theo. Còn về phần Hạ lão đầu, không còn đàn bướm xám tấn công nữa, lão ngừng lại, xoay người đi trở về bên cạnh Từ Tử Thanh. Hạ lão đầu thấy dưới linh quang của tẩu thuốc không chỉ có một mình Từ Tử Thanh, mà còn một người lạ mặt nữa, lão nhịn không được nhíu mày: “Tiểu tử, ai vậy?”
Ngụy Tình không đợi Từ Tử Thanh mở miệng, chắp tay nói: “Vãn bối là ngũ lang Ngụy gia Ngụy Tình, gặp qua tiền bối.” Ngụy Tình biết lão đầu nhi lôi thôi này có tu vi cao hơn mình, có vẻ không hảo cảm lắm với mình, vì thế Ngụy Tình không ở lại làm người chán ghét nữa, cáo từ rời đi.
Từ Tử Thanh lúc này mới giải thích: “Ngụy công tử đã cứu vãn bối một mạng, lúc nãy Ngụy công tử gặp nguy hiểm, vãn bối không thể khoanh tay đứng nhìn được.”
Hạ lão đầu có chút bớt giận, lão từ trước đã biết Từ Tử Thanh tâm địa thiện lương, nhưng nhờ như vậy, cũng đủ thấy nhân phẩm của hắn ngay thẳng. Tuy nói trên con đường tu tiên, kẻ vong ân phụ nghĩa không ít, nhưng dòng chính của Ngụy gia gia giáo không sai, cũng không cần quá mức quan tâm. Liền nói: “Như vậy thì thôi. Ngươi theo ta vào bên trong thôi.”
Từ Tử Thanh thấy Hạ lão đầu không trách cứ, trong lòng vui mừng, lập tức đáp: “Vâng.”
Hai người cũng rất nhanh bay vút vào sâu bên trong hang động. Sơn động này khá sâu, đường vào quanh quanh co co, lại vô cùng hẹp hòi. Càng đi sâu vào bên trong thì nhìn thấy càng nhiều xác bướm, cũng có dấu vết pháp thuật để lại. Hai bên cũng có rất nhiều xương khô chồng chất, chắc là những người bị thất thải huyễn điệp giết từ trước, Từ Tử Thanh nhìn thấy, trong lòng liền có chút trắc ẩn. Đáng thương những người tu sĩ ấy, nhiều năm tìm kiếm con đường thành tiên, lại gặp vận rủi, chết rục nơi xứ lạ.
Không bao lâu, đường vào động mở rộng, sáng tỏ thông thuận. Nhưng tầm mắt lại bị đàn bướm xám che lại, đầy trời đều là bướm xám, thoạt nhìn rất không tầm thường. Các tu sĩ tập kết lại một chỗ, chiến đấu không ngừng với bướm xám. Lúc này, Từ Tử Thanh nhìn chăm chú không phải là các tu sĩ mặt xám mày tro, mà là thứ đang đánh nhau với Từ Tử Phong.
Lại nói hang động này rộng hơn, lớn hơn động bên ngoài rất nhiều, nhưng ở đây lại cuồn cuộn từng đợt khí nóng, nóng đến mức đầu choáng mắt hoa, mấy lần muốn ngất đi. Đàn bướm con giống như chiếm được lợi ích gì đó, khí thế bành trướng, ra sức cắn xé. Mà kết cấu của hang động cũng không bình thường, bề ngoài có chút giống như cái bình có phần giữa phình bự ra, đá trong động đều tròn tròn, các cạnh đều phủ đầy vô số bươm bướm. Đi vào trong một chút thì có một bãi đá, rất rộng lớn, trên bãi đá còn có một thạch đàn (đàn tế bằng đá), giữa đàn có đất, có một gốc cây mọc lên, toàn thân cây màu xanh biếc,
long lanh như ngọc, trầm tĩnh phát sáng. Trên cây chỉ kết một quả, to bằng nắm tay, nặng trịnh đến cành cũng cong xuống. Trái cây phát ra cơn lạnh thấu xương, lại mang theo hương vị nóng bỏng ngấm vào lòng người, nóng đến khiến người ta muốn tan chảy ra!
