Lại qua một đoạn đường, sương mù rốt cuộc cũng tan đi, trước mắt là khung cảnh sáng tỏ rộng mở. Có hai bóng người sát bên nhau, dắt tay nhẹ nhàng nện bước về phía trước.
Khí thế mãnh liệt của Vân Liệt đều bị mộc khí bao phủ, tuy rằng cả người đều lạnh như băng, nhưng trong mắt Từ Tử Thanh lại có phần dịu dàng hơn.
Từ Tử Thanh nghĩ nghĩ, liền nói: “Đây là sâu bên trong bình nguyên, lại là nơi yêu thú tụ tập, xem ra Bàn Sơn đại vương mà mẫu thân Tuyết Nhi phụng dưỡng chính là ở chỗ này?”
Hồ Tuyết Nhi dùng đuôi cuốn quanh cổ chủ nhân, thân mình nho nhỏ ngay lúc Từ Tử Thanh sử dụng pháp thuật thì đã vùi sâu vào hõm cổ, cái đầu gục xuống. Nhưng khi nghe Từ Tử Thanh thốt lên bốn chữ “Bàn Sơn đại vương” thì giống như có chút e ngại, cơ thể run rẩy. Thiên hồ trời sinh đã có linh tính, cho nên vẫn nhớ rõ mọi chuyện khi nó sinh ra.
Vân Liệt im lặng một lúc mới nói: “Ta đến bình nguyên mấy lần, chưa từng tới qua chỗ này.”
Sương mù dày đặc như ban nãy không phải y không gặp qua, nhưng do tu vi năm đó không đủ, lại cảm giác nguy hiểm, nên không hề đến gần. Nay tu vi của y tăng mạnh, lại thêm có thuật ẩn nấp của sư đệ, y mới đồng ý tiếp tục thăm dò.
Từ Tử Thanh cũng hiểu ý sư huynh, vươn tay sờ sờ lông trắng bên cổ, cười hỏi: “Tuyết Nhi dẫn chúng ta đến đây rốt cuộc là vì chuyện gì? Nơi này đều là yêu thú, Tuyết Nhi muốn báo thù cho mẫu thân hay là muốn tra tìm nơi giam cầm của phụ thân?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT