Thì ra là có năm, sáu người của Từ thị đạp pháp khí bay về, chân vừa chạm đất thì đã ngươi một câu ta một lời tranh chấp không ngừng. Từ Tử Phong đứng dậy, lắng nghe nhóm người đó nói chuyện.

Một cô gái mặc váy xanh, vẻ mặt khó chịu nói: “Từ tiền bối, rõ ràng là người Từ gia chúng ta cũng tìm được động phủ đó, nhưng đám người Điền gia lại cậy thế người đông thế mạnh, ngang nhiên chiếm cứ động phủ, đuổi chúng ta ra ngoài!”

Một thanh niên mặc nho sam cũng lên tiếng: “Đúng là Điền gia quá mức hống hách, nếu không phải chỉ có mấy người chúng tôi ở đó dò đường, họ sao dám làm như thế chứ!”

Mấy người còn lại cũng đều lên tiếng phụ họa.

“Chúng tôi không cam lòng, liền lên tiếng cãi lại, không ngờ tên tiểu tử họ Điền kia dám ra tay đả thương người, thật sự là đem mặt mũi của chúng ta dẫm nát bét hết!” Cô gái mặc áo lụa xanh tức giận không thôi, vươn tay kéo lấy cánh tay của nam tử khôi ngô bên cạnh, giọng cao vút nói, “Từ tiền bối mời xem, cánh tay của Thành Vũ đại ca bị chém thành như vậy, quả thật là khinh người quá đáng mà!”

Từ Tử Phong liếc nhìn Từ Thành Võ, quả nhiên tay của gã bị người ta chém một đao vô cùng ác độc, miệng vết thương sâu đến có thể nhìn thấy xương bên trong, nếu dùng thêm ba phần lực nữa thì chỉ sợ gã đã đứt tay rồi.

Thanh niên mặc nho sam cung kính hành lễ: “Xin Từ tiền bối lấy lại công bằng cho chúng tôi, diệt bớt tính kiêu ngạo ngang ngược của Điền gia!”

Từ Tử Phong ngẩng đầu suy nghĩ một hồi lâu, sau đó vươn tay bắn ra một viên đan dược màu trắng nhũ vào miệng Từ Thành Võ: “Ăn viên đan dược này trước đi, chữa khỏi cánh tay rồi nói.”

Từ Thành Võ cũng là đệ tử trong núi Phi Thứu, tự nhiên là nhận ra được đây là sinh cơ đan có tác dụng nối kinh mạch liền da thịt. Gã ngồi xuống tĩnh tọa vận công, không bao lâu thì đã thấy miệng vết thương trên cánh tay nhanh chóng khép lại, thịt máu đỏ sẫm bên trong không ngừng sinh sôi, trong thoáng chốc ngay cả gân bị đứt cũng đã được nối lại. Qua hai tiếng hít thở ngắn ngủi, da thịt bên ngoài đã trở nên trơn bóng, ngay cả một vết sẹo nho nhỏ cũng chẳng có!

Gã lập tức vui mừng ra mặt, cúi đầu cảm ơn nói: “Cảm ơn Từ tiền bối đã ban thuốc!”

Từ Tử Phong gật đầu một cái: “Nói chuyện động phủ.”

Cô gái mặc áo xanh lá có quan hệ tốt với Từ Thành Võ, thấy gã không có việc gì nữa, trong lòng cũng rất cảm kích, cơn tức trong òng cũng bớt được vài phần, tỉnh táo hơn, nói: “Hồi bẩm Từ tiền bối. Sáng nay vãn bối và Thành Vũ đại ca, Thành Hán đại ca, Thành Nhụ ra ngoài tìm kiếm, bảo vật trong bí cảnh rất nhiều, tự nhiên cũng thu hoạch được không ít. 

Khi đó chúng tôi đang đuổi theo một con tê giác vàng một sừng thì phát hiện phía trước có linh lực xoay chuyển. Chúng tôi đoán chỗ đó chắc chắn có thứ không tầm thường, nên đã bỏ qua tê giác vàng đến đó kiểm tra. Quả nhiên thấy trên vách đá có một động phủ, linh quang mãnh liệt, vô cùng chói mắt.”

