Một nhóm người có nam có nữ kia tay áo tung bay, nhẹ nhàng đáp xuống đất, pháp khí trong tay phát ra ánh sáng rực rỡ, trông có vẻ rất giỏi giang. Người dẫn đầu là một cô gái có dung sắc kiều diễm, nét mặt như tuyết, hai tay choàng một dải lụa màu đỏ, tung bay phấp phới, vô cùng đẹp mắt.
Cô gái này cũng là một cao thủ Trúc Cơ, tên là Mạnh Uyển Khâm, tuổi cũng đã hơn mấy chục, nhưng tu vi lại cao thâm, biết thuật trú nhan, nên sắc đẹp vẫn không phai nhạt theo năm tháng.
Điền Đào và Từ Tử Phong đều dời tầm mắt nhìn qua, ánh mắt ba người vừa tiếp xúc thì lập tức tránh đi. Khí thế của ba người đều ngang ngửa nhau, không người nào là không thể đè ép mọi người xung quanh cả. Bây giờ ba nhà Từ, Mạnh, Điền đều có một cao thủ Trúc Cơ, hai nhà còn lại thì người có tu vi cao nhất chỉ ở Luyện khí tầng chín, về mặt lực lượng, họ sẽ bị ba nhà còn lại áp đảo.
Từ Tử Thanh liếc nhìn mọi người xung quanh, chỉ cảm thấy linh quang trên người mọi người đều rất trầm tĩnh, không biết mạnh hơn bản thân mình bao nhiêu lần nữa, trong giây lát có chút buồn bã. Nhưng suy nghĩ này chỉ tồn tại được ít giây thì tan biến, hắn bước vào con đường tu tiên còn chưa đủ một năm, thời gian còn dài, gấp cái gì chứ?
Quá trình tu hành từ trước đến giờ vẫn luôn bằng phẳng, Hạ quản sự cũng từng nói hắn có tư chất vô cùng tốt, rồi cũng sẽ có một ngày hắn đạt được thành tựu thôi. Nghĩ như vậy, hắn liền đem nỗi buồn vì mình thua kém mọi người vứt sau đầu.
Ba cao thủ Trúc Cơ đã bắt đầu hành động. Từ Tử Phong và Mạnh Uyển Khâm đều đến chậm một bước, bị Điền Đào chiếm tiên cơ, lúc nãy khẳng định là đứng chung chiến tuyến, để tất cả các nhà khác đều có chen một chân vào chuyện này.
Điền Đào tự nhiên là không chịu, nhưng lão cũng không dám làm quá phận, tự áp chế lửa giận trong lòng, nói: “Hai vị đạo hữu có phải có chút không nói lý lẽ? Chỗ này do Điền gia của ta phát hiện, thì thuộc sở hữu của Điền gia. Hai người các ngươi đến đây muốn chen một chân giành lợi ích, là đạo lý gì hả?”
Từ Tử Phong không phải người nói nhiều, Mạnh Uyển Khâm thì là một cô nương ăn nói khéo léo, liền cười nói: “Điền đạo hữu nói không đúng rồi, thiên tài địa bảo, động thần phủ tiên, người có duyên đều có thể lấy về. Ta và Từ đạo hữu tuy đến chậm một bước, nhưng được trông thấy động phủ, cũng coi như là có duyên vậy.”
Nàng nói xong liền nghiêng đầu nhìn về phía Từ Tử Phong, vẻ mặt mỉm cười nói: “Từ đạo hữu, đạo hữu cũng có ý này phải không?” Lại liếc nhìn hai nhà Ngụy, La không có cao thủ Trúc Cơ đến, “Chư vị cũng nghĩ như vậy đúng không?!”
Từ Tử Phong gật gật đầu, coi như đồng ý với lời nói của Mạnh Uyển Khâm. Người của hai nhà Ngụy, La và người của Mạnh gia cũng kêu lên phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đều có duyên!”