Cho dù là Từ Tử Thanh đứng cách cây xa như thế, cũng có thể cảm giác được linh lực nồng đậm truyền đến, thuộc tính hỏa, phẩm chất cực cao, xem bộ dạng này, dễ nhận thấy là quả đã chín muồi. Từ Tử Thanh cũng nhận ra được, quả cây đó tên là “Xích viêm quả”, có tác dụng chiết xuất linh căn.
Còn cái gì gọi là chiết xuất? Nên biết trên đời này người nhiều như sao trên trời, đếm chẳng bao giờ hết được, mà người có linh căn, trăm người có thể có một người. Mà người có linh căn, đa phần đều là tứ, ngũ, tạp linh căn, sau đó là tam linh căn, song linh căn…. Tư chất càng tuyệt hảo, lại càng thưa thớt khó gặp. Mà người có được đan linh căn được xưng là kỳ tài ngút trời, lại là ngàn năm khó gặp.
Công hiệu của Xích viêm quả, đó chính là bỏ đi thứ rườm rà giữ lại cái tinh túy nhất. Nói một cách khác chính là, nếu có một tu sĩ chưa nhập môn, hắn có thổ hỏa song linh căn, khi hắn ăn được Xích viêm qua, có thể loại bỏ linh căn thổ, chỉ giữ lại linh căn hỏa. Chỉ một thoáng, tư chất liền từ thiên tài bình thường biến thành tuyệt thế thiên tài! Mà nếu có tam linh căn, cũng có thể bỏ một linh căn, giữ lại hai linh căn… Từ đó có thể biết, chỉ cần ăn được quả này, tư chất lập tức bay lên một cấp, con đường tu tiên cũng càng bằng phẳng hơn, có thể nói là thần vật!
Chỉ có điều, tu sĩ ăn Xích viêm quả phải là người chưa đặt xuống linh nguyên, mới có công hiệu kỳ diệu. Nhưng cũng không trở ngại gì, chỉ cần thế gia nào có thể lấy được Xích viêm hỏa, mang về tộc, lựa chọn một đứa trẻ nhiều linh căn trong đó có hỏa linh căn, đừng nói là tạo một truyền nhân có song linh căn, cho dù là đan linh căn cũng không phải không thể xảy ra!
Hấp dẫn lớn như vậy, khiến người ta sao có thể không đổ xô vào tranh giành chứ? Quả nhiên, các tu sĩ này sau khi ngửi được mùi hương nóng bỏng của Xích viêm quả, đều lộ ra vẻ tham lam.
Nhưng trời đất sinh ra quả lạ, tự nhiên cũng phải có linh vật bảo vệ. Xích viêm quả lớn lên trong sào huyệt của Thất thải huyễn điệp, coi như thuộc về Thất thải huyễn điệp. Lại nói, Thất thải huyễn điệp làm chủ ảo cảnh, Xích viêm quả có tác dụng lớn với tu sĩ, chúng nó làm chi phải đau khổ giữ khư khư, khiến cho một đám con cháu chết như ngả rạ chứ?
Kỳ thật lời ấy không đúng rồi. Thất thải huyễn điệp là yêu thú, có thể tạo ra ảo cảnh, nhưng thuộc tính bản thân vẫn thuộc về hỏa. Lân phấn trên người chúng có tác dụng ăn mòn, đồng thời cũng mang nhiệt độc. Nếu bướm mẹ ăn được Xích viêm quả, quả thật đúng là không có tác dụng chiết xuất linh căn, nhưng tu vi lại tăng lên vô cùng chóng mặt, thậm chí có thể lên một cấp bậc.
Cho nên con quái vật lớn Từ Tử Phong đang đối phó, chính là bướm mẹ của Thất thải huyễn điệp. Nó giang rộng cánh dài chừng năm, sáu thước, râu có thể co duỗi, cánh sắc bén có độc, phần đuôi có độc câu. Nhưng bình thường bướm mẹ rất dịu ngoan, hoàn toàn nhờ bướm con bảo vệ. Mà bây giờ con bướm mẹ này lại có vẻ rất luống cuống.