Nàng nghỉ lấy hơi, rồi nói tiếp: “Chúng tôi tự nhiên là muốn vào đó tìm bảo vật, nào ngờ một nhóm người Điền gia hơn mười người cũng đúng lúc tìm đến. Tuy rằng chúng tôi đến trước họ nửa bước, nhưng số người của họ lại nhiều hơn chúng tôi, nên hai bên đã…. Chuyện còn lại thì Từ tiền bối biết rồi đấy.”

Từ Tử Phong vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Điền Đào có đến không?”

Cô gái mặc áo xanh lá vô cùng căm phẫn, nói: “Vị Điền…tiền bối kia.” Nàng vô cùng không tình nguyện gọi như vậy, cho nên nghiến răng nghiến lợi nói tiếp, “Cũng có đến. Bằng không với tu vi của chúng tôi, cũng không sợ Điền gia đến bao nhiêu người.”

Nhóm người Từ Thành Võ hàng thật giá thật là tuấn kiệt của Từ gia, tổng cộng có sáu người, mỗi người đều có tu vi Luyện khí tầng bảy đến tầng tám, vô cùng cao. Nếu không phải gặp trúng cao thủ Trúc Cơ, cũng không bị buộc đến chạy về.

Từ Tử Phong lại hỏi: “Người chém thương Từ Thành Võ là ai?”

Cô gái mặc áo xanh lá trả lời: “Là Điền Lượng.”

Từ Tử Phong vừa nghe đến cái tên này thì cả người đã bốc lên sát khí: “Là hắn ư?”

Cô gái mặc áo xanh lục đang đứng đối diện y, không kịp đề phòng phải lùi lại vài bước, sắc mặt trắng bệch, cúi đầu nói: “Thành Bích nói không sai, tuy cảnh giới tu vi của Điền Lượng không xong, nhưng khi vãn bối muốn ngăn cản, thì lại bị một sức mạnh ngăn lại, không thể cử động.”

Như vậy đã có thể hiểu, chắc chắn là do Điền Đào ra tay, mới khiến cho Từ Thành Võ bị một tên có tu vi cảnh giới không xong như Điền Lượng làm hại. Nếu không phải thanh niên nho sam Từ Thành Nhụ cách Từ Thành Võ gần, vươn tay kéo gã né tránh thì cánh tay kia bây giờ đã bị chém đứt rồi. Tu vi bọn họ nông cạn như vậy, một bộ vị trên người khi bị chém đứt, cho dù có sinh cơ đan cũng không thể mọc ra lại được.

Đoạn đối thoại giữa Từ Tử Phong và đám người Từ Thành Võ cũng không hề che giấu, tất cả các đệ tử Từ thị còn ở trong sơn cốc đều có thể nghe được. Đám người Điền gia đê tiện đến như vậy, ngay cả người như Từ Tử Thanh cũng khó tránh khỏi có chút khinh thường.

Hạ lão đầu thấy trong mắt hắn hiện lên lửa giận, lại càng thêm hiểu rõ tính tình của hắn, cảm thấy hắn vẫn là một thiếu niên trẻ tuổi, tuy rằng làm việc ổn trọng, nhưng vẫn còn chỗ thiếu sót trên nhiều phương diện. Lại bỗng nhớ đến một chuyện, lão hỏi: “Ngươi còn nhớ Điền Lượng không?”

Từ Tử Thanh suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy cái tên này rất quen tai, bỗng nhiên “A” một tiếng, nhớ rồi. Tên này không phải là con trai của gia chủ Điền thị Điền Thăng sao, là tên đầu sỏ gây ra chuyện cầu hôn bị từ chối rồi hai nhà xé rách da mặt với nhau sao? Lúc nãy lắng nghe đoạn đối thoại của nhóm người Từ Tử Phong, dường như gã sử dụng mánh khóe gì đó để trở thành tu vi cấp bậc cao hơn thì phải? Nhớ đến đây, hắn không khỏi nở một nụ cười khổ: “Vãn bối vẫn còn nhớ hắn, lại chỉ mong hắn không nhớ rõ vãn bối thôi.”