Người của Điền gia cũng quát lớn cãi lại, nhưng sao có thể so với số người đông đảo của bốn nhà còn lại chứ? Điền Đào một tay khó che cả trời đất, chỉ có thể kiềm chế lửa giận. Lão biết tiểu nương da nhà họ Mạnh có tu vi Trúc Cơ kia chắc chắn sẽ đến, vốn nghĩ đánh bại từng người một, trước đối phó với tiểu tử Từ gia rồi giải quyết ả họ Mạnh sau. Ai ngờ ả lại đến nhanh như vậy, vừa mới đến đây thì đã cùng tiểu tử Từ gia kia thông đồng với nhau! Quả thật là tức chết lão mà!
Điền Đào tức giận đến mặt đỏ bừng, cả giận nói: “Thật sự là già mồm át lẽ phải mà!”
Mạnh Uyển Khâm lại cười: “Điền đạo hữu không cần tức giận như vậy, ta và Từ đạo hữu cũng không phải là người không thông tình đạt lý. Điền đạo hữu chẳng phải đang phá giải trận pháp bảo vệ động phủ sao? Nếu hao tốn thời gian nhiều như vậy mà vẫn chưa phá được, có thể thấy trận pháp này không tầm thường, không bằng chúng ta chia nhau ra làm, nhiều người ra tay chẳng phải sẽ nhanh hơn sao? Còn về chuyện trong động phủ đến tột cùng chứa bảo bối gì, chúng ta bằng bản sự của mình đi lấy đi.”
Nàng vừa nói xong những lời này, ngoại trừ người của Điền gia ra, mọi người đều nhao nhao nói: “Mạnh tiền bối nói rất có lý, chúng ta nên làm như thế.”
Điền Đào không thể ra tay với tất cả, đành phải tức giận phất tay áo lên: “Để xem các ngươi có biện pháp gì! Hừ!”
Trong mắt Mạnh Uyển Khâm hiện lên một tia đắc chí, quay sang chắp tay nói với Từ Tử Phong: “Từ đạo hữu, mời.”
Mắt Từ Tử Phong chợt phát sáng rồi tắt, nói: “Mời.”
Hai người đều ra lệnh cho người của mình, hai nhà mỗi nhà phái ra năm trận sư, gia nhập vào nhóm người phá trận. Chờ trận sư của hai nhà chọn xong vị trí, thì người dẫn đầu của hai nhà Ngụy, La còn lại cũng lựa chọn người nhà mình, gia nhập vào. Vì thế liền có hai mươi, ba mươi người cùng cầm trận bàn, trận kỳ đứng trước cửa động diễn luyện phân tích. Lúc Điền gia vừa đến thì có người trúng trận pháp, suýt nữa bỏ mạng, cho nên mới biết có trận pháp. Nhưng trận pháp này có mấy lớp, nguy hiểm như thế nào thì không rõ ràng.
Ba tu sĩ Trúc Cơ ở trong thế giằng co, cũng không phải là giương cung bạt kiếm, mà là bầu không khí cứng ngắc. Người ngoài trông thấy, cũng hiểu được một khi trận pháp bị phá vỡ, ba người này sẽ dẫn đầu xông vào động phủ, ai vào nhanh hơn thì ai chiếm trước cơ hội.
Từ Tử Thanh đứng bên cạnh Hạ lão đầu, trong lòng cũng có vài phần xao động. Đây đúng là thời khắc vội vàng khẩn trương nhất mà hắn từng gặp trong đời, mà ba người kia cũng là người có tu vi lợi hại nhất mà hắn gặp. Chuyện lớn như vậy, cho dù hắn muốn chen vào cũng không lọt, nhưng đứng bên ngoài làm người đứng xem, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Chỉ thấy một trận sư từ trong trận bàn của mình bắn ra một tia sáng trắng, rơi xuống đỉnh động phủ, cửa động phủ liền xuất hiện gợn sóng, giống như có phản ứng với tia sáng trắng đó vậy. Các trận sư còn lại
thấy thế, cũng điều khiển trận bàn, thả ra thuật dò xét phân giải. Nhưng ngoài tia sáng trắng kia ra, thuật pháp của những người còn lại đều chẳng có tác dụng gì cả, như đổ muối xuống biển, một chút phản ứng cũng chẳng thấy. Trận sư bắn ra tia sáng trắng kia là người của Điền gia, gã thấy thế liền lộ ra vẻ mặt đắc ý, lại thả một tia sáng trắng khác ra, quả nhiên, cửa động phủ lại xuất hiện gợn sóng. Ba tu sĩ Trúc Cơ cũng đã chú ý đến, Điền Đào thấy là người của tộc mình, tự nhiên là vô cùng vui mừng, nâng tay vuốt chòm râu dài, nói lớn ba tiếng: “Tốt, tốt, tốt! Ngươi dụng tâm phá trận, lão phu sẽ có thưởng!”
Trận sư Điền gia kia vô cùng vui mừng, vội vàng nói: “Cảm ơn tiền bối! Vãn bối nhất định không phụ kỳ vọng của tiền bối!” Nói xong thì càng thêm nhiệt tình phá trận.
Sắc mặt của Từ Tử Phong vẫn không thay đổi, nhưng hàng lông mày hơi nhíu lại, còn nụ cười của Mạnh Uyển Khâm lại thêm phần cứng ngắc, trông có vẻ rất bất mãn. Hai người liếc nhìn nhau, đều cảm thấy có chút không ổn. Quả nhiên, trận sư kia dồn lại đủ sức, vận chuyển linh lực không ngừng thả ra tia sáng trắng. Không bao lâu sau, gợn sóng trước cửa động phủ càng ngày càng dao động mạnh hơn, giống như muốn sôi trào lên vậy. Sau đó đột nhiên vang lên một tiếng nổ, “ầm”, giống như chén ngọc lưu ly rơi xuống đất vỡ vụn, tiếng rơi thanh thúy lại bén nhọn. Cũng không biết người nào lớn tiếng la lên: “Trận phá! Trận phá!”
Lập tức người của Điền gia hô lên: “Trận sư của Điền gia ta mới là lợi hại nhất, các ngươi phục hay không phục?”
Lại có người mặt lộ vẻ tham lam nói: “Trận pháp bảo vệ động phủ này tốn bao nhiêu người mới có thể phá giải, không biết bên trong cất giấu bảo vật trân quý nào nữa, thật khiến người ta ước ao ghen tị mà.”
Cũng có người phụ họa tiếp: “Chỉ cần lấy được mấy thứ mà vài vị tiền bối thiên tài không để mắt đến thì cũng đủ chúng ta hưởng thụ rồi!”
Mọi người đều nghị luận xôn xao, đều vui mừng vì trận pháp bị phá. Nhưng họ cũng chỉ nói thầm thôi, cao nhân Trúc Cơ chưa lên tiếng, người nào dám hành động cơ chứ?
Ngay lúc bọn họ nói chuyện với nhau, cũng là lúc đại trận bị phá, ba bóng người luôn trong tình trạng giằng co kia lập tức nhảy người lên, hóa thành ba đạo hư ảnh, lao thẳng vào trong động! Những người còn lại thấy ba tu sĩ Trúc Cơ đã vào động, cũng không nói dong dài nữa, tự bản thân mỗi người lấy pháp khí ra, chen nhau phóng thẳng vào trong động.
Nếu đằng trước có người cản trợ thì ra tay đánh ngã, đẩy người xuống, tiếp tục giành vị trí phía trước. Người bị đánh ngã xuống nếu không bị thương nặng thì ăn một viên đan dược, tiếp tục đạp pháp khí tiến về trước. Trong khoảng thời gian ngắn, có người kêu rên, có người mắng chửi, có người trêu đùa và cũng có người trào phúng.
Trước cửa động phủ lúc nãy đã chật cứng vô số tu sĩ, ngươi trước ta sau, vội vội vàng vàng. Từ Tử Thanh đứng bên ngoài xem, nhìn đến nghẹn họng trân trối. Cho dù trong động có bảo, nhưng những người ngày thường tiên phong đạo cốt, tu vi bất phàm này sao có thể lộ ra thái độ thèm thuồng như hổ đói vồ mồi đáng ghê tởm như vậy chứ?