Hai cái râu dài đong đưa lên cao xuống thấp theo một quy luật kỳ lạ, phát ra từng tiếng vang, giống như trường tiên xé phá không gian, tiếng động kinh người. Cái đuôi phía sau của nó lại móc lên, mũi nhọn đen thùi, mỗi lần vỗ cánh là mùi hương thơm ngọt lại càng thêm nồng đậm, tất nhiên là độc tính cũng vô cùng kinh người. Bướm mẹ nhẹ nhàng bay về phía bãi đá, dùng toàn thân che đậy Xích viêm quả, hai con mắt kép không hề chớp, trong mắt tràn đầy sát ý lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Từ Tử Phong!
Từ Tử Phong cũng không nhìn liếc mắt bướm mẹ một lần, y tay cầm trường kiếm, mũi kiếm phun ra nuốt vào một đường sáng trắng dài chừng một thước, đúng là kiếm khí ngưng hiện ra. Đột nhiên, bướm mẹ cong đuôi lên, cử động thân thể, giống như khi người ta vung roi, xé gió đâm thẳng vào trán Từ Tử Phong! Nếu như bị đâm trúng, thì đầu óc chắc chắn sẽ bị phá nát!
Từ Tử Phong di chuyển cơ thể, nhưng không phải để tránh thoát cái đuôi độc kia, mà ngược lại vươn kiếm, kiếm khí và đuôi độc chạm vào nhau, chỉ phát ra một tiếng “xuy” ngắn gọn! Kiếm khí ngắn một ly, nhưng lại có thể hất đuôi độc trở về.
Từ Tử Phong lại lần thứ hai di chuyển trường kiếm, sau vài cái “xẹt, xẹt”, sóng âm cũng không thể xâm phạm vào người y nữa. Bướm mẹ càng thêm hung dữ, thấy đuôi mình bị thương, lao vút xuống, muốn dùng cánh bướm cắt bỏ đầu Từ Tử Phong. Từ Tử Phong nghiêng người né tránh, trường kiếm múa may lại giống như tiếng sấm trỗi dậy.
Đúng ngay lúc này, chợt có người kinh hoàng kêu lên: “Mau nhìn bụng bướm mẹ!”
Các tu sĩ vừa ngăn cản bướm con, vừa nhìn về hướng bụng bướm mẹ. Quả nhiên, phần đuôi của bướm mẹ đang run rẩy, giống như có thứ gì đó muốn chui ra vậy!
Hạ lão đầu cũng hoảng sợ: “Bướm mẹ muốn đẻ trứng!”
Từ Tử Thanh hỏi: “Hạ quản sự, chẳng lẽ có gì không ổn sao?”
Hạ lão đầu liền thở sâu, nói: “Bướm mẹ xưa nay vốn ôn thuần dễ bảo, chỉ có ở trong thời kỳ đẻ trứng thì tính tình mới trở nên dữ dằn. Hiện giờ nó tìm được một gốc cây Xích viêm quả, chắc chắn là có ý muốn đẻ trứng lên gốc cây ấy. Đến lúc đó, bướm con phá xác chui ra, ăn Xích viêm quả, uy lực tự nhiên là sẽ tăng mạnh. Lúc này lại có người muốn cướp Xích viêm quả trong miệng nó, nó như thế nào nhịn được chứ!”
Từ Tử Thanh nghe xong, cũng có chút lo lắng. Độc tính của bướm mẹ rất mạnh, cho dù là người có tu vi thấp như hắn cũng có thể nhìn ra kiếm khí trên trường kiếm của Từ Tử Phong đang bị ăn mòn, ngắn lại. Nếu tiếp tục kéo dài như thế, kiếm khí sẽ bị ăn mòn đến không còn gì, pháp khí hình thanh kiếm kia chỉ sợ cũng không thể chống đỡ được bao lâu!
Nếu Từ Tử Thanh cũng đã nhận ra, thì người khác sao có thể không nhận ra chứ?
Thân pháp của Từ Tử Phong tuy nói là lưu loát trôi chảy, nhưng mọi người cũng nhận ra kiếm khí càng lúc càng ngắn lại. Nếu như y chết ở đây, những người còn lại chưa chắc gì có thể sống thoát khỏi miệng bướm mẹ. Mạnh Uyển Khâm lập tức buông xuống trách nhiệm bảo vệ người trong tộc, vẫy mạnh dải lụa đỏ trong tay, quét ra một khoảng trống. Sau đó dải lụa vung lên, giống như một cây roi dài, thẳng tắp lướt qua người Từ Tử Phong, đánh lên mắt kép của bướm mẹ!
Bướm mẹ đang giao đấu với Từ Tử Phong, lúc này bị đau, dùng sức vẫy vẫy hai cánh. Phút chốc, Từ Tử Phong bị trúng, ôm ngực phun ra một ngụm máu. Từ Tử Phong bị đánh lui, cũng vô cùng đúng lúc. Kiếm khí của y đã bị tổn hại hơn phân nửa, có thể tranh thủ nghỉ ngơi và phục hồi, để chút nữa tiếp tục giằng co với bướm mẹ.
Mạnh Uyển Khâm vì làm mắt bướm mẹ bị thương, bị bướm mẹ giận dữ bắt lấy, không thể thoát ra. Nàng vừa múa dải lụa đỏ quanh người, bắn ra từng đạo linh lực, vừa lớn tiếng quát lên: “Điền đạo hữu, còn không mau đến hỗ trợ!”
Điền Đào tự nhiên là không thích ả ta vênh mặt hất hàm sai khiến lão, nhưng bản thân lão cũng hiểu đây không phải là lúc tranh chấp. Mắt thấy Từ Tử Phong đã ngưng tụ lại kiếm khí, liền nhún người nhảy vào, lấy ra một pháp khí phát ra ánh sáng xanh lấp lánh, giống như giản lại không phải giản, giống như đao lại không giống đao, trông rất kỳ quái. Nhưng pháp khí ấy lại có uy lực bất phàm, khi lão gia nhập trận chiến, Mạnh Uyển Khâm thoáng chốc có thể thoát ra, cùng Điền Đào một đánh xa, một cận chiến, chặt chẽ bao vây bướm mẹ trong một phạm vi.
Từ Tử Phong lại ngưng được một đường kiếm khí, lúc này y giống như đã quyết tâm nhẫn tâm, ngưng kiếm khí dài gần hai tấc, chớp lóe không ngừng, kiếm thế khiến cho người ta sợ hãi. Bướm mẹ bị ba người cùng tấn công, có chút khiếp sợ, mặc dù vẫn còn nổi giận, nhưng động tác cũng nhẹ bớt không ít, thậm chí là có thái độ do dự.
Bướm mẹ mạnh mẽ thì bướm con mới có thể điên cuồng giết người, nhưng ngay lúc tính mạng nguy hiểm, bản thân bướm mẹ lại còn chưa sinh ra hậu đại vẫn có thể tỉnh táo lại. Bướm mẹ cũng rất sợ hãi, ba tu sĩ Trúc Cơ này đều không phải là người sẽ nương tay gì. Mắt thấy bướm mẹ yếu thế, ba người lại càng thêm kiên quyết tấn công, đều đồng loạt ra tay, dải lụa của Mạnh Uyển Khâm trói chặt hai cánh bướm mẹ, vũ khí kỳ lạ của Điền Đào đâm vào tim bướm mẹ, còn kiếm khí của Từ Tử Phong lại cắt bỏ đầu bướm mẹ.
Đáng thương cho tấm lòng mẹ hiền của bướm mẹ, chỉ trong giây lát đã mất đi tính mạng. Bướm mẹ ngã xuống, bướm con cũng đồng loạt ngã xuống, tất cả đều bất ngờ chết trên mặt đất. Chỉ mới phút trước còn vô cùng nguy hiểm, chỉ sau mấy cái chớp mắt thì đã biến thành ảo ảnh.
Các tu sĩ vẫn còn kinh ngạc thì ba tu sĩ Trúc Cơ đã ra tay, đều bay nhanh về hướng bãi đá. Từ Tử Phong đạp lên trường kiếm, kiếm khí bắn ra, tốc độ nhanh nhất, một tay hái xuống Xích viêm quả, bỏ vào túi trữ vật. Đồng thời nhanh chóng xoay người lại, tránh thoát đòn tấn công phẫn nộ của hai tu sĩ Trúc Cơ còn lại.
Hai người còn lại chậm một bước, cho nên lỡ tay, Mạnh Uyển Khâm oán hận dậm chân, hai mắt Điền Đào chìm xuống, lão nhìn xung quanh một lát, quang mang trên người lóe lên, chỉ trong chớp mắt, lão đã ở nơi người Từ gia tụ tập. Mà tay lão bây giờ cũng đang bóp chặt cổ một người.