Hạ lão đầu nhìn vẻ mặt của hắn, cười nói: “Người của Điền thị phần lớn đều lòng dạ hẹp họp, cha con Điền Lượng Điền Thăng đánh mất hết mặt mũi ở Từ gia, chắc chắn sẽ tìm đủ mọi cách kiếm chuyện với Từ gia ta. Ngươi đắc tội Điền Lượng, Điền Thăng tuy phải thao túng chìa khóa bí cảnh nên không thể vào đây được, nhưng Điền Lượng cũng không phải dễ đối phó.” Sắc mặt lão hơi nghiêm túc, nói, “Mấy ngày nữa ngươi đừng rời xa ta, để phòng ngừa độc thủ của tiểu nhân.”

Từ Tử Thanh vô cùng cảm kích, nói: “Vâng, cảm ơn Hạ quản sự.”

Bên này, cuộc trò chuyện của hai người vừa kết thúc thì bên Từ Tử Phong cũng đã thương lượng xong. Những người Từ gia còn ở lại trong sơn cốc, hễ có tu vi Luyện khí trên tầng năm, nếu muốn đi thì có thể theo Từ Tử Phong đến động phủ tìm bảo, những người còn lại thì ở trong sơn cốc nghỉ ngơi, nếu không sợ nguy hiểm, có thể ra ngoài tìm bảo. Số người đi theo Từ Tử Phong đến động phủ tìm bảo có hơn ba, bốn mươi người, đều dùng pháp khí cỡi mây bay lên trời, quang cảnh có thể nói là hào hùng vạn trượng, thanh thế vô cùng lớn.

Hạ lão đầu nắm lấy tay Từ Tử Thanh, kéo hắn nhảy lên, ngay lập tức hai người đã đứng yên trên một tẩu thuốc lớn. Miệng tẩu thuốc phun ra một làn khói trắng. Từ Tử Thanh nhận ra được đây chính là tẩu thuốc mà Hạ lão đầu cầm hút hằng ngày, không ngờ nó lại là một kiện pháp khí. Từ Tử Thanh đã từng lên phi kiếm của Từ Tử Phong, phi kiếm bay vô cùng mau vô cùng ổn định, tu vi của Hạ lão đầu cũng không thấp, pháp khí sử dụng có thể liên thông với tâm trí lão, cho nên cũng khá ổn định. 

Nhưng ổn định thì ổn định, về mặt tốc độ, vẫn là kém một chút. Vô số ánh sáng từ pháp khí tỏa ra chuyển động không ngừng bên cạnh, Từ Tử Thanh tò mò nhìn quanh, thấy rất nhiều thanh niên thiếu nữ tay áo tung bay, trên mặt đều mang vẻ sung sướng, vui vẻ, phấn khởi.

Không bao lâu, mọi người đã bay đến một nơi có núi vây quanh bốn phía, ở giữa có một hồ nước màu xanh ngọc bích, từng làn sóng gợn trên mặt nước trông vô cùng đẹp mắt. Có rất nhiều người đứng ở nơi đây, mặc quần áo khác nhau, dường như có va chạm nhau, nhưng không ai chịu rời đi, chiếm gần hơn một phần ba diện tích. Chờ đến khi người của Từ gia theo Từ Tử Phong bay đến thì hơn một nửa vùng đất toàn là người với người. 

Từ Tử Thanh ngẩng đầu lên nhìn, người của Điền gia đều canh giữ ở xung quanh phía trước động phủ trên sườn núi, tuy rằng có chừa lại một khoảng cách, nhưng vẫn giữ chặt cửa vào. Ba nhà La, Mạnh, Ngụy cũng có người đến, nhưng họ trông có vẻ rất bồn chồn, lo lắng, nôn nóng và luôn làm động tác ngẩng đầu nhìn quanh. Xem ra là vì số người đến quá ít, nên đã đưa tin tìm cứu binh đến.

Người của Điền gia đều vây quanh một gã trung niên có râu ngắn, mặc một bộ pháp bào vàng rực rỡ, mặt mỉm cười, ánh mắt lia xung quanh. Hai mắt gã nhỏ, hẹp dài, trông có vẻ rất âm ngoan. Từ Tử

Phong thu hồi phi kiếm, trừng mắt nhìn xung quanh, chém một đường kiếm khí về hướng người nọ. Kiếm khí nhanh chóng thổi bay vài người Điền gia, bay thẳng về hướng người đàn ông trung niên kia. Người nọ phất tay áo lên đỡ, mặc dù bị kiếm khí thổi tung chòm râu, nhưng gã không có lùi lại vài bước. Người nọ chính là Điền Đào, tuổi chỉ mới vừa qua năm mươi thôi, năm bốn mươi tuổi thì Trúc Cơ thành công, tuy bây giờ vẫn ở Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng thời gian tiến vào cảnh giới lại dài hơn Từ Tử Phong. Điền Đào lại phất tay áo lên, nâng những người trong tộc bị kiếm khí thổi bay dậy, trên mặt gã lộ ra vẻ bất mãn.