Hạ lão đầu thấy bộ dạng của hắn như vậy, còn tưởng hắn đang ghen tị hâm mộ những người có thể chen lấn vào động giành bảo. Trong lòng lão liền muốn chỉ dạy, nói với hắn: “Tiểu tử, nhìn cái gì đó, thứ trong động phủ không phải thứ ngươi ta có thể mơ ước.
Ngươi xem đám người tranh đoạt kia, lão đầu nhi ta tuy có thể tự bảo vệ mình, nhưng thọ nguyên dù sao cũng không còn nhiều, tinh lực cũng đã cạn, nếu nói về tranh giành đấu đá, cũng không phải là đối thủ của họ. Tu vi của ngươi lại không cao, nên cũng đừng trèo quá cao. Hiểu được rõ ràng thì tốt cho ngươi, bảo vật trong động phủ có rơi vào tay ngươi, ngươi cũng không có phúc hưởng nó, ngược lại dễ dàng đưa đến họa sát thân.”
Từ Tử Thanh ngẩn ra, sau đó liền hiểu được lão nhân gia xem ra đã hiểu lầm hắn, nhưng lời khuyên của lão lại tràn đầy quan tâm yêu thương, khiến hắn không thể không cười nói: “Cảm ơn Hạ quản sự đã chỉ dẫn, vãn bối đã hiểu.” Lại nói, “Vãn bối vốn không có ý với bảo vật trong động phủ, chỉ là chưa từng thấy qua động phủ bí ẩn như vậy, cho nên có chút tò mò thôi.”
Hạ lão đầu thấy vẻ mặt hắn thành khẩn, quả thật là không có vẻ tham lam, liền lộ ra một nụ cười, nói: “Người còn trẻ có lòng hiếu kỳ cũng không phải chuyện ngạc nhiên gì, bây giờ có ta ở bên cạnh ngươi, cũng không nguy hiểm lắm. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nếu chỉ có ngươi một thân một mình, nhìn thấy tình huống như bây giờ thì có bao xa ngươi phải chạy bao xa đấy.”
Từ Tử Thanh vội trả lời: “Vâng.”
Chỉ mới qua một lúc, người bên ngoài đã đi hết vào trong động, trước cửa động cũng chẳng còn ai nữa. Hạ lão đầu liếc nhìn một cái, nói: “Bây giờ ta và ngươi là người vào cuối cùng, nếu ngươi chưa gặp qua, ta sẽ mang ngươi đi xem cho biết. Ngươi đứng qua bên phải ta, tụ tập tinh thần, lão đầu nhi ta tự nhiên sẽ bảo vệ ngươi an toàn.”
Từ Tử Thanh vốn cũng rất muốn vào xem cho biết một lần, nghe Hạ lão đầu nói vậy thì rất vui mừng, cười đáp: “Cảm ơn tiền bối!”
Hạ lão đầu lúc này mới thả tẩu thuốc to lớn ra, kéo Từ Tử Thanh lên, hai người cùng nhau bay vào trong động.
***
Vách đá trong động phủ vô cùng trơn bóng, sáng loáng, bóng đến có thể phản xạ bóng người. Đỉnh động cực kỳ cao, có thể hơn cả trượng, tẩu thuốc trôi nổi giữa không trung, thoạt nhìn có vẻ vững vàng. Bốn phía không gió, có thể thấy được đây là một động kín. Từ Tử Thanh đứng bên cạnh Hạ lão đầu, không dám nhìn loạn xung quanh. Trong động có chút kỳ lạ, quá mức yên tĩnh, không hề có tí tiếng động. Những tu sĩ mới vào trước đó hình như hành động có hơi quá nhanh, hai người là người cuối cùng tiến vào, nhưng một bóng người cũng không thấy. Từ Tử Thanh cảm thấy có điểm kỳ lạ, Hạ lão đầu từng trải hơn hắn, sao có thể không nhận ra cơ chứ? Lão liền cho tẩu thuốc từ từ dừng lại, nói: “Không thích hợp.”
Từ Tử Thanh nhíu mày ngẫm nghĩ, thử hỏi: “Chẳng lẽ là……ảo trận?”