Một thanh niên mặc áo quần lòe loẹt bên cạnh vừa đứng dậy, kinh hồn chưa định, gã có chút kích động nói: “Tiền bối, tên Từ Tử Phong này thật lợi hại! Nghe bảo hắn là một kiếm tu, cái này, phải làm sao mới tốt đây!”

Điền Đào nghe xong lại càng thêm bất mãn, quát lên: “Hoảng cái gì mà hoảng? Hắn bất quá chỉ là một tiểu tử mới Trúc Cơ thôi, cho dù là kiếm tu thì làm được gì chứ!”

Thanh niên kia liên tục gật gật nói đúng: “Vâng vâng, uy lực của tiền bối tự nhiên là hơn xa hắn rồi. Chỉ là tiểu tử vô dụng, mong tiền bối quan tâm một chút….”

Điền Đào hừ một tiếng, nói: “Trước khi phá được trận, ta sẽ bắt hắn lại, các ngươi không cần lo lắng.”

Những người Điền gia đứng xung quanh đều phụ họa: “Vâng, vâng, cảm ơn tiền bối! Xin tiền bối ra tay….”

Ánh mắt Từ Tử Phong trầm tĩnh, tay cầm trường kiếm, sau khi cho đám người Điền gia chút ít trừng phạt xong thì dời tầm mắt lên người những trận sư đứng trước cửa động phủ.

Trận sư, cũng chính là người phá trận. Tu sĩ cầu tiên hỏi đạo, vì công pháp khác nhau và chia thành trăm nhà, trong đó cũng có những người có được một tay tài nghệ. Người giỏi luyện đan thì gọi là luyện đan sĩ; người chuyên nghiên cứu trận pháp thì gọi là trận sư; người giỏi vẽ bùa vẽ phù chú thì gọi là phù sư; người có thể rèn ra pháp khí thì gọi là luyện khí sư, mỗi nghề lại có cách gọi khác nhau. Trong đó, luyện đan sĩ và luyện khí sư là khó học nhất, còn trận sư thì tương đối thông thường, nhưng người giỏi xuất chúng cũng là rất ít ỏi.

Tu vi của Từ Tử Thanh thấp nhất trong nhóm người, hắn rất thành thành thật thật đi bên cạnh Hạ lão đầu, đứng xem Từ gia và Điền gia giải quyết chuyện này như thế nào. Hắn thấy ở ngoài cửa động phủ có mấy người tay cầm thiết kỳ và một tấm thiết bàn, lén la lén lút làm cái gì đó, liền tò mò hỏi: “Bọn họ đang làm gì vậy?”

Hạ lão đầu liếc nhìn hắn một cái, mở miệng giải thích: “Thiết kỳ chính là trận kỳ, thiết bàn là trận bàn, ba, năm người thoạt nhìn như lén la lén lút đó chính là trận sư mà Điền gia dày công đào tạo ra đấy. Bọn họ đang phá giải kỳ trận bảo hộ được đặt ở ngoài động phủ, chỉ không biết họ làm thế nào thôi.”

Từ Tử Thanh bỗng có hứng thú với trận sư, nhưng cũng có chút khó hiểu: “Từ gia chúng ta không có trận sư à?”

Hạ lão đầu nói: “Tự nhiên là có, nhưng Điền gia chiếm tiên cơ, bây giờ Từ gia mới đến, chúng ta cũng không thể mặt dày nhảy xen vào được. Tử Phong công tử đang chờ ba nhà khác đến, đến lúc đó cùng nhau nói chuyện, Điền gia cho dù không muốn cũng phải giao ra.”

Lão vừa dứt lời thì đã thấy từ xa, có rất nhiều bóng người đang bay đến. Đúng là trợ giúp của ba nhà còn lại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play